Lục Hàm im lặng một lúc lâu cũng không có lên tiếng.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt hoài nghi,con người của Diệp Bắc Thần trước giờ luôn là một thứ bí ẩn mà cô không thể nào nhìn ra,hôm nay ở trước mặt cô,hắn nói hắn cũng thích cô,nếu là trước đây cô sẽ tin,bây giờ cảm xúc nó lạ lắm.
Thấy cô ngây ngẩn,Diệp Bắc Thần khẽ cười,lúc này,Lục Hàm mới có phản ứng vội nói:
– Ý của anh là trước đây anh cùng Tịnh Vân chỉ là diễn kịch?
Diệp Bắc Thần hơi nhướn người ra trước,mùi thơm thuộc về riêng hắn bỗng chốc lan toả trong không khí có chút ngượng ngùng:
– Em có nghĩ tôi và em nên nói nghiêm túc về chuyện yêu đương.
– Nghiêm túc..... chứ không phải đùa bỡn?
Cô mơ hồ hỏi hắn,đầu óc vẫn trong tình trạng bâng khuâng không hiểu.
Nhìn bộ dạng khó tin của cô, Diệp Bắc Thần khẽ cười:
– Đúng, tôi chính là muốn nghiêm túc yêu đương với em.
– Oh,vậy sao?...
Bờ vai Lục Hàm bỗng run lên,xuýt chút nữa ngã người về phía sau,cũng may có bàn tay rắn chắc từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ chặt cô.
Lúng túng nhìn chằm chằm người đàn ông,bất giác nuốt nước bọt:
– Diệp Bắc Thần,có phải dạo gần đây anh bị trúng tà không.Chuyện này không phải là chuyện đùa giỡn đâu...tôi và anh vẫn là anh em đấy.
– Em nghĩ Diệp Bắc Thần tôi luôn là người thích bỡn cợt.
Ánh mắt Diệp Bắc Thần nhìn cô càng thêm kiên định:
– Chúng ta không có quan hệ huyết thống thì chẳng có gì ảnh hưởng.
Lục Hàm nhìn hắn một cách chăm chú và cẩn thận.Diệp Bắc Thần vẫn không rời mắt khỏi cô tựa như đang chờ câu trả lời. Một lát sau,Lục Hàm đột nhiên phì cười,khoát tay hắn ra nói:
– Tôi biết rồi,anh nhất định là bực mình chuyện vừa rồi nên mới chọc tức tôi phải không.Trước đây,anh luôn khăng khăng thích Tịnh Vân cơ mà,hai người chắc là đang giận dỗi nhau phải không?Tôi cũng không thích làm người thứ ba đâu nha,tôi vô cùng tỉnh đấy anh trai.
Một từ "anh trai" khiến nụ cười Diệp Bắc Thần
có chút bất đắc dĩ,hắn thôi cười,nhìn cô nói:
– Xem ra có quá nhiều chuyện khiến em hiểu lầm,hay là em vẫn không quên được Hạ Minh Triệt.
Lần này,Lục Hàm không nói,ánh mắt cô vô cùng điềm tĩnh,khẽ xoay người về cửa kính xe.Nếu nói về tình nghĩa thì khó mà quên được,chỉ là cô cũng không hiểu bản thân mình.Trước giờ cô chưa từng xem Hạ Minh Triệt là mẫu hình mà cô theo đuổi,nhưng một Diệp Bắc Thần xuất sắc,bây giờ cô lại không có tự tin.
Cô mỉm cười rạng rỡ,nhìn qua cửa kính,cũng có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của người đàn ông,anh vẫn luôn nhìn cô,cô hít một hơi thật sâu xoay người đối diện với Diệp Bắc Thần,mi mắt cong dày hơi rung lên,có điều lại chẳng nghiêm túc tẹo nào.
– Tôi cảm thấy giống như vừa bốc thăm vào giải độc đắc vậy.
Không thể giả vờ,Lục Hàm tự nhận đối mặt với chuyện này cô không nghĩ tới bản thân lại luôn bình tĩnh như vậy. Sau khi Diệp Bắc Thần đề cập đến chuyện yêu đương,chính cô cũng cảm giác được sự cứng nhắc và mất tự nhiên,giống như có một dòng nước xối mạnh xuống lòng bàn chân.
Nhưng dường như Diệp Bắc Thần cũng không hề nóng lòng,luôn duy trì im lặng nhìn cô không hối thúc nhưng cũng không buông tha ý nghĩ đến cùng.
Không khí đang lưu chuyển dường như cũng ngưng lại.Diệp Bắc Thần nheo mắt nhìn cô,trông không thích câu nói đùa vừa rồi.Hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi, giọng vô cùng thản nhiên:
– Ý của em cũng không sai,chính xác mà nói tôi là giải độc đắc mà em vẫn luôn mong muốn có được.
Không nghĩ tới người đàn ông này còn có thể tự nhiên như vậy,khoé miệng Lục Hàm khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt:
– Anh nghĩ nói vậy ngầu lắm à? Diệp Bắc Thần.... có phải anh rất tự tin rằng bản thân anh sẽ luôn có được thứ mình muốn hay không?
Không hiểu sao nụ cười của cô có chút thê lương,một tia đau xót thoáng hình thành rồi khuếch tán trong lồng ngực.
– Nếu trước đây tôi làm em tổn thương,thì thật xin lỗi vì sự kiên trì mới nãy của mình.
– Không sao,những thứ tình cảm ấy tích tụ cũng khá lâu rồi,tôi đặt nó trong lòng,luôn không dám đối mặt,Diệp Bắc Thần,cảm ơn anh vì có những lúc anh giúp tôi nhận ra chính mình.
Lục Hàm nhìn thẳng vào hắn,thật lòng nói.
Nhưng nghe xong những lời này, Diệp Bắc Thần lại vô cùng bình tĩnh,hắn nhìn cô nói:
– Trong chuyện tình cảm thật ra không có cái gì gọi là nỗi khổ cả,tất thảy những lý do đều là cái cớ để trốn tránh sự thật mà thôi.
Cô ngẩn người,lồng ngực lại bị những lời nói của hắn mà run lên.
– Tôi...
Diệp Bắc Thần vô cùng sâu sắc:
– Lục Hàm,hãy tin anh,tình yêu chân thành sẽ không bị một lý do xấu xa nào cản trở,chỉ cần em có niềm tin vào bản thân,tin rằng mình xứng đáng hạnh phúc là được.
– Ai nói với anh,tình cảm trước kia của tôi không có sự chân thành,là anh không nhìn ra.
Cô hiểu được ý của hắn,lập tức biện minh.
– Vậy sao?
Tiếng nói Diệp Bắc Thần vẫn lãnh đạm như cũ,lại tiến hành phủ định thái độ quá mức nhanh nhảu của cô,bàn tay to lớn ấm áp phủ lấy bàn tay nhỏ bé của cô khiến cô phải nghiêm túc đối diện với hắn.
Hồi lâu sau,giọng nói trầm thấp vang lên:
– Lục Hàm,anh chỉ biết,chỉ cần em là người phụ nữ của anh,dù thế nào anh cũng sẽ không vứt bỏ em.
Lục Hàm nhất thời kinh ngạc,cô không nghĩ tới thái độ của Diệp Bắc Thần lại chân thành như vậy. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh lại chủ động nói thích mình,hơn nữa còn muốn cô trở thành người phụ nữ của anh.
Diệp Bắc Thần nói xong lời này,xe Audi vừa vững vàng dừng trong sân biệt thự.Giúp cô cầm túi xách rồi thản nhiên nói:
– Đi thôi,tới nhà rồi.
Hắn không tiếp tục đề tài này nữa nhưng dáng vẻ lại có chút cứng nhắc,sắc mặt thoáng chút khó coi.
Lục Hàm cảm thấy bộ dạng này thì lại thở phào nhẹ nhõm,đây mới là con người Diệp Bắc Thần...nhưng hình như là không hài lòng với thái độ của cô sao.Cô chân thành vậy mà.
Nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông,cô cắn chặt môi,có điều tính khí của hắn quá mức khó nắm bắt.Người này vừa nói thích cô,có đáng tin không?
Lạc Thành,khu Viên Thành,10 giờ tối.
Lúc Phương Tư Nam vừa bước ra khỏi thang máy,đèn hành lang trên tầng phòng công vụ vẫn sáng đến cuối dãy,thật đẹp. Thành thạo đi vào một khu làm việc,lập tức đến trước một văn phòng còn sáng đèn,dừng chân lại.
Cửa phòng khép hờ.
Anh đưa tay đẩy cửa,giơ tay bóp mũi,cố tình phát ra giọng nói nặng nề,bước chân di chuyển bình thản vào bên trong:
– Anh vẫn chưa nghỉ?
Người đàn ông đang cúi đầu xem hồ sơ,dừng động tác lật sách,lập tức có phản ứng,không ngẩng đầu chỉ mở miệng nói:
– Còn có chút việc chưa giải quyết xong,cậu không phải nên về rồi sao?
Phương Tư Nam hơi mỉm cười,đi tới bàn trà,thản nhiên rót cho mình một ly trà nói:
– Tính về nhưng nhìn thấy phòng anh còn sáng đèn,không nhịn được nên ghé qua hỏi thăm,dù sao anh cũng từng là thầy của tôi.
Người đàn ông ngẩng đầu, trong phút chốc, dường như ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ cũng cảm thấy xấu hổ muốn lẩn trốn vào chân mây. Đường nét tuấn tú trên gương mặt người đàn ông thật sự làm người ta khó quên,khuôn mặt anh tuấn như được đúc ra từ khuôn,hai mắt hẹp dài,dáng người rắn chắc,khoé môi mỏng hơi nhếch lên tản ra sự ngang tàn nhưng nhìn kỹ lại có chút lạnh lùng vô tình.
Sau khi ngẩng đầu nhìn Phương Tư Nam,độ cong khoé môi thoáng sự cương nghị và thân thiết:
– Cậu vẫn còn nhớ,nghe nói cậu sắp được bổ nhiệm lên chức,chúc mừng nhé!
Phương Tư Nam nhếch mày,khẽ nói.
– Chuyện này vẫn là nên để sau đi.Vì sao,anh lại phải giấu mọi người thân phận của mình,nhất là em gái anh.
Người đàn ông nghe xong bèn nhún vai,dứt khoát đứng dậy đi tới sofa ngồi xuống,châm một điếu thuốc,làn khói lượn lờ trong không trung càng khiến anh ta trở nên bí ẩn.Dường như không mấy để ý tới lời nói của Phương Tư Nam,nói một câu:
– Cậu không cảm thấy nếu biết tôi còn sống thì sẽ thế nào?
Khói thuốc bao phủ lấy hai người.
Đường nét gương mặt người đàn ông bị làm cho vặn vẹo mơ hồ.
Anh ta nhìn chằm chằm Phương Tư Nam nói tiếp:
– Một người đã chết tự nhiên sống dậy không phải là chuyện sẽ khiến người khác kinh ngạc mà là kinh sợ.
Phương Tư Nam quan sát anh ta hồi lâu,cuối cùng mới lên tiếng:
– Nếu là kẻ muốn anh chết thật thì sẽ kinh sợ ngược lại người muốn anh sống thì họ sẽ rất vui mừng.Em gái anh hiện tại đang gặp nguy hiểm,cần anh bảo vệ.
Câu nói này khiến người đàn ông hoàn toàn sững sờ.Phương Tư Nam biết,em gái chính là điểm yếu của anh ta.