Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 37




Chiếc xe Masteri chậm rãi dừng lại trước căn nhà truyền thống của Nhật,chung quanh căn nhà chủ yếu được bao bọc bởi rừng cây tuyết tùng và rừng trúc,phía trước là lòng hồ rộng lớn của sông Vân Dương.

Đối với một căn nhà mang phong cách Nhật thì không thể thiếu được một hàng rào vững chãi bao quanh khu đất ở bằng chất liệu bê tông đúc sẵn nhằm bảo đảm sự riêng tư cho chủ nhân của ngôi nhà. Phía dưới hàng rào là những tảng đá và phía trên là  những mái ngói nhỏ được đặt cố định trên đỉnh tường,tạo thành một thể kiến trúc hài hoà.Phía bên ngoài tường còn cố ý trồng những cây trúc cảnh  xanh mướt thẳng tắp trông rất cổ kính.

Hạ Minh Triệt xuống xe,sau đó ưu nhã vòng qua cửa phụ mở cửa cho cô.Lục Hàm đưa tay cho anh,làn váy dài vừa chạm đất che đi đôi chân thon dài trắng nõn của thiếu nữ. Từng cử chỉ của cô đều thể hiện sự tao nhã,cao quý.Chung quanh cũng đã xuất hiện không ít xe con lớn nhỏ,dường như cô lại nhìn thấy chiếc xe màu đen bạc quen thuộc.

Dưới ánh đèn lòng phát ra từ cổng chính,cô nở nụ cười,khoé mắt hơi cong,nhìn cô e ấp giống như một nụ hoa chuẩn bị hé mở vậy. Chiếc váy màu đen được thiết kế chiết eo đính những hạt kim sa lấp lánh càng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của cô. Dưới sự dìu dắt của Hạ Minh Triệt,Lục Hàm bước đi nhẹ nhàng,cô vừa xuất hiện thì lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Bên trong là một khoảng sân rộng,ở giữa lối đi được lát bởi đá cẩm thạch xanh tự nhiên,mỗi bước chân của cô khi dậm lên nền kết hợp cùng tiếng giày cao gót tụ thành âm thanh nền nã,cao quý hoà cùng tiếng nhạc du dương thật độc đáo tựa như một bản nhạc du dương vậy.

Phía bên cạnh ao cá nhỏ,còn có thể thấy trồng rất nhiều hoa cúc,nếu nhìn sơ qua thì có thể thấy chúng đơn giản chỉ là loại cúc bình thường,nhìn bông cúc vàng Calendula xem,cánh hoa của chúng thường được sử dụng để làm thuốc trị viêm nhiễm,làm giảm đau bụng còn có thể trị trào ngược dạ dày hữu hiệu.Lục Hàm từng nghe nói hoa cúc còn có biệt danh là " vàng của Đức Maria" được sử dụng trong các hoạt động Công giáo ở một số nước.Calendula còn là loại hoa linh thiêng ở Ấn Độ,có thể thấy chúng được kết thành vòng hoa để trang trí những bức tượng thần Hindu.Trong đó còn xen lẫn không ít cúc La mã Chamomile,những bông hoa khẽ đung đưa theo làn gió phả vào không trung một loại hương thơm kỳ diệu,thanh mát.Rõ ràng có thể nhận thấy,chủ nhân căn nhà đích thực là một người biết tận dụng mọi đất trống để trồng dược liệu,cô không khỏi cảm thán,nhớ ngày trước tới nhà Trần Vấn,cô cũng thấy trước nhà có trồng vài loại cúc la mã này.

Trước giờ cô vốn không có hứng thú đối với dược liệu,nhưng đối với hoa cúc thì cô đặc biệt thích nên sẽ tìm hiểu một chút,dùng cúc pha trà cũng rất thơm,có công dụng giải nhiệt rất tốt. Nhưng khi Lâm Mặc bước tới liền cắt đứt suy nghĩ của cô.

Nhìn thấy Hạ Minh Triệt,Lâm Mặc đang trò chuyện cùng quan khách cũng vội bước tới,vẻ mặt hết sức nhiệt tình:

– Giám đốc Hạ thật ngại quá,không thể tiếp đón từ xa.

Lâm Mặc vừa nói xong,ánh mắt của ông ta khẽ dừng lại trên người Lục Hàm, nụ cười trên môi bỗng ngưng lại,ánh mắt sắc bén lộ ra tia ngạc nhiên:

– Xin hỏi cô đây là?Không biết chúng ta có từng gặp qua nhau chưa?

Khi nhìn thấy Lục Hàm,Lâm Mặc dựa theo trí nhớ nhưng vẫn không phát hiện ra,chỉ là đối với người con gái vừa gặp lần đầu này lại khiến ông ta có cảm giác rất quen thuộc.

Trước con mắt kinh ngạc của Lâm Mặc,Lục Hàm có phần khó chịu,cô thừa hiểu cách thức làm quen kiểu này,nhưng biểu hiện trước mặt của cô lại rất điềm tĩnh,cô nở nụ cười đến sáng lạn:

– Chào ngài Lâm,tôi trước giờ luôn sinh sống ở nước ngoài,chỉ là vừa về nước được hai tuần thôi.Không biết,tôi có khuôn mặt giống người mà ngài quen sao?

Ngón tay thon dài của cô vô thức đưa lên hất lọn tóc con sang một bên,dưới ánh đèn mờ ảo càng làm cho dung nhan Lục Hàm trở nên diễm lệ,chiếc váy đen tôn dáng khiến cô kiêu ngạo giống như một con chim khổng tước cao quý,chỉ sợ chạm vào liền không kìm được lòng.Cô tựa như có thể nhìn thấy tất thảy ánh mắt không an phận của những người đàn ông trong bữa tiệc đang không ngừng  lướt lả trên người mình.Nhưng với diễn xuất chuyên nghiệp,đương nhiên Lục Hàm vẫn là một cô gái biết lễ nghĩa.

Biết cô có chút không tự nhiên,Hạ Minh Triệt khẽ sờ lên bàn tay cô đang khoác lấy cánh tay mình trấn an,anh mỉm cười nhìn cô dịu dàng rồi quay sang Lâm Mặc:

– Giám đốc Lâm,không làm phiền ngài tiếp khách,tôi qua đây trò chuyện cùng người quen một chút,lát nữa sẽ quay lại.

Lâm Mặc biết vừa rồi hành động của ông ta có vẻ hơi bất lịch sự,có thể nhìn ra trong mắt Hạ Minh Triệt vô cùng không hài lòng,nhưng chỉ là ông ta thấy cô rất giống với người đó thôi.Lâm Mặc thoáng trầm ngâm,dù sao ông ta cũng không thể để lỡ đi mối quan hệ tốt với nhà họ Hạ được.

Rất nhanh,trong nháy mắt Lâm Mặc liền khôi phục bộ dạng từ tốn như thường ngày,chỉ là không biết được có một cơn sóng ngầm đang bùng lên dữ dội.

– Sếp,thật không ngờ Hạ Minh Triệt lại có quan hệ tốt với Lâm Mặc như vậy?

Vũ Nam Phong cùng Diệp Bắc Thần đứng ở phía cây bách tùng,chung quanh có không ít thực khách vây quanh,chủ yếu và  cán bộ cấp cao bộ y tế cùng chủ tập đoàn doanh  nghiệp,có lẽ sau sự cố vừa rồi họ đều muốn hợp tác với Diệp Thị.

Sắc mặt Diệp Bắc Thần lúc này khó coi vô cùng,ánh mắt chim ưng không khỏi hướng về phía Hạ Minh Triệt cùng Lục Hàm dò xét.Cô đứng đó khoác tay thân mật với Hạ Minh Triệt,còn có không ít người vây quanh,chủ yếu là đám phu nhân quyền quý,thỉnh thoảng còn thấy họ nói chuyện gì đó cô còn cười rất vui nữa.Hắn chưa bao giờ thấy một Lục Hàm lại thành thục,quyến rũ như thế.

– Ghen sao?

Từ đâu,giọng nói mê hoặc vang lên phía sau,Diệp Bắc Thần cũng không thèm quay đầu,chỉ thấy Lâm Nhược Na mặc một bộ lễ phục màu tím,phần trên thiết kế cup ngực lộ ra bờ vai trắng nõn cùng vòng một đẫy đà.Cô bước đi nhẹ nhàng,thướt tha,chiếc váy đuôi cá khẽ ôm lấy đôi chân thon dài lộ ra thân hình kiều diễm.

Cô bước tới cầm ly rượu vang đỏ đưa tới trước mặt Diệp Bắc Thần,chất rượu sóng sánh dưới ánh đèn càng thêm mị hoặc.Hắn nhận lấy rồi nhấp một ngụm,chất rượu vang thấm đẫm hoà quyện cùng mùi gỗ hương của người đàn ông xộc thẳng vào mũi thật khiến người ta say mê. Hắn khẽ cau mày,giọng điệu hờ hững:

– Sao tôi lại phải ghen?

Là đang hỏi ngược lại cô hay là lời ngụy biện vụng về cho cảm xúc dối trá của anh ta.Lâm Nhược Na thầm nghĩ.Cô cũng không vạch trần,lời nói có chút châm chọc:

– Vậy mà tôi còn tưởng Diệp tổng dày công sắp xếp mọi việc chỉ để ôm người đẹp về,ai ngờ,người đẹp không có được còn tạo cơ hội cho người đàn ông khác cuỗng mất...

Lâm Nhược Na che miệng khẽ cười,cô nói tiếp:

– Xuýt nữa thì tôi quên mất người phụ nữ trong lòng anh bây giờ phải là Lục Hàm mà là Tịnh Vân mới phải? Nếu biết anh lăng nhăng như vậy,tôi đã không đồng ý giúp anh theo dõi cô ấy,nếu Lục Hàm biết được cô ấy bị tính kế lâu như vậy thì sẽ hận anh ra sao đây nhỉ? Còn có,Tịnh Vân,cô ta nếu biết" người trong lòng "không như cô ta nghĩ thì sao đây?

Hận ư? Diệp Bắc Thần hơi nheo mắt,hắn chưa từng nghĩ đến cô sẽ hận hắn,chẳng phải hắn làm mọi việc chỉ để bảo vệ cô thôi sao.Trước mắt,Tịnh Vân hắn vẫn chưa giải quyết ổn thoả. Diệp Bắc Thần nhìn Lâm Nhược Na một cách sâu sa,tựa như một con báo đêm yên tĩnh mà nguy hiểm:

– Tôi ngược lại không thấy lo lắng,dù sao ấn tượng của tôi trước mặt Lục Hàm vốn không tốt,còn cô thì khác,xây dựng hình tượng tốt đẹp trước cô ấy nhưng lại ngấm ngầm âm mưu sau lưng bạn tốt của mình.

Lời nói của Diệp Bắc Thần tựa như một mũi nhọn cố ý đâm xuyên,rõ ràng là răn đe nhắc nhở cô không được phạm sai lầm.Lâm Nhược Na nghe xong thoáng cau mày,rất nhanh liền nở nụ cười:

–Diệp tổng là đang hiểu lầm rồi,đương nhiên Nhược Na không có ý chống đối anh,chỉ là tôi lo sợ trước mà thôi.Ly này coi như tôi kính anh,đắc tội rồi.

Nói xong liền nâng ly rượu ngửa cổ một hơi uống cạn sạch. Hình như trước giờ xuýt nữa thì cô đã quên mất cô luôn thật lòng xem Lục Hàm là bạn,chỉ là trên thực tế thì cô vẫn lợi dụng bạn mình.Hơn nữa,cô vẫn phải dựa vào Diệp Bắc Thần để củng cố địa vị người thừa kế,trước mắt vẫn không nên cùng hắn gây sự.

Diệp Bắc Thần vẫn như cũ lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên tia cười khó ai phát hiện.

Con người,ai cũng có điểm yếu,nhưng lại luôn muốn dùng điểm yếu để uy hiếp đối phương,có điều so về khoản này Lâm Nhược Na vốn không phải đối thủ của Diệp Bắc Thần.

Từ xa,một người đàn ông mặc một bộ vest màu đen,khuôn mặt anh ta lộ ra tia quỷ dị,ánh mắt hơi liếc sang người phụ nữ bên cạnh trầm thấp nói:

– Tịnh Vân,xem ra Diệp Bắc Thần cũng không quá coi trọng em.Bốn năm rồi,em cũng không thể kết hôn cùng anh ta.

Lòng bàn tay khẽ nắm chặt,móng tay nhọn hoắt như  mũi kim bấu chặt vào da thịt,khẽ nghiến răng,nhưng sự kiêu ngạo của cô ta không cho phép bản thân thừa nhận bởi hận thù che mắt:

– Em làm sao có thể quan tâm những điều này,em tiếp cận Diệp Bắc Thần không phải để kết hôn cùng anh ta.