Yêu Phải Tổ Tiên

Chương 11: Gặp Lại, Lạ Mà Quen !




Đi tầm 30 phút thì đến cổng một căn biệt phủ rộng lớn. Bước bào là khuôn viên cây xanh rộng lớn với đủ loại cây kiểng quý hiếm. Đủ thấy mức độ xa hoa giàu có của gia chủ nơi này.

Ngôi biệt phủ rộng lớn được chia là 4 gian chính. Đi thêm 10 phút nữa mới đến gian nhà chính. Ở bàn giữa của nhà có một người đàn ông mặc đồ bà ba bóng màu trắng đang ngồi, bộ râu đưicj cắt tỉa gọn gàng, tóc vuốt keo, chân mang guốc mộc. Người này không ai khác là ông hội đồng Niên. Người cô từng gặp một lần.

Thằng Bưởi khom lưng cung kính nói " Dạ thưa ông, quan tỉnh đã tìm được người giúp rồi ạ ".

Ông hội đồng nhìn nó rồi đưa mắt sang nhìn Tô Uyển Nhi. Cũng hơi nghi hoặc hỏi " Cô là gia sư được ông quan Henry tìm giúp ?

Tô Uyển Nhi ung dung ngẩng đầu cười đáp " Đúng vậy, thưa ông. "

Ông hội đồng cũng không thắc mắc nhiều, chỉ hỏi tên tuổi rồi bảo thằng Bưởi dẫn cô về phòng ở gian thứ 4 của nhà.

Đi qua hoa viên giữa nhà , ở đây có một hồ sen lớn để nuôi cá và trồng sen. Gần đó có tòa đình viện cột trụ dùng để nghỉ mát, giữa đình có một cái bàn gỗ với 4 cái ghế sang trọng.

Đang có 3 người trong đó. 2 ngồi 1 đứng

Tô Uyển Nhi { ây da bách hợp tay 3 , hí hí }

Tô Uyển Nhi chợt nhận ra có lẻ mình cần nhập gia tùy tục. Chắc cần tìm vài bộ đồ bà ba. Cho giống con gái miền tây.

Bưởi : Cô Nhi, đó là cô 3 nhà em với cô Hiên em họ của cô 3. Cô sẽ dạy tiếng Pháp cho 2 người họ đó đa.

Tô Uyển Nhi : À. cô biết rồi, để cô lại chào hỏi một tiếng.

Nói xong liền bước lại đình mát. 3 người trong đình cũng chú ý đến cô. Tô Uyển Nhi đứng trước mặt họ cười chào " Chào mọi người, tui là Tô Uyển Nhi, sẽ làm gia sư cho cô 3 và cô Hiên sau này ".

Hải Lam nghe xong cũng quan sát cẩn thận người trước mặt. Xinh đẹp , nhã nhặn. Phong thái ung dung, chắc hẳn là một cô gái trí thức đầy sức sống.



Ngọc Hiên chỉ là cô bé 15 tuổi, còn nét ngô nghê trẻ con. Nghe vậy liền chào hỏi " Chào cô giáo ".

Tô Uyển Nhi thấy cô bé hoạt bát cũng cười chào. Hải Lam thì chỉ gật đầu.

Con Mận đứng kế bên nhìn cô chầm chầm. Đột nhiên nó nhớ ra rồi thốt lên " A, cô , cô.... Là cô "

Hải Lam khè nhíu mày, " Gì đó Mận ? "

Tô Uyển Nhi cũng thấy con bé quen quen. Mà có quen hong ta, sao cô không nhớ cà ?!!

Mận : Dạ cô 3, con nhớ cô này là cô gái mấy ngày trước đã cứu cô ở bến sông đó cô .

Hải Lam giật mình, mặt đột nhiên đỏ lên. Nhìn Tô Uyển Nhi một cái, rồi quay sang hỏi Mận " Em có nhớ lầm không ?"

Mận : Dạ không thể nào, cô ấy đẹp vậy mà.

Lúc này Tô Uyển Nhi cũng nhớ 2 người này là ai rồi. Mỹ nhân ngư thơm tho mà cô đã cứu đây mà. Thật có duyên nha !

Tô Uyển Nhi : À thì ra là 2 người, thật trùng hợp hen !!!

Nói xong thật sâu mà quan sát cô gái trước mặt. Áo bà ba màu hồng nhạt, quần bà ba trắng, tóc đen dài bóng mượt được cột lơi lỏng sau lưng, môi không son mà hồng tự nhiên, dù không trang điểm nhưng da trắng mịn đẹp đến lạ thường. Nàng chỉ ngồi đó mà như hoa sen tươi mát giữa ngày hè. Thật mát, thật thơm.

[ Ôi mình thật có khếu làm văn miêu tả, không hiểu sao mình lại học y ] Tô Uyển Nhi nhìn chầm chầm cô, khẻ cười.

Hải Lam cũng khẻ nhìn cô, hơi hơi cuối đầu. [ Cô gái này là người đã cướp nụ hôn đầu của mình ].

P/s : Hỏi thế gian tình là cái chi chi, Đôi trẻ đã bắt đầu phát đường.