Phòng của Lục Hàm sắp xếp trên tầng hai ở ngay chính giữa, trước mặt là ban công,còn có rất nhiều chậu hoa nhỏ nữa,ở giữa ban công đặt một bộ bàn ghế nhỏ,thỉnh thoảng có thể ra đây ngồi hóng gió là thích hợp. Đã lâu rồi biệt thự mới có người ở nên điện thắp sáng hơn mọi khi,Lục Hàm đặt chiếc máy tính xuống chiếc bàn ngoài ban công,trên tay còn cầm một ly trà cam thảo*,cô khẽ nhấp một ngụm rồi đặt bên cạnh máy tính.
* trà cam thảo:một loại dược liệu quý,có tác dụng thải độc và hạ hoả giúp kiểm soát đường huyết,tốt cho hệ tiêu hoá, dưỡng nhan và đặc biệt còn giúp trị đau dạ dày.
Giọng nói ai oán của ai đó oang oang từ màn hình vi tính phát ra:
– Cậu thật là nhàn rỗi nha,người ta thì bận làm luận văn sấp mặt,cậu lại nhàn nhã thưởng trà,có bất công không cơ chứ.
Đối diện với Lâm Nhược Na phía bên kia màn hình,Lục Hàm liền chớp mắt,vô tội nói:
– Tớ đâu có giỏi như cậu đâu,ai được làm tiến sĩ đâu mà biết.Chỉ vì tớ học dốt nên mới phải ngồi đây uống trà nè.
Giọng nói cô trong trẻo,ánh mắt vô cùng lấp lánh,còn tỏ ra rất hưởng thụ.
Lâm Nhược Na nhất thời nghẹn họng,nói như vậy cô còn muốn thế nào nữa,Lục Hàm rõ ràng tâng bốc cô lên tận chín tầng mây rồi,Lâm Nhược Na liền nở nụ cười đắc chí:
– Coi như là cậu thức thời... Tớ không thèm so đo với“ đồ lười biếng” nhà cậu.
Còn không quên nhấn mạnh ba chữ “ đồ lười biếng”,quả thật lúc bên Mỹ,Lục Hàm cũng chẳng có học mấy nhưng thành tích lại rất tốt,cô ấy chẳng qua là đối với diễn xuất lại rất nhiệt tình,nghĩ tới Lâm Nhược Na không nhịn được mà hỏi:
– Lục Hàm,vì sao trước đây cậu lại muốn theo nghề diễn xuất vậy,chi bằng cậu mở tiệm kinh doanh mỹ phẩm live streaming thì bao đắt khách luôn nha.
Nghĩ tới những lúc ở Mỹ,quả thật là những ngày cực khổ đối với Lục Hàm,tuy là cô có thể hoàn toàn nhận mọi hỗ trợ của Hạ Minh Triệt nhưng cô lại một mực từ chối,cô không muốn nợ anh,chỉ muốn bằng thực lực nuôi sống bản thân,cô muốn chứng minh rằng không có nhà họ Diệp,không có Diệp Bắc Thần cô vẫn có thể cực kỳ tốt.
Nhưng hiện thực khi ấy mới khiến cô bàng hoàng nhận ra,tự thân vận động thật sự rất vất vả,bởi trước đó Diệp gia vô cùng cưng chiều cô chưa để cô làm việc cực khổ. Cho tới khi đối mặt với áp lực công việc,cuộc sống cô mới nhận ra tiền thực sự rất quan trọng.Cho nên,người ta mới nói tiền có thể mua chuộc lòng người,không có tiền sẽ thực thống khổ*
* thống khổ:là trạng thái biểu hiện của sự đau khổ tột cùng.
Trong thời gian ấy,Lục Hàm đã làm đủ mọi công việc, kể cả phục vụ,chạy bàn,rửa chén cô cũng đều làm qua để có tiền chi trả cho việc học.Cũng may là trong cơ duyên cô đi làm tạp vụ ở phim trường,may mắn gặp được James ( đạo diễn rất có tiếng trong giới Điện ảnh Hollywood),ông ấy nhận ra cô rất phù hợp với hình tượng mà ông đang hướng đến,hơn nữa vai diễn này nữ chính bắt buộc phải là người Châu Á mà Lục Hàm lại hội tụ điều đó cho nên rất nhanh cô đã được nhận.
Ban đầu khi nhận lời tham gia “ Đen -trắng ",Lục Hàm có hơi bỡ ngỡ,cô sợ mình không thể đảm nhiệm tốt vai diễn,thật không nghĩ James lại mạo hiểm giao vai nữ chính cho Lục Hàm (lúc này cô căn bản chưa có kinh nghiệm diễn xuất),cho tới khi khởi quay cho tới khi đóng máy,bộ phim chính thức được công bố chiếu rạp tại rạp phim Cineworld* tại London, nhận được sự đón nhận nhiệt tình của khán giả giúp doanh thu vòng vé khi ấy tăng mạnh,Lục Hàm cũng từ đó mà nổi tiếng,cô có cơ hội làm việc với những nghệ sĩ lớn,học từ họ rất nhiều điều mà mãi cho tới khi sau này thật sự đứng trên đỉnh cao sự nghiệp Lục Hàm mới hiểu được tất thảy.
* Cineworld: là một chuỗi rạp phim lớn nhì thế giới với hơn 500 rạp chiếu khắp nước Mỹ.
– Lục... Hàm?
Lâm Nhược Na tăng lớn âm thanh,bên kia,cô bật volum to nhất có thể nhìn chằm chằm vào màn hình,bởi Lục Hàm rất lâu không có phản ứng làm cô nghĩ mạng bị đơ.
Lục Hàm bỗng nhiên hoàn hồn.
Cô đang nghĩ gì vậy chứ?
– Cậu vừa nói gì à?
– Tớ hỏi cậu tại sao lại làm diễn viên?
Lâm Nhược Na không có mắng cô,ngược lại rất kiên nhẫn mà lặp lại câu hỏi lần nữa.
– Vì thích...Tớ thật sự rất thích cảm giác một ngày khi mở ti vi lên,nhìn thấy bản thân trên ấy, cảm giác ấy thật tuyệt,hơn nữa làm diễn viên tiền thưởng cũng không tệ nha.
Lục Hàm thành thật mà trả lời,nói chính xác hơn là cô muốn trở thành một phiên bản tốt hơn,sau này khi nhìn lại cũng có chút kỷ niệm,cô còn muốn Diệp Bắc Thần thấy cô thành công như thế nào,thứ hắn càng ghét,cô càng mong muốn có được.
– Tớ biết ngay mà,cậu đúng là rất yêu tiền.
Nếu có ai nói Lục Hàm vì tiền mà làm mọi thứ cũng không có khả năng,bởi trước đây khi gặp Lục Hàm,Lâm Nhược Na đã thấy cô rất cực,ban ngày đi học,tối còn phải đi làm thêm,về tới nhà đã gần sáng,cho nên kiếm tiền bằng sức của mình thì có gì sai,chỉ cần là lao động chân chính thì Lục Hàm đều nhận,cô còn không nghĩ tới Lục Hàm còn dám live streaming bán mỹ phẩm nữa mà.Giờ đây,cô ấy đã đạt được thứ mình muốn đều là do bản thân cô ấy nỗ lực,Lâm Nhược Na cũng vì thế mà rất xem trọng tình bạn này.
“Ting "
Cầm điện thoại lên, nhìn tấm ảnh hồi chiều Bách Hợp chụp cho cô, không nghĩ lại có nhiều lượt yêu thích như vậy,bên dưới còn có rất nhiều bình luận,nhưng đa số toàn là thả tim,còn có vài bình luận khen camera đỉnh các kiểu.Khoé môi Lục Hàm bất giác cong lên làm Nhược Na cảm thấy tò mò.
– Này,không phải là Hạ Minh Triệt nhắn tin cho cậu đấy chứ?
Trông bộ dạng Lục Hàm vui vẻ như vậy hẳn là chỉ có Hạ Minh Triệt,có điều anh ta tốt với Lục Hàm như thế Lục Hàm căn bản cũng không thích anh ta.Nói thật lòng,Lâm Nhược Na cảm thấy Hạ Minh Triệt rất tốt,nhưng có chút hiền quá,đàn ông quá hiền cũng không hợp với Lục Hàm.Lục Hàm mạnh mẽ như vậy,cô ấy xứng đáng với một người đàn ông có khả năng che chở cho cô ấy chứ không phải người quá mức yếu đuối phụ thuộc tình cảm như Hạ Minh Triệt,lúc quan trọng sẽ không đưa ra quyết định dứt khoát.
– Nhược Na,không có, lâu rồi tớ cũng không có gặp anh ấy,chỉ là ban chiều Bách Hợp chụp cho tớ tấm hình không tệ nha.
Nói xong,cô không quên gưỉ tấm hình cho Nhược Na,cô ấy cũng khen kỹ thuật chụp ảnh của Bách Hợp không tồi,còn hẹn sau khi về nước nhờ Bách Hợp chụp cho vài tấm.
Hai người trò chuyện rất lâu,tựa như những người bạn lâu năm có cơ hội tụ họp vậy,mãi cho tới khi tối muộn,Lục Hàm nhận ra đã gần hai mươi ba giờ,nếu tính theo giờ Mỹ thì hiện tại Lâm Nhược Na đã là mười một giờ trưa.*
* Mỹ cách Việt Nam nửa vòng trái đất nên do khoảng cách lớn như vậy múi giờ ở Mỹ sẽ chênh khoảng 12 tiếng so với múi giờ ở VN.Múi giờ VN chạy trước,múi giờ Mỹ chạy sau.Tuy nhiên nó cũng không có tính tưong đối,còn phụ thuộc vào vị trí hiện tại người đó ở rồi so sánh với múi giờ VN,nên khả năng chênh lệch chỉ mang tính tưong đối.
...
- - Lúc này,tại Diệp gia --
Đêm đã khuya,Diệp Bắc Thần đang bận rộn xử lý công vụ,đã không ít lần Diệp Bắc Thần mang công việc về nhà,đến cả cơm tối hắn còn chưa kịp ăn.
“Reng...reng"
Chiếc điện thoại bàn không ngừng reo lên khiến Diệp Bắc Thần có chút phiền,hắn đặt chiếc bút máy “International GmbH Mystery Masterpiece " ** phiên bản giới hạn xuống bàn cạnh tệp văn kiện,liền đứng lên, chiếc áo sơ mi vẫn thẳng tắp,dáng người cao lớn đi về phía chiếc điện thoại đang không ngừng reo kia, lấy tay nhấn nút nghe,giọng nói đàn ông từ bên kia liền truyền tới:
– Diệp Bắc Thần,đã lâu không gặp!
Nếu như không nhầm,Diệp Bắc Thần có thể nhận ra hắn là người phương bắc,mặc dù nghe qua điện thoại nhưng khẩu âm đối phương có chút nặng nên vừa nghe hắn liền nhận ra.
Bàn tay khẽ nắm chặt,sắc mặt Diệp Bắc Thần hoàn toàn đen,nhưng hắn vẫn duy trì bộ dạng điềm nhiên,giọng nói phát ra tia lạnh lẽo:
– Mày là Tịnh Trung.
“Ha...ha...",đối phương thật sự là Tịnh Trung,không hổ danh là Diệp Bắc Thần,nghe giọng cũng có thể đoán ra,mặc dù hắn đã cố tình thay đổi khẩu âm một tí.
– Không hổ là lão đại của Thanh Long bang,mày quả nhiên vẫn nhận ra tao....
Ngưng một lát,hắn khẽ rít từng chữ,giọng hơi gằn tựa như đe doạ Diệp Bắc Thần:
– Tao có chuẩn bị cho mày một bất ngờ lớn.
Nói xong, Diệp Bắc Thần còn chưa kịp phản ứng hắn đã cúp máy.
** tên đầy đủ là Mont Blanc International GmbH Mystery Masterpiece là một trong những món đồ sưu tầm xa xỉ nhất thế giới.