“Này này này, anh gì ơi, anh gì ơi..."
"Anh đẹp trai à!"
Hai người phụ nữ nước miếng chảy ròng ròng, đồng thời chạy về phía Mạc Lâm Kiêu nhưng Mạc Lâm Kiêu không thèm nhìn lấy một cái, bên cạnh lập tức có hai người vệ sĩ xuất hiện kéo hai người phụ nữ kia ra.
Người trong nghề vừa ra tay, lập tức biết được lợi hại như thế nào.
Vệ sĩ chuyên nghiệp lại mạnh mẽ như thế thì chỉ có người không phú thì quý mới có thể thuê nổi. Trần Kiệt hung hãn khua tay hai bên, vẻ mặt ngập tràn ghét bỏ như đang xua vịt, miệng ngậm kẹo mút phát ra mấy tiếng quát lớn hàm hồ: “Biến biến biến, đều biến xa một chút!"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bị dọa sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấy cô nàng háo sắc bình thường lá gan rất lớn cũng không dám manh động. Phùng Thiên Long được thuộc hạ thông báo thì lập tức từ ghế VIP trong cùng bước ra ngoài, cười tươi như hoa, nói: "Cậu vừa xuất hiện thì lập tức không còn ai xem anh đây là mĩ nam nữa rồi, mấy cô nàng này ban nãy còn liếc mắt đưa tình với anh vừa nhìn thấy cậu thì bây giờ trong mắt chỉ có cậu thôi. Thật là bất công với anh mà!"
Mạc Lâm Kiêu chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt vẫn cứ lạnh lẽo như vậy, cứ thế bước thẳng vào bên trong.
Phùng Thiên Long cực kỳ nhanh nhạy, lập tức nhận ra tâm trạng của cái ông trời con này không tốt, lập tức nháy mắt với Trần Kiệt một cái, thấy anh ta bĩu môi thì trong lòng cũng đã đoán được tám chín phần nguyên nhân rồi.
Dù Dạ Sắc là quán bar nhưng cũng được chia thành nhiều tầng khác nhau. Tầng dưới cùng là quán bar bình dân, nơi vui chơi của giới trẻ. Còn tầng này thì đã thuộc dạng quán bar cao cấp, đồ uống đắt đỏ, cũng không có mấy loại nhạc xập xình mà ngược lại âm nhạc ở những tầng này rất nhã nhặn, nhiều người tiếp đãi đối tác cũng sẽ chọn những khu vực như thế này. Phùng Thiên Long và Mạc Lâm Kiêu ngồi ở ghế trong cùng, ánh đèn mờ ảo, hương thơm thoang thoảng không quá nồng nàn khiến người ta thấy vô cùng thư thái.
Mạc Lâm Kiêu ngồi đó, đầu hơi ngả về sau, hai mắt khẽ khép lại, một tay ấn huyệt thái dương, không nói gì, chỉ cần nhìn dáng vẻ của anh cũng có thể thấy tâm trạng của anh đang vô cùng tệ.
Phùng Thiên Long cầm một chai bia lên uống, liếc mắt nhìn một cái, cần thận hỏi: "Lâm Kiêu, cậu muốn uống trà xanh, trà trắng hay trà đen?"
Cũng không biết ai là người rèn thói quen cho Mạc Lâm Kiêu nữa. Rõ ràng là người trẻ tuổi, đẹp trai ngời ngời, sống trong nhung lụa tiền bạc thế mà lại có thói quen dưỡng sinh như một ông già, quyết tâm không đụng tới một giọt rượu. Dù đi đâu thì anh cũng chỉ uống trà, thực sự không thể từ chối nổi thì dứt khoát chuyển thành soda, mặt không đổi sắc, trợn mắt nói dối mà nói đấy là rượu trắng. Đâu có ai dám phân rõ trái phải với anh, càng làm gì có ai dám lật tẩy anh, biết là anh đang lừa gạt cho qua nhưng lại vẫn phải tươi cười mà nâng rượu trắng cụng ly với soda của anh. Dù sao tiền đè chết người, ai dám cùng đồng tiền cãi lý bao giờ chứ.
Mạc Lâm Kiêu không mở mắt lại chậm rãi mở miệng: “Whiskey."
“Được... C? Cái gì! Whiskey? Tôi có nghe lầm không vậy?" Đôi mắt đào hoa của Phùng Thiên Long trợn tròn lên vì ngạc nhiên, không dám tin mà nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của Mạc Lâm Kiêu, hận không thể xuyên thủng một lỗ trên người anh xem người đối diện có thật là Mạc Lâm Kiêu hay không..
"Dài dòng!"
Mạc Lâm Kiêu thở dài một hơi, mắt ưng từ từ mở ra, dáng vẻ mệt mỏi uể oải lập tức biến mất, anh đột nhiên trở nên bén nhọn, vô cùng nguy hiểm, khí thế vương giả ngút trời khiến kẻ khác phải tránh xa ngàn dặm.
Phùng Thiên Long búng tay một cái, ra hiệu phục vụ mang rượu Whiskey từ hầm rượu lên, thuận tiện nhìn về phía quầy bar, phát hiện cậu nhóc Trần Kiệt kia đang nói cười với một cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, tay cô ta vẫn còn đặt trên đùi anh ta. Xem dáng vẻ thèm thuồng của cô gái kia, nhất định là bị khuôn mặt đẹp trai của Trần Kiệt mê hoặc.
Phùng Thiên Long không nhịn được mà cảm khái: "Cậu nhìn xem, Kiệt bé bỏng dù gì cũng lớn lên với cậu, từ bé đến lớn không thiếu bạn gái. Cậu tốt xấu gì cũng là cấp trên trực tiếp của cậu ta, nhưng cậu thì hay rồi, bị con gái động một cái là đã bực bội không vui rồi." Mạc Lâm Kiêu im lặng một lúc, rốt cuộc cũng đáp lời, bực bội lầm bẩm: “Phụ nữ quá phiền phức."
Giống như cái cô tên Lâm Khiết Vy kia, chính là một kẻ gây rối đấy thôi? Từ lúc cô xuất hiện trong thế giới của anh, lòng của anh không còn an tĩnh, vốn trái tim bình lặng như nước lại bị cô khuấy động tới gà bay chó sủa. Nếu cô không phải là liều thuốc cứu mạng của anh, anh thật sự đã giết chết cô từ lâu rồi, đỡ khiến cho anh cảm thấy buồn bực mất tập trung.
Phùng Thiên Long gật đầu tán đồng, cầm lấy chai Whiskey từ người phục vụ, tự mình rót một ly cho Mạc Lâm Kiêu, không quên nhiều chuyện hỏi: "Cái cô gái nhỏ cậu nuôi ở nhà kia, gây rắc rối gì cho cậu rồi phải không?"
Mạc Lâm Kiêu cầm ly Whiskey lên, nhấp một ngụm, trầm mặc không nói gì.
Phùng Thiên Long càng nói càng hăng: "Để tôi đoán xem nhé, ha ha, chắc là cậu đối xử lạnh nhạt với người ta quá nên cô ta cho cậu đội nón xanh rồi hả?"
Mạc Lâm Kiêu thiếu chút nữa sặc luôn rồi, ghét bỏ liếc mắt khinh thường Phùng Thiên Long.
Phùng Thiên Long thấy thế, hai mắt sáng rực lên
như hai cái đèn pha, nói: “Người anh em, cậu như thế
là không tốt rồi. Phụ nữ là hoa, phải có mây mưa tưới tắm thì mới thoải mái tươi đẹp được, cậu cũng không thể cứ bỏ mặc người ta như vậy. Nếu cậu có lý do gì khó nói thì cứ việc nói với anh đây, anh tuyệt đối sẽ không chê cười cậu đâu. Anh có quen một vị bác sĩ Đông y, chuyên môn điều trị cho mấy người đàn ông dương khí không đủ ấy..."
"Cút!"
Cuối cùng cũng chọc cho Mạc Lâm Kiêu phát bực, Phùng Thiên Long bỉ ổi cười lớn.
Sau khi cười đủ rồi, anh ta mới cầm ly rượu lên, cụng ly với Mạc Lâm Kiêu, từng người uống cạn.
Phùng Thiên Long thu hồi bộ mặt cợt nhả, hỏi: "Nói đi, tại sao lại không vui? Có liên quan gì đến chiếc vòng phỉ thuý kia không?"
Ngón tay Mạc Lâm Kiêu miết trên ly thủy tinh, đôi mắt híp lại mờ mịt rũ xuống, không nhanh không chậm nói: “Anh có đoán được, ai là người đã lấy trộm chiếc vòng ngọc đó không?"
"Nghe cậu nói thì, chắc hẳn đó là người không thể ngờ tới. Chẳng lẽ... Là Trần Kiệt!"
Mạc Lâm Kiêu bất lực liếc Phùng Thiên Long một cái, thật ra anh biết là anh ta đang cố tình làm cho anh vui mà thôi. Anh nhàn nhạt nói: "Cô gái kia."
"Cái gì!" Phùng Thiên Long vỗ mạnh lên bàn cẩm thạch, hai mắt trừng lớn: “Ban đầu tôi nói thế nào? Cứ cho người đưa cô ta đi, khiến cô ta biến mất mãi mãi, cậu còn không nghe, còn nói cô ta không gây ra được sóng gió gì. Kết quả thì thế nào, cậu tạo cơ hội cho cô ta gây chuyện đấy à? Cái vòng ngọc kia mà rơi vào tay kẻ có dã tâm thì cậu có phiền phức lớn rồi! Bây giờ cậu định làm như thế nào?"
"... Bỏ mặc. Tạm thời em đang không muốn nhìn thấy cô ta."
Tôi nhổ vào! Thế mà cũng gọi là trừng phạt à? Cậu đang âm thầm dung túng cô ta thì có! Cô ta rốt cuộc có điểm gì tốt mà có thể khiến cho cậu hết lần này đến lần khác phá vỡ nguyên tắc vậy? Kỹ thuật hầu hạ tốt? Hay là tiếng kêu dễ nghe? Chỉ cần cậu nói ra, anh đây lập tức có thể tìm cho cậu một trăm người phụ nữ tốt hơn cô ta, tôi không tin, trên đời này có người phụ nữ nào mà không thể thay thế được chứ."
"Cô ấy rất đặc biệt... Anh không hiểu đâu."
"Cậu không ra tay được, vậy để tôi làm. Cứ để tôi làm người xấu cho, việc này giao cho tôi, tôi sẽ khiến cô ta âm thầm biến mất khỏi thế gian này."
"Không được!" Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn lãnh đạm,