Đám người đi vào đình nghỉ mát đã có sẵn mấy người ngồi ở đó. Bổng chốc có đến cả chục người, cubgx mai cái đình này đủ lớn nếu không đã chật nứt rồi, đến khi ngồi xuống Hải Lam mới chịu buông tay Tô Uyển Nhi ra.
Thắng : Chị Nhi, mấy tháng nay chị đi đâu vậy đa, em vớ anh John tìm chị lung lắm. John lo cho chị lắm....
Tô Uyển Nhi thật tình không biết làm sao, cô cũng đã trốn tới tận đây rồi còn không thoát được.
Do John vẫn chưa nói được nhiều tiếng An Nam dù anh đã nghe được kha khá, nên chỉ có thể nói tiếng Pháp với cô .
John : Nhi, em khỏe không ?
Tô Uyển Nhi : John em khỏe.
Thắng : Có phải chị Nhi còn tìm người mà chị nói với em hong ?
Hải Lam : Nhi muốn tìm người nào, sao em chưa nghe Nhi nói lần nào vậy đa ?
Cậu Hải : Cô Nhi muốn tìm ai, ba tui là cai tổng vùng này để tui nhờ ông giúp cho đa.
Cậu Sang thấy vậy cũng vội chen chân : Để tui cho bọn gia nhân đi tìm giúp cô giáo .
Hải Ân : Không biết người cô Nhi tìm là ai vậy đa ?
Cao Văn cũng tò mò ở đây Tô Uyển Nhi có thể quen ai ngoài cô.
Tô Uyển Nhi : Ừ thì... Không cần tìm nữa. Người ấy chưa sanh ra...
Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn cô.
Hải Ân : Người đó tên gì ?
Thắng : Nghe chị Nhi nói tên là Nguyễn Ái Quốc, chị Nhi cò nói anh ấy rất đẹp trai học thức cao, thông thuận nhiều thứ tiếng. Chị Nhi nói chỉ cần nhìn thấy anh ấy được một lần có chết cũng vui.
Cao Văn nghe xong cái tên đó xém chút té xỉu, cái con quỷ này học lịch sử có cần tệ vậy không?
Hải Lam : Có chết cũng vui ???
Tô Uyển Nhi : Chỉ là lời nói vui thôi, mọi người không cần tin đâu đa.
Cao Văn : Bưởi năm nay là năm bao nhiêu ???
Thằng Bưởi không hiểu, hong lẻ cậu 2 nó hong biết.
Bưởi : Dạ năm 1861 đó cậu.
Cao Văn cười thật tươi nhìn Tô Uyển Nhi, Tô Uyển Nhi thì xấu hổ không thôi, cô biết mình cần học lịch sử Việt Nam lại từ đầu.
Cao Văn : Ái chà. Năm 1861, người ấy sinh năm 1890. Còn 29 năm nữa lận đa, mà muốn thấy được dáng vẻ như cô Nhi miêu tã chắc còn cần thêm mấy chục năm nữa. Hơi lâu cô Nhi nhể ???
Tô Uyển Nhi nhìn với ánh mắt hình viên đạn. Giỏi lắm Cao Văn , đâm tao.
Thắng : Anh 2 nói chuyện gì sao em không hiểu vậy đa, mà anh hỏi năm nào cũng y chan chị Nhi hỏi em lúc mới gặp vậy. Hai người thật ăn ý.
Cao Văn : Vậy hả đa, thiệt là có duyên cô Nhi nhể ....
Tô Uyển Nhi chỉ biết im lặng, vì bây giờ đối diện cô đang có một ánh mắt vừa yêu vừa giận lại còn nồng nàn mùi dấm chua...
Thắng : Vậy chị Nhi hỏng tìm người đó nữa hả đa ?
Tô Uyển Nhi : Chị với người đó sanh không cùng thời em à.
...............
Sau bữa họp mặt John gặp riêng Tô Uyển Nhi, anh ta muốn nói hết những gì định nói nhưng chưa kịp.
Tô Uyển Nhi : John ....
John : Nhi, tôi tìm em lâu thật lâu. Lần này mai là tôi theo Thắng về thăm ông bà hội đồng nếu không cũng không gặp được em.
Tô Uyển Nhi : Xin lỗi vì đi đã không nói với anh và Thắng.
John : Nhi, anh vẫn có điều muốn nói với em.
Tô Uyển Nhi : John em biết anh muốn nói gì.
John : Anh nghĩ chúng ta rất hợp nhau. Anh tin mình sẽ hạnh phúc.
Tô Uyển Nhi : John, có những người gặp được nhau là duyên nhưng có được ở bên nhau không cũng do nợ của 2 người. Người An Nam chúng em luôn tin vào điều đó.
John : Chúng ta gặp được nhau đang là duyên. Nhi, anh thật sự rất thích em.
Tô Uyển Nhi không nói gì chỉ mỉm cười với anh xoay người rời đi. Cô tin anh hiểu ý cô, chỉ nghe John nói với theo sau.
John : Đến Pháp với anh đi, không phải em nói rất thích nước Pháp sao ?
Tô Uyển Nhi xoay người nhìn anh nói " Em thích nước Pháp, thích con người Pháp . Nhưng không phải ở cái thời mà người Pháp chà đạp coi thường tính mà người dân An Nam tụi em.
Nói xong cô xoay người bỏ đi.