Thư ký : Giám đốc ngày mai chúng ta có hẹn với nhà thiết kế lúc 2 giờ, em định đi cùng ai ?
Hải Lam : Em đã bàn bạc với Tổng giám, ngày mai em và giám đốc Minh sẽ đến phim trường tham gia tuyển chọn diễn viên cho bộ phim. Việc chọn trang phục và mẫu thử sẽ do Tổng giám và bên nhà đầu tư Star đảm nhận.
Thư ký : Vậy để chị thông báo với tài xế.
Hải Lam : Không cần, em đã có sắp xếp.
Bên này Tô Uyển Nhi về phòng của mình bắt đầu nghiêm túc phê duyệt văn kiện. Sau một lúc mắt đã mỏi nhừ, cô thà ở phòng phẫu thuật thực hiện các ca mổ 10 mất tiếng hoặc ở phòng thí nghiệm cả ngày còn hơn là xem mớ văn kiện khô khan này.
Mở ngăn tủ đem giấy A4 ra tiếp tục thiết kế mẫu cầu hôn đang dang dở. Cô định sẽ cầu hôn Hải Lam vào sinh nhậy 20 tuổi của em chính thức cho em danh phận.
Đột nhiên cửa phòng bị người mở tung cô ngẩng đầu định giáo huấn vài câu thì thấy người đến là Nguyễn Chính Cần, nhưng nhìn bộ dạng anh thật quá mức tưởng tượng. Quần áo vẫn là y phục hôm qua dự tiệc, đầu tóc rối bù không bóng loáng như mọi ngày.
Anh ngồi ở ghế sofa bộ dáng chán chường không sức sống .
Tô Uyển Nhi : Anh làm sao vậy, tối qua vận động cả đêm à ?
Nguyễn Chính Cần : Anh đói, cho anh ăn sáng trước rồi nói.
Tô Uyển Nhi : Ra cửa rẽ phải sẽ có nhà hàng. Đây là văn phòng làm việc của em.
Nguyễn Chính Cần : Gọi đồ ăn cho anh đi.
Tô Uyển Nhi nhíu mày nhưng nhìn anh như con cá đang giãy chết cũng không nói thêm gọi điện thoại bảo thư ký mua giúp mình bữa sáng.
Sau khi ăn xong anh đi vào toilet trong phòng rửa mặt cho tỉnh táo, bước ra ngồi đối diện Tô Uyển Nhi , cô uống một hốp cà phê sữa đá đặc sản của Sài Gòn cảm giác thật tuyệt .
Tô Uyển Nhi : Sao đây , gây chuyện ?
Nguyễn Chính Cần gật đầu bộ dạng muốn chết cho xong.
Tô Uyển Nhi : Chuyện lớn ?
Nguyễn Chính Cần : Lần này lớn thật sự.
Ngập ngừng lúc lâu anh mới ngẩng đầu khó khăn mở lời " Đêm
qua sau khi Cao Văn đưa anh về nhà đã đỡ anh vào phòng ngủ sau đó , sau đó...
Tô Uyển Nhi lòng nóng như lửa đốt " Sau đó như thế nào ?"
Nguyễn Chính Cần : Anh cũng không nhớ rõ nhưng sáng nay tỉnh dậy Cao Văn đã rời nhà anh, nhưng trên người anh không có mặc đồ. Trên giường còn vệt máu đỏ chói mắt, kí ức mơ hồ anh nhớ hình như mình và em ấy đã xảy ra chuyện.....
Tô Uyển Nhi đứng bật dậy khỏi ghế thét lớn " Anh nói cái gì ?"
Nguyễn Chính Cần : Anh thật không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy ... Không phải lần đầu của anh nhưng là lần đầu của em ấy. Anh thật rất rối
Tô Uyển Nhi thở gấp mấp môi nói không nên lời....
Tô Uyển Nhi : Nguyễn Chính Cần tại sao ngay cả Cao Văn anh cũng không bỏ qua, anh biết trước giờ nó luôn giữ thân cũng rất coi trọng tình cảm. Tại sao anh.... Anh lại...
Cô cũng không biết nên nói gì, một bên là bạn thân một hên là anh họ. Cả 2 đều cùng cô lớn lên cô bênh vực ai cũng không được.
Nguyễn Chính Cần : Em bình tĩnh, đương nhiên là anh biết điều đó nên mới cảm thấy áy náy.
Tô Uyển Nhi : Sự áy náy của anh bù đắp được sự trinh trắng của cậu ấy không ?
Nguyễn Chính Cần : Anh đã gọi cho em ấy, em ấy bảo là không trách anh đều là người lớn cả rồi có chơi có chịu.
Đây vốn là khẩu khí thường ngày của anh em nhà họ, sao nghe từ miệng Cao Văn lại chói tai đến vậy.
Tô Uyển Nhi : Có chơi có chịu, anh chịu nổi không ?!!!
Nguyễn Chính Cần : Nhưng anh cũng nghĩ chúng ta đều là người trưởng thành hết rồi, không nên quan trọng quá vấn đề này. Xã hội bây giờ đâu còn câu Tiết hạnh trao mình cũng đâu phải lần đầu ngủ với con gái.
Tô Uyển Nhi nghe vậy máu nóng sụt sôi liền bay qua bàn trà đè anh nằm trên sofa ngồi trên người anh tay thì đánh miệng không ngửi mắng " Anh là đồ khốn nạn, ngu ngốc. Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, đằng này anh ăn luôn cả trong hang bảo em sao này đối mặt với nó như thế nào đây "
Nguyễn Chính Cần : Anh làm sao biết được chuyện sẽ xảy ra như mày. Nếu là lúc tỉnh táo anh sẽ không làm như vậy, rượu vào loạn tính ...
Tô Uyển Nhi cũng hiểu đàn ông khi có rượu sẽ khó kiềm lòng, nhưng đó là bạn thân của cô sao cô bỏ qua được đây. Đang lúc dằn co cửa phòng bị mở ra Hải Lam cùng Cao Văn đi vào.