Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 102: Ngày yêu đương thứ hai




Mạc Lâm Kiêu mặt không cảm xúc chỉ chậm rãi ăn, còn Lâm Khiết Vy nghe xong lời này thì nâng mắt lên nhìn người đàn ông lạnh lùng ở phía đối diện, âm thầm bĩu môi. Anh mà ân cần như thế á, chắc là do chủ nhân thấy nô lệ bị thương thì chơi không vui nên giờ phải chăm cô cho tốt, khoẻ lại rồi mới có thể tiếp tục trêu đùa, tiếp tục nhục nhã, tiếp tục ngược đãi! Cô vô cùng hận anh, nên dù anh có làm gì đi nữa thì trong lòng cô, anh cũng là một gã khốn không hơn không kém.

Không ai biết giờ phút này ở khoa tim bệnh viện Nhân Ái đang vô cùng náo loạn.

Một đám đàn ông cao lớn mặc đồ đen vây quanh Phùng Thiên Long đang nở một nụ cười xấu xa trên mặt, ngang ngược ào tới khoa tim, các bác sĩ, y tá và bệnh nhân sợ đến mức đều nháo nhào tránh né. Nhất thời cả hành lang đều vô cùng im ảng, mọi người chỉ đám sợ hãi nhìn lại không ai dám hé răng nửa lời, hít thở cũng phải vô cùng nhẹ nhàng không để phát ra âm thanh.

Người đàn ông cường tráng đi đầu tiên dậy thì vô cùng thành công, rất anh tuấn nhưng khí thế lại vô cùng hung ác, xấu xa. Đôi mắt hoa đào thì cười tủm tỉm, thoạt nhìn rất vô hại nhưng ánh mắt nhìn người khác lại ấn chứa sát khí, giống như có thế giết người tới nơi được, liếc mát cũng có thế nhận ra không phải loại người dễ chọc gì cho cam. Chỉnh thể đội hình này vô cùng hùng hổ giống như cảnh tượng trong phim điện ảnh, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt lành.

Bầu không khí yên tĩnh tới đáng sợ này lại bị một giọng nữ sinh phá vỡ.

“Ôi chao, Khiết Vy, cậu có biết không, hôm nay tớ cũng đến phòng phẫu thuật đế quan sát, mặc dù lần phẫu thuật này kéo dài tới tận hai tiếng đồng hồ nhưng tớ cảm thấy vô cùng kích động ấy!” Không thèm xem xét bản thản đang ở trong tình huống gì, Hứa Tịnh ung dung ngồi ở trong quầy đăng kí gửi tin nhắn thoại cho Lâm Khiết Vy.

Mà Phùng Thiên Long cũng đúng lúc đi ngang qua quầy đăng ký nghe thấy lời này thì lập tức đảt theo cả đoàn người đi tới, tay to đập cái uỳnh lên mặt quầy, giọng nói trong trẻo hỏi: “Cô rất thân với Lâm Khiết Vy à?”

Hứa Tịnh bỏ điện thoại xuống, cô ấy vẫn còn đang mơ hồ, gương mặt bánh bao ngẩng lên, đập vào mắt là một gương mặt điển trai mang theo chút xấu xa, mặc dù trên đầu còn quấn băng nhưng lại không hề mất đi nét nam tính. Hứa Tịnh lập tức ngấn ngơ, hai mắt vô thức hiện lên trái tim nhỏ sỉ mê, miệng thiếu chút nữa còn chảy cả nước miếng, hoàn toàn quên mất cách nói chuyện.

Phùng Thiên Long mất kiên nhẫn lại tiếp tục đập bàn nói: “Này! Tôi đang hỏi cô đấy! Lâm Khiết Vy, có phải cô rất thân với cô ấy không?”

Lại là một cô gái mê trai! Chẳng qua đây là người duy nhất đã béo tới mức sắp thành quá bóng tới nơi rồi mà còn có mặt mũi lộ ra gương mặt mê trai với anh ta.

Hứa Tịnh lắc đầu, giật mình tỉnh táo lại, âm thầm nuốt nước miếng nói:

“Đúng vậy, Lâm Khiất Vy là bạn tốt của tôi, hai người chúng tôi là bạn thân của nhau! Anh là gì của cô ấy? Họ hàng à?”

Phùng Thiên Long ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra bộ dạng lạnh lùng, lại vô cùng đắc ý nói: “Bạn trai”

“Cái gì?” Hứa Tịnh đưa tay lên ngoáy tai, đôi mắt trừng lớn, nghiêm túc đánh giá Phùng Thiên Long, lớn mật hỏi: “Anh nói đùa hả? Khiết Vy có bạn trai thì làm sao tôi lại không biết cho được?”

Đột nhiên bị đối phương lật tẩy ngay tại chỗ, sắc mặt của Phùng thái tử không tốt đi đâu được. Nếu cái cô béo này không phải là bạn tốt của Khiết Vy thì anh ta đã đem cô ấy đi chiên tóp mỡ ngay tại chỗ rồi.

“Kẻ hèn này là Phùng Thiên Long, là bạn trai mới quen của Khiết Vy. Là chính thức ấy”

Hứa Tịnh cảm thấy vô cùng bối rối. Cô ấy thừa nhận, từ hồi cấp ba Khiết Vy nhà cô đã được rất nhiều người theo đuổi, nhưng người không biết xấu hổ tự phong là bạn trai người ta như người trước mắt đây thì đúng là người đầu tiên và duy nhất rồi.

“Ha ha, thật ư?” Lúc này Hứa Tịnh cũng chỉ có thế ngượng ngùng cười trả lời cho có lệ.

Phùng Thiên Long nhìn xung quanh, đôi mắt đào hoa quét một vòng rồi hỏi: "Cô tên là gì? À mà thôi, đừng nói, cô có nói thì tôi cũng không nhớ được đâu. Khiết Vy đâu? Tôi tới đưa cơm trưa tình yêu cho bảo bối nhà tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên hai bọn tôi yêu đương. À không, ngày thứ hai mới đúng!”. Truyện Điền Văn

Sau khi tự biên tự diễn một lúc thì Phùng Thiên Long vẫy tay một cái, mấy người đàn ông cao lớn đẳng sau lục đục bày ra mấy hộp cơm cao tới nửa mét, đếm qua qua cũng phải có tới mười tám cái hộp, hay nói cách khác thì anh ta đem tới tận mười tám hộp đồ ăn trưa!

Hứa Tịnh há hốc miệng, nhìn hộp cơm đồ sộ, nước miếng và dịch dạ dày đua nhau tràn ra, cười khổ nói: “Anh này, Khiết Vy không có ở đây”

“Sao cơ? Không có ở đây ư?” Phùng Thiên Long trợn tròn mắt: “Cô ấy đi đâu rồi?”

“Chẳng lẽ anh không biết, bạn gái của anh Lâm Khiất Vy hôm nay xin nghỉ hay sao?”

Trên mặt Phùng Thiên Long lộ ra biểu cảm mất mát nói: ” Ôi chao, cô gái nhỏ kia thế mà lại lừa tôi. Cô ấy nói hôm nay cô ấy đi làm cơ mà... Trời ạ, tim tôi đau quá đi... Sao cô ấy lại xin nghỉ vậy?”

Hứa Tịnh gia bộ ngây thơ nói: "Không biết.”

“Thế nhà cô ấy ở đâu?”

“Không biết!”

“Con bà nó! Sao cô cái gì cũng không biết thế hả? Cô thế này mà cũng có thế làm bạn thân của người khác hay sao?”

Hứa Tịnh vô tội nhún vai.

Phùng Thiên Long trừng mắt nhìn gương mặt bánh bao kia, giận sôi máu, bồng dưng có cám giác đánh một nhát lên cái gối bông, vô cùng ức chế.

Nhưng anh ta lại không muốn bắt nạt bạn tốt của Khiết Vy, chỉ có thể hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng nớ một nụ cười mà như không cười nói: “Không sao hết, đây chỉ là một sự cố nho nhỏ trên con đường yêu đương của chúng tôi thôi. Dù là sự cổ gì thì cũng đáng được trần trọng.”

Hứa Tịnh nhìn một đống đồ ăn trước mắt, bàn tay ú nu có xu hướng manh động nói: “Thế thì... Đống đồ ăn này thì sao?” Chắc là sẽ để lại đây chứ, hì hì...

Phùng Thiên Long vẫn giữ nguyên nụ cười, đôi mắt hoa đào kia muốn có bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu quyến rũ, vô cùng dứt khoát nói: “Đương nhiên là... Mang đi hết rồi”

Phùng Thiên Long vung tay lên, mang theo cả đoàn người ào ào rời đi, một cọng đồ ăn cũng không để lại.

"Đồ keo kiệt, quỷ hẹp hòi! Một hộp đồ ăn cũng không để lại. Đánh giá kém, không điểm về chỗ! Hừ” Hứa Tịnh bị đồ ăn ngon làm tổn thương trầm trọng chuẩn bị cầm điện thoại lên nói xấu mấy câu về Phùng Thiên Long với Lâm Khiết Vy.

Thế là trên giang hồ lập tức truyền ra lời đồn Phùng thái tử bị thương không nhẹ, mỗi ngày đều phải tới bệnh viện làm trị liệu, người trong giang hồ cũng càng ngày càng cảm thấy tò mò về cô gái có thể làm trọng thương Phùng thái tử kia.

Sau khi Mạc Lâm Kiêu và Lâm Khiết Vy ăn cơm trưa xong thi nhận được tin báo từ thuộc hạ. Hôm nay Phùng Thiên Long đi tới bệnh viện Nhân Ái, chắc hẳn là tiếp tục đi trị liệu. Dù sao Phùng Thiên Long vần là bạn tốt của Mạc Lâm Kiêu, thuộc hạ của anh sẽ không đặc biệt đi theo đõi anh †a.

Lâm Khiết Vy đang nắm ườn trên sô pha trong phòng khách xem phim hoạt hình. Bây giờ cô đã có thể vô cùng bình tĩnh mà chấp nhận việc bị Mạc Lâm Kiêu ẩm tới ẫm lui. Ban nãy lúc anh ôm cô từ phòng ăn sang đây cô còn vô cùng phối hợp mà ôm cổ anh. Cô càng ngày càng không hiểu nổi tâm tư của phú ông bao nuôi Mạc Lâm Kiêu là cái kiểu gì, lúc ác liệt thì khiến cho người khác muốn bóp chết anh, tính cách lại còn lúc nóng lúc lạnh, hôm nay thì như thế lên cơn động kinh, nhất định phải ẫm cô như thế thì mới chịu.

Không muốn nghĩ tới nữa, tâm tư của cái tên đại phú hào nảm cả thiên hạ trong lòng bàn tay thâm sâu khó lường, hoàn toàn không phải là đẳng cấp mà sinh vật não đơn bào như cô có thể nhìn thấu, hơn nữa, cô cũng không hơi sức, hứng thú đâu để mà đi tìm hiểu anh làm gì.

Tóm lại cô chỉ cần nhớ kỹ, cho dù anh đối tốt với cô như thế nào thì tất cả chắc chản đều là giả tạo, anh chỉ làm thế để chuấn bị cho tương lai có thế chơi cô một võ đau hơn mà thôi. Vì thế cô cần quái gì phải cảm thấy biết ơn việc anh ôm cô hôm nay đâu. Hành động ấy có khác gì nuôi cừu, chờ béo tốt rồi đem thịt đâu cơ chứ!

Trên TV chiếu một bộ phim hoạt hình ê ê a a vô cùng ấu trĩ, thế mà Lâm Khiết Vy lại có thể vừa ăn hoa quả tráng miệng vừa xem vô cùng thích thú. Mạc Lâm Kiêu ngôi trên ghế sô pha bên cạnh vẫn luôn cầm máy tính bảng, thoạt nhìn đang làm việc vô cùng chăm chỉ. Hai người không ai nói gì với ai, nhưng ở dưới một mái nhà mà nói cách sống chung như vậy lại khiến người khác cám thấy có chút hài hòa, hoàn toàn không có cảm giác cô đơn tịch mịch