Hôm sau trời vừa mờ sáng Hải Lam đã tỉnh, ngửi được hương thơm quen thuộc cộng với vòng tay ấm áp của người kia cô thật sự không muốn rời xa.
Tô Uyển Nhi : Em tỉnh rồi ?!
Hải Lam khẻ động đậy thân người, tối qua v ìmệt quá nên cô thiếp đi không hay, hôm nay tỉnh dậy mới cảm thấy toàn thân ê ẩm. Chân cô đã sưng lên không ít.
Hải Lam : Ừm.
Cô khẻ ngồi dầy muốn tự đứng lên nhưng chưa được đã bị Tô Uyển Nhi ngăn lại ôm cô vào ngực cô ấy.
Tô Uyển Nhi : En đừng nhúc nhích, chân đang bị thương quần áo trên người cũng đã bị rách rồi đa.
Hải Lam cuối đầu thì thấy phần áo đã rách không ít, phía trên vai phải, phần hong, eo , kể cả sau lưng cũng cảm nhận được. Đùi của cô cũng đã bị kéo rách một đường lớn. Như thế này làm sao gặp người đây, cũng may người tìm được cô là Tô Uyển Nhi nếu không thật không mặt mũi mà nhìn người rồi.
Tô Uyển Nhi : Để tui xem vết thương ở chân của em.
Nói xong cô cuối người cầm chân Hải Lam lên xem xét. Chỗ bị thương đã xưng lên. Hình như chỉ bị trật khớp chứ không gãy xương, nếu bị gãy xương chắc em đã đau đến ngất đi rồi.
Hải Lam : Tui hong sao, khi về tìm đốc tờ đến coi là được.
Tô Uyển Nhi : Thì tui cũng là đốc tờ mà đa.
Hải Lam nghe xong khẻ cuối đầu [ Xinh đẹp tài giỏi như cô ấy hèn chi hong muốn ở lại đất Nam Kỳ nhỏ bé này mà đa ].
Tô Uyển Nhi xem xong chân thì nhìn khắp người em, chỉ là vết thương ngoài da do cây quẹt không đáng ngại.
Tô Uyển Nhi : Hong sao rồi, vết thương nhẹ thôi.
Hải Lam : Cám ơn.
Tô Uyển Nhi : Không cần khách sáo với tui vậy đa.
Hải Lam : Tui nghỉ nên vậy.
Tô Uyển Nhi vừa tức vừa buồn cười, cô gái nhỏ này đang nằm trong lòng ngực mình tay thì ôm eo mình nhưng vẫn cứng miệng .
...........
Phải đến lúc trời sáng rõ mọi người mới tìm thấy họ, lúc này Tô Uyển Nhi vẫn ôm lấy Hải Lam cô sợ người khác sẽ thấy da thịt bị lộ ra của em.
{[ Vậy đó các bạn, một chút da thịt cũng không chịu cho người ta thấy. Vậy mà kêu người ta lấy chồng, coi tức hongggg ]}.
Cao Văn : Hai người không sao chớ đa , bọn anh tìm suốt đêm rất lo lắng.
Mấy gả đờn ồn kia cũng muốn đến xem thế nào nhưng bị Tô Uyển Nhi ngăn lại, cô nhìn một lượt rồi bảo " John cởϊ áσ cho cho tui mượn nhé ! ".
John không nói hai lời liền cởϊ áσ sơ mi của mình ra đưa cô. Cô biết dù ở thời nào thì trai tây luôn mặc thêm cái áo ba lỗ ở trong nên coi mới an tâm bảo anh ta cởϊ áσ.
Mặc dù cô cũng không tình nguyện cho em mặc áo của người khác, cô là người hiện đại phóng khoáng nhưng em thì không. Cô cũng không muốn trên người em có mùi người khác.
Tô Uyển Nhi : Em mặc đỡ nhen.
Hải Lam cũng im lặng mặc vào, cô thà chịu chút xấu hổ mà mặc áo của John còn hơn để mọi người thấy quần áo rách rưới của mình. Nhưng vấn đề khác lại ập đến, chân Hải Lam như vậy không thể tự mình đi .
Cao Văn nhìn mặt Tô Uyển Nhi thì cười khinh bỉ, quỷ hẹp hòi này yêu quá mất khôn.
Cao Văn : Bá Thắng em cổng chị 3 đi.
Tô Uyển Nhi lúc này mới chợt nhớ ra Thắng là em trai của Hải Lam cổng em ấy thì sẽ không ai dị nghị. Vì dù sao Cao Văn cũng là con gái đúng là cô lo quá tất loạn.
Về đến nhà dưới chân núi Hải Lam để Mận giúp mình tắm rửa thay đồ giúp mình, cô quá mệt mỏi để làm mọi chuyện. Sau đó Mận đi ra khỏi phòng lúc này Tô Uyển Nhi đã chờ trước cửa.
Tô Uyển Nhi : Cô 3 sao rồi Mận ?
Mận : Cổ tắm xong nên ngủ rồi đa.
Lúc này mọi người đang tập trung ở phòng khách.
Cậu Sang : Cô Lam không sao chứ Mận ? Vết thương cô ấy có sao không ?
Mận : Dạ cô 3 hong sao, cổ ngủ rồi đa.
Cao Văn : Mọi người tìm kiếm cả đêm rồi ai cũng mệt mỏi tối nay chúng ta ngủ lại một đêm sáng mai sẽ về Vĩnh Long .
Sau đó bọn họ chia nhau ra nghỉ ngơi. Cao Văn cùng Tô Uyển Nhi đi dọc cảnh xung quanh nhà.
Cao Văn : Yêu đương mệt nhở ?
Tô Uyển Nhi : Cũng tạm....
Cao Văn : Tàn phai nhan sắc ....
Tô Uyển Nhi : Sao đây ?
Cao Văn vỗ vai cô tặng cho cô một nụ cười trấn an.
Cao Văn : Bạn thân à dừng việc yêu đương lại thôi, như mây trời bay đi thôi.
Tô Uyển Nhi : Biết rồi XỬ NỮ...
Cao Văn : Mày......