Đoàn người đi đến đình thì thấy Cao Văn đang ngồi cùng Hải Lam, lúc Tô Uyển Nhi và Hải Lam nhìn thấy nhau thời gian dường như được ngược về, cũng là chị từ ngoài đi vào cũng là cô ngồi nô đây lần đầu nhìn thấy cô gái ấy.
Họ chẳng thay đổi chỉ khác thời không khác cả trái tim đang loạn nhịp vì nhau. Tất cả mọi người đều cảm thấy rất bình thường, trang phục này họ đã nhìn thấy ở công ty chỉ là chưa nhìn thấy mẫu thật ngoài đời đặt biệt là được mặc trên người mang khí chất cổ điển như Hải Lam..
Bổng không khí yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng hét của Nguyễn Thư Nhàn, bà chỉ A lên một tiếng rồi chạy vào trong nhà trong sự kinh ngạc của mọi người.
Nhanh như chớp bà đã quay lại trên tay còn cầm theo một hộp gỗ dài tầm 1 mét được cất giữ cẩn thận.
Uyển Thư : Mẹ, đây là gì vậy ?
Nguyễn Thư Nhàn phủi phủi chệch hộp rồi nhìn về phía anh trai mình " Anh 2, anh nhìn xem Hải Lam có giống bà tổ cô mà ông cố hay kể không ? "
Vừa nói bà vừa mở chiếc hộp mang ra một bức tranh họa bằng giấy được cuộn lại. Hải Lam nhìn thấy khẻ giật mình, bức tranh đó chính là lúc rãnh rỗi Nhi đã vẽ cho cô cũng ngay tại ngôi đình mát này, coi luôn nâng niu trân quý nó. Chỉ lúc khi đi Sài Thành cô đã quên mang theo. Ấy vậy mà nó đã được cất giữ ngần ấy năm không bị hư hại gì.
Nguyễn Thư Nhàn đem bức tranh mở ra để cận kề Hải Lam, như một khuôn đúc ra , em như từ trong tranh này bước ra vậy. Màu sắc lẫn trang phục đều giống nhau kể cả cách em mỉm cười .
Nguyễn Tư Ân cũng khá kinh ngạc, anh em bọn họ từ nhỏ đã được nghe ông cố rồi tới ông nội kể về cậu 2 Ân và cô 3 Lam là anh chị của ông tổ. Sau một lần đi Sài Thành thăm ông trên đường trở về thì mất tích, ông đã tìm suốt mấy chục năm nhưng không có tung tích gì.
Tô Uyển Nhi nhìn trong lòng bổng trào lên cảm xúc khó tã. Cô cười nhưng nước mắt thì đang rơi , cô tin nếu không là em thì sẽ không là ai.
Nguyễn Thư Nhàn nhìn thấy cô khóc thì lại tán yêu lên đầu cô một cái mắng khẻ " Con khóc cái gì ?"
Tô Uyển Nhi lau lau nước mắt bất mãn nhìn mẹ mình " Mẹ, mẹ có biết bức tranh này là do con gái cưng của mẹ vẽ không ? ".
Nguyễn Thư Nhàn bước đến ôm lấy xoa xoa đầu cô tỏ vẻ ăn năn nói " Xin lỗi con gái nếu như vì 2 cái đánh của mẹ mà đầu óc con có vấn đề và hoang tưởng thì cho mẹ xin đánh con thêm một cái nữa nhá !".
Nói xong bà cũng nhanh tay véo lỗ tay cô, khiên cô la oai oái.
Tô Uyển Nhi : Con nói thật mà mẹ, không tin mẹ hỏi Hải Lam xem.
Bình thường bà cũng không để ý, nay nghe con gái mình gọi tên Hải Lam thì giật cả mình. Cái tên này sao nghe giống BÀ TỔ CÔ của bà quá vậy cà ....
Cao Văn : Mọi người ngồi vào đình đi, thật ra thì bọn con có chuyện cần kể với mọi người.
Sau đó cô kể lại mọi chuyện suốt 2 năm qua, đại gia đình đều không thể tin nổi cô gái 20 tuổi trước mắt lại là bà tổ cô của họ. Hơn nữa Tô Uyển Nhi và Cao Văn còn từng ở thời mà ống cố tổ họ sống, người bình thường ai mà tin được .
Nguyễn Tư Ân : Con tên họ là gì ?
Hải Lam : Nguyễn Hải Lam
Nguyễn Tư Ân : Còn ba má con ?
Hải Lam : Ba con là Nguyễn Bá Niên thường gọi hội đồng Niên má con tên Cao Hải Vân, còn có má 2 là Nguyễn Thị Kim má của em út Bá Thắng.
Đến lúc này Nguyễn Thư Nhàn hoàn toàn tin tưởng những gì họ vừa nói vì không những ngoại hình của Hải Lam,tên họ rất giống mà tên của mọi người trong gia phả của nhà bà cô đều nói rất rõ. Điều này bà biết không thể nào là 2 đứa con của bà nói vì 2 đứa nó tuyệt đối sẽ không nhớ kể cả thằng cháu trai của bà cũng vậy.
Cao Văn tuy lớn lên cùng con cháu bà tuy cũng rất thân với nhà bà nhưng cubgx khoonglafm sao hiểu rõ mọi chuyện như vậy.
Tô Uyển Nhi : Cob biết chuyện này thật khó tin nhưng nó là sự thật đó cả nhà. Bức tranh này cũng chính tay con vẽ dù chỉ cách đây 2 năm nhưng theo niên kỷ nó đã 162 năm rồi..
Tô An : Được rồi. Tới giờ cơm trưa rồi vào trong vừa ăn vừa nói tiếp.
Bàn ăn được làm từ gỗ quý nên qua gần 200 năm vẫn nguyên vẹn bóng loáng. Năm xưa gia đình cô ngồi ăn cơm vẫn không được một phần của bàn lớn này ấy vậy mà bây giờ đại gia đình lại ngồi hết cả bàn.
Cơm và thức ăn đã được vài người giúp việc dọn tóm tất trên bàn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện họ vẫn còn rất tò mò về vị Tổ Tiên này.
Nguyễn Thư Nhàn : Hải Lam... À , à không phải gọi là Bà Tổ Cô mới đúng.
Tô Uyển Nhi và Uyển Thư đang uống nước nghe mẹ mình nói vậy thì sặc nước họ sặc sụa. Còn Nguyễn Chính Cần tay cầm đũa thì rớt xuống bàn bọn họ đều không tin nhìn Nguyễn Thư Nhàn.
Hải Lam vừa vuốt lưng cho Tô Uyển Nhi vừa ngượng ngùng đáp " Dì đừng gọi con vậy đa, cứ gọi là Hải Lam như thường được rồi dì.
Nguyễn Thư Nhàn : Đâu có được, con rõ ràng là tổ tiên của chúng ta. Đâu mất tôn ti vậy được .
Tô Uyển Nhi : Con còn là cô giáo của cô 3 Lam đó mẹ.
Nguyễn Tư Ân : Nức mới nhớ, cậu từng nghe ông nội nói bà tổ cô có một cô giáo dạy tiếng Pháp là bạn của ông cố tổ từ Sài Thành về . Nghe nố rất xinh đẹp, không ngờ lại là con.
Nguyễn Thư Nhàn : Năm đó cậu Ân với cô Lam mất tích đột ngột nên không có tranh vẽ lưu lại. Cũng mai do hồi còn ở nhà cô giáo của cô 3 có vẽ chân dung cô 3 nên mới có tranh lưu lại.
Tô Uyển Nhi : Vậy còn em Thắng sao con không thấy tranh ?
Nguyễn Thư Nhàn lại tặng thêm cái liếc mắt cho cô, cô thật khổ sở mà.
Nguyễn Thư Nhàn : Em Thắng cái đầu con, đó là Ông cố tổ của con đó ở đó mà ăn nói lung tung .
Nguyễn Tư Ân : Ông cố tổ không thích vẽ tranh nên cũng không lưu lại. Hơn nữa còn lưu lại di ngôn sau này con trai nhà họ Nguyễn chúng ta đều sẽ đặt tên là Ân để tưởng nhớ cậu 2 Ân.
Uyển Thư : Cũng mai 2 đứa con không tên Lam.
Nguyễn Thư Nhàn : Tuy vậy ông vẫn cho giữ lại cái đình mát và căn phòng của cô 3, lúc nào cũng giữ gìn căn phòng sạch sẽ. Vì ông sợ khi 2 người họ trở về sẽ bị lạ lẫm.
Nguyễn Chính Cần : Vậy sao đến đời con thì không có tên Ân ?
Nguyễn Tư Ân : Tên con là do mẹ con đặt.
Uyển Thư : Hóa ra gia đình chúng ta có truyền thống sợ vợ hen.
Tô Uyển Nhi im lặng em gái cô nói đúng, không chỉ họ Nguyễn mà còn họ Tô của cô cũng sợ không kém.