Tại phòng khách sạn,rèm cửa sổ màu đen thật dày che khuất đi tất thảy sự mỹ lệ của thành phố.
Lạc Thành về đêm sẽ rất náo nhiệt,trên đường những chiếc đèn đều được thắp sáng,chiếu xuống đoạn đường không ít người qua lại.Dưới hàng cây bạch dương thấp thoáng bóng trăng mờ ảo,từng đợt gió phương Nam vô thức thổi trên cao khiến lá rơi xào xạc trông rất xinh đẹp,quả nhiên lá rơi luôn là điểm nhấn của mùa thu.
Lý Minh Ngọc mặc chiếc váy ngủ xinh đẹp, thân hình nóng bỏng thập phần xinh đẹp, dưới ánh trăng mờ ảo càng làm cho cô ta trở nên phong trần quyến rũ.Cầm hai ly rượu vang trên tay,cô ta liền xoay người lại,nhấc đôi chân xinh đẹp bước về phía người đàn ông đang ngồi trên sofa.Cô ta giống như một con rắn,không ngừng lã lướt,uốn éo,ngón tay xinh đẹp không ngừng vuốt ve trên vòm ngực săn chắc của người đàn ông:
– Anh thật là đáng ghét mà,lẽ nào em so với những tài liệu kia lại không bằng sao? Từ nãy giờ,anh chẳng quan tâm tới em gì hết.
Giọng nói yêu kiều không ngừng nỉ non bên tai người đàn ông,mang theo vài tia hờn dỗi,trách móc.
Hạ Minh Triệt vội buông những tài liệu trên tay khoé môi vừa cong lên rồi ôm lấy mỹ nữ xinh đẹp,nhận lấy ly rượu vang cô ta đưa tới,liền nhấp một ngụm:
– Em phải hiểu rõ,năm ngày sau là diễn ra công tác nhậm chức của anh tại tập đoàn của bệnh viện quốc tế Hạ Viễn. Có rất nhiều nhà đầu tư sẽ dòm ngó tới.
– Tất nhiên, chuyện này đối với anh mà nói quan rất quan trọng,đương nhiên em không thể không quan tâm.
Cơ thể quyến rũ dán chặt lấy cơ thể của anh.Ngón tay thon dài xinh đẹp mơn trớn trên sống mũi cao thẳng tắp,ánh mắt tràn đầy dục vọng khiến Lý Minh Ngọc vô cùng thoã mãn,cái cô ta say đắm nhất vẫn chính là một người đàn ông tràn đầy tham vọng,chỉ có như thế,cô ta mới cảm thấy những mong muốn mới có thể dễ dàng thực hiện.
– Có điều,Minh Triệt, lâu như vậy người ta không được gặp anh rồi nên rất nhớ anh đấy.
Sắc mặt của cô ta mê đắm đến nỗi không thể che dấu được dục vọng của mình nữa.Ngón tay chuẩn bị tiến tới cởi nút áo của anh nhưng rất nhanh đã bị bàn tay Hạ Minh Triệt tóm lại,anh tà mị nói,hơi thở mang theo sự mê hoặc:
– Bảo bối,anh cũng tới rồi,em gấp cái gì chứ, đêm nay chúng ta còn rất nhiều thời gian....
Khẽ híp mắt,anh lại tiếp tục: – Bên chỗ Lâm gia,em vẫn tốt chứ.
– Đáng ghét,anh còn dám nhắc tới,anh yên tâm lão già Lâm Mặc kia tuy không dễ đối phó,nhưng hiện tại ông ta rất tin tưởng em,rất nhanh thôi em sẽ lấy được thứ anh cần.
Lâm gia đối với nhiều doanh nghiệp mà nói là vô kể,cung ứng dược liệu khắp thị trường nước M và cả nước ngoài.Mặc dù hiện tại ngành dược phẩm Diệp Thị có thể nói là đứng đầu về phân phối nhưng để cạnh tranh thì phải dựa vào sự phát triển của Lâm gia.Bởi nhà họ Lâm không chỉ phát triển Tây y mà còn đối với Đông y cũng không kém phần.
Nhìn sấp tài liệu trong tay,dường như Hạ Minh Triệt vẫn chưa thoả mãn,thần sắc có chút nguội lạnh mà nhìn vào cặp mắt mơ màng của cô ta.
– Số tài liệu này hình như vẫn còn thiếu.
Giọng nói anh vang lên có chút trầm thấp.
Hai cánh tay của Lý Minh Ngọc vòng qua cổ Hạ Minh Triệt thủ thỉ,giọng nói mềm mại lại yếu đuối:
– Anh Minh Triệt có điều không biết Lâm Mặc bề ngoài trông vô dụng nhưng hắn lại là một con cáo già tham lam,hắn đối với người bên mình vẫn có chút đề phòng,em phải cố gắng lắm mới lấy được chút ít này.Hơn nữa,anh nhẫn tâm để người ta đi giao thiệp với mấy lão già bụng phệ kia sao. Ai nha,không phải anh nói còn năm ngày anh mới nhậm chức sao.
Cô ta vừa nói vừa chu môi ỏng ẹo.
Hạ Minh Triệt liền nở nụ cười, dưới bóng đêm,con mắt đen hun hút khiến người ta có cảm giác như bị cuốn vào vực sâu. Anh nâng chiếc cằm xinh của người đẹp, giọng có chút lạnh:
– Nếu em không thích thì tôi cũng không ép.Từ trước tới giờ tôi vốn không thích bắt ép người khác.
Cảm thấy tình thế không ổn,Lý Minh Thư liền ôm lấy Hạ Minh Triệt giống như một đứa trẻ sợ bị cướp đồ vậy,giọng nũng nịu:
– Em chỉ nói vậy thôi,anh đừng lo,lão cáo già Lâm Mặc để em đối phó.Em nhất định sẽ khiến anh hài lòng,dù sao bây giờ ông ta cũng đang rất mê em rồi.
– Được,nhưng anh muốn nhanh nhất có thể.Anh tin năng lực của em thực sự sẽ tốt.
Hạ Minh Triệt cũng không quên khích lệ mỹ nhân.
Lúc này,Lý Minh Thư giống như dán chặt lên cơ thể Hạ Minh Triệt,trông chẳng khác nào một sợi dây leo đang bấu víu vào vật chủ để níu kéo sự tồn tại.Hạ Minh Triệt đương nhiên cũng liền thoả mãn cô ta.
Nhanh chóng trong căn phòng liền tràn ngập hương vị hoan ái,cảnh tượng khiến người ta không khỏi đỏ mặt.
....
Trằn trọc cả đêm,hết lăn qua bên này rồi lại lăn qua bên kia vẫn không tài nào chợp mắt nổi. Lục Hàm cảm thấy cổ họng có chút khô khốc,phát hiện cũng không còn sớm,cô vội vàng đứng dậy đi tìm nước uống.
Đồng hồ đã điểm 12h,bên ngoài ánh trăng sáng vằng vặc đã nhô lên cao,làn gió mùa thu không ngừng luồn qua ban công,ánh trăng cũng theo gió luồn vàở bên trong phòng tạo nên từng mảng sáng.
Sau khi giải toả được cơn khát,Lục Hàm mới lết trở về phòng ngủ. Có điều cô vẫn cảm thấy không ổn,cổ họng hình như có chút đau rát,trán cũng hơi sốt,tay chân có chỗ tê cứng mệt mỏi. Xem ra thời tiết thay đổi nên cô cũng sắp bị ốm luôn rồi,nhưng trong nhà lại không có sẵn thuốc,Lục Hàm đành nén lại đợi sáng mai mới đi mua thuốc.
...
Tại căn biệt thự nào đó.
“ Không phải tôi... Đừng lại đây... Á."
Giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, người phụ nữ khẽ vuốt ngực,phát hiện người bên cạnh vẫn ngủ say,Mạc Vi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhớ lại ánh mắt đỏ ngầu trong mơ, Mạc Vi vẫn thấy rùng mình,chắc chắn sẽ không có ai thấy việc bà ta đã làm,bà ta cũng không phải cố ý là bà ấy tự ngã.
Nhớ lại đêm ấy,Mạc Vi đang nói chuyện điện thoại :“ Cậu còn tính uy hiếp tôi cái gì,tai nạn Trần Ân năm đó chẳng phải cậu đã đòi đủ rồi sao?”
Đột nhiên bà cụ Mộc Lam ( vợ Trần Vấn -bà ngoại Lục Hàm) xuất hiện phía sau.Bà ta không nghĩ tới bà cụ lại dậy sớm như vậy.Trong lúc tranh cãi chẳng may bà cụ trượt té,bà ta là phản ứng không kịp,cũng không có ý giết người chỉ là muốn Mộc Lam im miệng.Nhưng người chết thì mới có thể giữ im lặng tuyệt đối. Mạc Vi trong đêm tối lộ ra nụ cười hiểm ác,bà ta không thể để ai uy hiếp tới địa vị của mình được.