Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 31




Lời vừa nói ra từ miệng Diệp Bắc Thần khiến Chu Tử Nam nhất thời á khẩu,đối với những câu hỏi đã được soạn sẵn cũng làm anh ta rơi vào lúng túng,nhưng với tác phong chuyên nghiệp của mình,Chu Tử Nam chỉ mỉm cười thật sâu,khoé mắt hơi nheo lại:

–Tôi cảm thấy ngay cả vấn đề quản lý của doanh nghiệp có vấn đề thì cũng không thể nào ảnh hưởng tới cả một hệ thống y tế được. Hơn nữa,nước M là thị trường dược lớn thứ hai tại Đông Nam Á,hiển nhiên khâu kiểm nghiệm lại càng chặt chẽ,có thể nói ngành dược phẩm đối với thị trường đầu tư cũng là một “ mỏ vàng " xứng đáng để khai thác. Vậy anh nói xem,nếu hệ thống quản lý của Y tế không an toàn thì làm sao người dùng còn tin tưởng vào dược phẩm nữa đây!

Đối với loại câu hỏi này rõ ràng là cố tình,làm sao ngành dược với ngành y tế lại không liên quan, Diệp Bắc Thần liền có một cảm giác trào phúng,ý cười hiện lên trong khoé mắt.

– Anh nói xem...

Diệp Bắc Thần tựa như một con báo,hắn ẩn mình,từ từ quan sát,cho tới khi con mồi lơ đễnh liền ngoạm một phát không chút lưu tình. Chu Tử Nam hiển nhiên nhận được trong lời nói của Diệp Bắc Thần hoàn toàn khiêu khích.

Tuy nhiên đây là truyền hình thực tế,cho dù khó chịu thì Chu Tử Nam cũng không trực tiếp biểu lộ ra dáng vẻ khó coi được.

– Diệp tổng thật sự là một người hài hước,Chu Tử Nam tôi kiến thức hạn hẹp,trước giờ đối với ngành y dược hiểu biết của tôi còn có chút hạn chế,cho nên vẫn là Diệp tổng tự mình giải đáp thắc mắc vẫn hơn.

Không chỉ Chu Tử Nam mà tất thảy những người xem truyền hình đều rất mong chờ vào biểu hiện của Diệp Bắc Thần.

___

Trong chiếc xe Masteri màu xanh đang đậu bên lề đường. Phong Kính Lăng khẽ liếc tới Chu Tử Hạo đang gặm bánh Farm thượng hạng Pepperidge Farm  nâng điện thoại lên cao,lộ rõ bản tin trực tiếp đang chiếu tới Chu Tử Nam cố ý châm chọc:

– Cậu vô dụng như vậy có khi nào lão già nhà cậu sẽ giao nhà họ Chu cho đứa con riêng của ông ta hay không.

Chu Tử Hạo rất nhanh liền có phản ứng,động tác nhai bánh liền ngưng lại,cậu khẽ ngước đôi mắt đen láy lên nhìn về phía trước,ánh mắt lơ đễnh liền chú ý sang nơi khác,bộ dạng vô cùng lười biếng,tùy ý:

– Vậy thì phải hỏi xem ông đây có đồng ý không đã. Nhà họ Chu chưa tới lượt một đứa con riêng như anh ta có quyền xen vào.

Phong Kính Lăng tỏ vẻ gật gù,cũng không tiếp tục trêu Chu Tử Hạo nữa.  Chỉ cần là nhắc tới Chu Tử Nam,cậu ta liền lộ ra vẻ không vui. Trông bề ngoài Chu Tử Hạo rất ham chơi,nhưng ông trời lại phú cho cậu ta bộ não vô cùng nhạy bén với máy tính.Có thể nói trong giới IT,cậu ta chính là thiên tài.

- --

Lần này,Diệp Bắc Thần không trả lời,mà trực tiếp đi về phía lô hàng đã được sắp sẵn phía sau,máy quay không ngừng di chuyển theo từng bước đi,chỉ lộ ra bóng lưng của người đàn ông thật cao lớn,vững chãi. Chỉ nhìn bóng lưng thôi,người ta cũng có thể cảm nhận được một loại khí chất vô cùng cao quý,có lẽ trời sinh ra hắn đã có cái phong thái hơn người như vậy rồi.

Đi tới trước lô hàng,Diệp Bắc Thần mới dừng lại xoay người,trong con ngươi đen láy sâu thẳm là sự kiên định không che dấu,hắn liền mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính,phong thái ung dung mà trầm tĩnh.

– Trước giờ Diệp Bắc Thần tôi ghét nhất chính là lừa gạt người khác,mưu cầu lợi ích dựa trên ham muốn cá nhân,thế nên đối với lô hàng giả lần này đương nhiên cũng không thể để chúng tới tay người tiêu dùng. Sau lần này,tôi tin rằng không chỉ riêng Diệp Thị mà đối với nhiều tập đoàn dược phẩm khác cũng là một bài học để có thể củng cố và nâng cao chất lượng sản phẩm tốt hơn cũng như đáp ứng được lợi ích tốt nhất của người tiêu dùng...

Đặc biệt là nói không với hàng giả,hàng kém chất lượng.

Giọng điệu hết sức cẩn trọng mà từ tốn kết hợp cùng sự tự tin trên gương mặt khiến cho Diệp Bắc Thần trở nên vô cùng thu hút.

Lúc này,Vũ Nam Phong từ đâu xuất hiện,cầm ngọn đuốc đi tới,ngọn lửa đỏ làm sáng rực cả một khoảng trời mênh mông.

Diệp Bắc Thần liền cầm lấy ngọn đuốc,gương mặt tựa điêu khắc lộ ra càng rõ ràng hơn,hắn cầm ngọn đuốc đi tới  toàn bộ lô hàng giả đã được thu về ở phía trước,liền dứt khoát châm lửa.Hành động có chút tàn nhẫn nhưng vô cùng rõ ràng này không chỉ thể hiện thái độ của Diệp Bắc Thần mà còn là uy tín của Diệp Thị.

Chu Tử Nam  như sực tỉnh,dưới hành động của Diệp Bắc Thần không hiểu sao anh ta lại có cảm giác hắn như một đấng cứu thế.

Nhìn ngọn lửa càng ngày càng bùng lên dữ dội,cả bầu trời đen tối dường như được nhuộm lên một màu đỏ au rực rỡ, khiến người ta có cảm giác bỏng rát. Thì ra,một ngọn lửa có thể thiêu rụi tất thảy mọi thứ,kể cả tiền tài hay là địa vị chớp mắt đã sớm tiêu tán.

Nhưng đối mặt với dục vọng,con người ta lại càng trở nên tham lam hơn,chỉ có muốn hơn chứ không muốn mất đi.

__

Trong đêm tối,dưới ánh trăng mờ ảo,xuyên qua lớp rèm cửa,có thể thấy khuôn mặt của người đàn ông vô cùng tuấn tú,ánh mắt chăm chú nhìn về phía đối diện,trước mặt anh là màn hình ti vi cỡ lớn cũng đang chiếu bản tin trực tiếp về Diệp Thị.

Nhìn tới một màn này,bàn tay Hạ Minh Triệt vô thức nắm chặt,anh không nghĩ tới Diệp Bắc Thần lại có thể chuyển nguy thành an trong chớp mắt.Xem ra là anh đã xem nhẹ Diệp Bắc Thần,quả nhiên vẫn là khó đối phó hơn anh nghĩ.Dù sao,đây cũng chỉ là màn dạo đầu cho lời chào hỏi mà thôi.Rất nhanh khoé môi liền cong lên một nụ cười nhẹ càng làm cho gương mặt anh ta có vài phần yêu nghiệt.

...

Thành phố về đêm vẫn là vô cùng tráng lệ,trải qua bốn mùa xuân,hạ,thu,đông,từng lớp người đến và đi đều có góp phần không nhỏ đối với sự phát triển phồn thịnh này.

Tiết trời cuối thu càng trở nên se lạnh,từng làn xe cộ không ngừng nối tiếp nhau phát ra những âm thanh dồn dập,vội vã,lá vẫn không ngừng rơi tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp; cũng chỉ có mùa thu mới khiến người ta cảm nhận rõ ràng sự thay đổi này. Ánh đèn đường rọi xuống có chút mờ nhạt,nhìn chằm chằm cái bóng đen,Lục Hàm khẽ động,chiếc bóng cũng như vậy mà động theo cô.Mỗi khi có chuyện không vui,Lục Hàm sẽ nhìn vào cái bóng của mình thật lâu,giống như một đứa trẻ cô đơn mà tựa vào chiếc bóng của mình vậy.

Hôm nay,cô cùng Lâm  Nhược Na tới Quảng trường thành phố xem một chút náo nhiệt,nghe nói ở đây sắp diễn ra lễ hội  hoá trang nên rất nhộn nhịp. Còn có rất nhiều du khách từ thập phương đều lui tới chứng kiến.

Lâm Nhược Na cầm trên tay chiếc bánh khoai nóng hổi,đưa tới trước mặt Lục Hàm,còn kèm theo một ly cà phê đang không ngừng toả ra hương thơm ngào ngạt,trong ánh sáng hơi mờ có thể nhìn thấy từng làn hơi nước đang bốc lên không trung khiến trước mắt có chút mơ hồ.

Khẽ đưa tay nhận lấy, Lục Hàm nói một tiếng cảm ơn rồi nâng ly cà phê liền nhấp một ngụm,quả nhiên là hương vị không tệ.

– Lục Hàm,lẽ ra thời tiết đẹp như vậy,nên đi với người yêu sẽ hợp lý hơn.

Nghe vậy,Lục Hàm không khỏi bật cười:

– Lẽ ra cậu nên sớm đồng ý với Trần Vỹ,bằng không sẽ chẳng phải lựa chọn ra ngoài cùng tớ nha.

– Cậu đừng có nhắc tới Trần Vỹ được không?  Nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch của anh ta,tớ thật không có nổi hứng thú.

Miệng thì nói ngoa vậy thôi,chứ trong ánh mắt si mê của Lâm Nhược Na,cô có thể nhìn ra tâm ý của cô ấy đối với Trần Vỹ cũng có cảm tình,chỉ là cô ấy trời sinh vốn kiêu ngạo,lãnh tính nên tạm thời ra vẻ không quan tâm thôi.

– Nhược Na,cậu...

Lục Hàm còn chưa kịp nói xong thì đã bị tiếng ồn chung quanh cắt ngang.

Trên nóc toà nhà The New Times là chiếc ti vi màn hình cỡ lớn, nơi diễn ra không ít tin tức kinh tế,tài chính,tất thảy mọi người đều đang chăm chú quan sát.

Lúc này,trên màn hình là hình ảnh Diệp Bắc Thần,khuôn mặt anh sáng rực trong biển lửa,tựa như một vị thần Hy lạp vậy,anh đứng đó uy nghiêm mà điềm tĩnh, giọng nói trầm ấm liền vang lên:

– Trong tình hình dịch bệnh ngày càng gia tăng hiện nay,tôi hy vọng tất cả mọi người dân sẽ luôn vững lòng tin vào sự phát triển của ngành y dược,không bao lâu nữa,tôi tin chắc rằng,dịch bệnh không còn là vấn đề lo ngại nữa...

Nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của Diệp Bắc Thần,Lục Hàm không biết tự lúc nào đã nhuộm đầy sự kiên quyết không  thể thoả hiệp. Như ý của Diệp Bắc Thần thì là kiểm soát hiệu quả dịch bệnh, sớm khôi phục và phát triển kinh tế-xã hội; đồng thời thể hiện sự nỗ lực của ngành công nghiệp dược đang có những bước phát triển cùng ngành dược thế giới một cách rõ ràng.