Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Chương 70




Loli mới tới thích Đỗ Trạch trong công ty, đây là sự thật mọi người ngầm hiểu mà không nói ra, nhưng Đỗ Trạch người ta đã có chủ, hơn nữa còn rất nghiêm túc(*), khiến một đám FA thèm thuồng.

(*) /zuò huái bù luàn /: đây là một thành ngữ của Trung Quốc, dùng để nói về thái độ nghiêm túc của đàn ông trong vấn đề tính cảm đôi lứa – Theo zhengjian.org, đã tóm tắt.

Trong đám đó chắc chỉ có chị Phương biết vì sao người đó là Đỗ Trạch mà không phải một ai khác.

Ngày thường, Đỗ Trạch đi làm hay tan ca đều có thể thỉnh thoảng ăn cơm cùng đồng nghiệp trong văn phòng, không bị chuyện về Tống La ảnh hưởng. Mà lúc này, cấp trên cũng đưa ra thông báo, trong công ty cấm các đồng nghiệp yêu đương, nếu như xảy ra chuyện này thì một trong hai người phải nghỉ việc.

Vì thế, mọi người biết điều không trêu chọc Tống La nữa, dù sao thì hai người đâu có ý gì với nhau. Tống La đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng căn cứ vào kết quả quan sát của bọn họ trong thời gian dài quen biết Đỗ Trạch thì Đỗ Trạch không thích những cô em ngọt ngào, đáng yêu. Thật ra, mỹ nữ đầy khí chất đến đón anh vào buổi tối hôm đó mới là đề tài mà cánh đàn ông trong văn phòng vẫn luôn lấy ra tám chuyện.

“Đỗ Trạch, người bạn kia của cậu có người yêu chưa?”

Miệng Đỗ Trạch đầy đồ ăn vặt, gật đầu. “Có rồi, còn tính kết hôn nữa đó.”

“Fuck…” Mộng đẹp vỡ tan tành.

Đỗ Trạch đắc ý lắc đầu qua trái qua phải, biết ngay là gọi Diệp Tuân đến đón không sai mà.

Thời gian luôn trôi vèo vèo, giống như một tuần qua khỏi thứ Tư là thấy sắp cuối tuần rồi. Hết tháng Sáu, Đỗ Trạch cảm thấy một năm nay trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã tới sinh nhật của ông nội.

Ngày này năm trước, gia đình Thẩm Mẫn Chi sẽ tới nhà anh trai ăn cơm, nhưng năm nay bà không đến.

Khi chuyện của Đỗ Trạch xảy ra, thái độ của Thẩm Chi Ngang rất kiên quyết, do lúc ấy Thẩm mẫn Chi nhỏ nhen nên đừng trách ông không nể mặt, vì thế hai ông bà đầu tóc hoa râm cãi nhau ầm ĩ, chẳng ai chịu nhường ai, con cháu khuyên can đều bị mắng mỏ.

Nhưng mà điều góp phần lớn cắt đứt mối quan hệ của hai người là nhờ vào câu nói của Thẩm Mẫn Chi ban tặng.

“Nhà họ Thẩm chúng ta sinh ra người thích đàn ông từ khi nào vậy? Giống như ngày xưa anh khăng khăng muốn vẽ tranh đó, người lớn trong nhà cũng chẳng có ai ủng hộ hết.”

Lúc đó, ông nội bèn ôi chao đáp lại: “Có vậy thì cũng không cần 1 xu tiền trợ giúp nào từ mấy người.”

Năm đó, ông cụ gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, địa vị trong giới bây giờ cũng là được tích luỹ từ từng giọt máu và mồ hôi mà thành. Sự khó khăn này khiến ông kiêu ngạo và tự hào, cũng không thể chịu nổi việc bôi nhọ giữa người với người.

“Tôi nhịn cô, nhường cô cả một đời, đến lượt cháu trai cũng bị cô ức hiếp. Dựa vào cái gì hả?”

Nói xong câu này, ông cụ tức giận hất tung bàn ghế trong nhà lên.

Đêm hôm đó, ông bà hai nhà cãi nhau ầm ĩ, nhưng Đỗ Trạch không có mặt, sau đó bao nhiêu tin tức nhận được đều là do ba Đỗ nói.

“Vậy… Thực sự cắt đứt quan hệ ạ?” Vậy anh phải làm sao đây?

Ba Đỗ bảo anh đừng nóng vội. “Con cháu và bà cô khác nhau chứ, con cháu qua lại với nhau không chịu ảnh hưởng của người lớn.”

“À, vậy thì tốt rồi.” Đỗ Trạch quay trở lại vấn đề chính. “Ba, con và Trương Trác tặng ông nội cái gì thì tốt ạ?”

“Tự con nghĩ đi, ông nội con đâu có cần quà.”

Cũng đúng, ông chẳng thiếu thứ gì cả.

“Hai đứa thỉnh thoảng về thăm ông, ông lớn tuổi rồi, thích náo nhiệt lắm.”

Một ý tưởng chợt lóe trong đầu Đỗ Trạch, vội nói: “Hay là con mua thú cưng cho ông nội nha, có thể mang ra ngoài đi dạo hay làm gì đó chẳng hạn, nên đi lại nhiều nhiều.”

Đỗ Kiến Bình cảm thấy ý này không tệ: “Mua con nào tính tình ngoan ngoãn một chút, vui đùa ồn ào quá e chừng cũng không tốt.”

Đỗ Trạch hi hi ha ha nói không thành vấn đề, cúp điện thoại rồi lôi Trương Trác tới cửa hàng thú cưng.

“Đột nhiên, em nhớ tới hai bé mèo của Diệp Tuân. Sức khỏe của ông nội tốt, lại chẳng thiếu thứ gì, chi bằng chúng ta tặng thú cưng cho ông. Ông nhìn thấy thú cưng có thể nhớ đến chúng ta.”

Trương Trác ngẫm nghĩ: “Em lãng mạn quá nhỉ.”

“Tất nhiên rồi.”

Đỗ Trạch xem rất lâu, cuối cùng chọn một mèo một chó, Samoyed và một con mèo vàng(*), bởi vì nhà Diệp Tuân có một con là mèo vàng, tính nết ngoan ngoãn lại hay ăn, anh rất có cảm tình với mèo vàng.

(*) Ghi chú này chỉ ghi cho vui thôi, vì câu này rất hài. 橘猫界流传着一个诅咒 – “十只橘猫九只胖, 还有一只在路上” – Trong giới mèo vàng có lưu truyền một lời nguyền – Trong mười con mèo vàng thì có 9 con béo, còn 1 con đang béo.

Trương Trác nắm tay Đỗ Trạch, trong bàn tay một người luôn nắm giữ một mối ràng buộc nào đó. “Tối nay muốn ăn gì? Bây giờ có thể đi mua đồ ăn.”

Trên đường có học sinh tan học đang về nhà, mặc đồng phục kẻ xanh trắng, gương mặt tươi cười dào dạt của tuổi trẻ khiến người khác nhìn thấy mà hâm mộ. Đỗ Trạch nhớ lại lúc anh và Trương Trác mới gặp nhau, khi đó bọn họ vẫn còn mang theo vẻ trẻ con.

“Chào… Chào cậu. Tớ tên là… tên là Đỗ Trạch.”

“Hì hì.” Đỗ Trạch lắc tay Trương Trác. “Có phải bây giờ em nói chuyện không bị cà lăm như trước kia không?”

“Ừm, đúng vậy. Bây giờ, tốc độ nói chuyện của em chậm lại rồi.” Trương Trác cúi đầu hôn xuống chóp mũi Đỗ Trạch, lập tức cười nói: “Không nói lắp.” Từ chóp mũi chầm chậm hôn xuống, Trương Trác hôn vừa dịu dàng lại vừa thâm tình.

Một tay Đỗ Trạch dắt chó, tay kia thì đỡ lấy eo Trương Trác, đầu óc đã bị hôn đến mơ màng rồi, anh ngơ ngác nhắm mắt lại rồi chu miệng lên hôn lại, miệng lưỡi ướt át dây dưa khiến anh nóng muốn hôn mê. “Ưm, Trương Trác…”

“Để anh dẫn em đến một nơi.” Trương Trác cúi người nói nhỏ. Hắn nắm tay Đỗ Trạch đi rất lâu, lâu đến mức Đỗ Trạch sắp mặc kệ có bị chơi xỏ hay không thì rốt cuộc đi vào một khu dân cư nhỏ.

“Đây là đâu?” Đỗ Trạch ngơ ngác nhìn khu dân cư xa lạ.

“Muốn dẫn em đi gặp một người.” Trương Trác ôm eo anh đứng dưới tàng cây. Cách đó không xa là cửa sổ phòng bếp của một hộ gia đình, đó là một biệt thự nhỏ hai tầng. Đỗ Trạch nhìn thoáng qua rồi không thể dời mắt đi đâu được nữa.

Thẩm Thục Vân cầm túi rác đi ra, đi bên cạnh là một người đàn ông thích cười, đó chính là chú Lương của anh.

“Sao anh lại mang em đến đây?” Đỗ Trạch quay người muốn bỏ đi.

“Sẽ không để em đi gặp bà ấy đâu.” Trương Trác ngăn Đỗ Trạch lại. “Em thật sự không nhìn sao?”

Đỗ Trạch do dự, anh suy nghĩ một lúc rồi quay người lại. Anh thấy Thẩm Thục Vân đang cười, hai người đang mày vui mắt cười đi bỏ rác vào thùng, dọc đường đi luôn nói cười.

Nụ cười của Thẩm Thục Vân là thứ mà đã lâu rồi anh chưa nhìn thấy trên mặt bà.

Mũi Đỗ Trạch hơi xót, mắt cũng dần nhòe đi, bàn tay đang nắm tay Trương Trác dần siết chặt lại. Đỗ Trạch không hề muốn thừa nhận rằng mẹ Đỗ bây giờ hạnh phúc hơn nhiều so với khi còn ở nhà bọn họ.

Đỗ Trạch đang muốn nói gì đó, bỗng một quả bóng đập vào sau lưng anh, quay người lại nhìn thì thấy đó là một đứa bé.

“Xin lỗi anh, đập trúng anh rồi.” Cậu bé thấy bóng đập vào người ta thì rất sợ hãi, nhưng vẫn đi tới nói xin lỗi rồi cúi người một cái. “Anh đừng giận nha.”

Đỗ Trạch: “Anh không giận đâu.”

“Cám ơn anh.” Đứa bé nói xong rồi chạy ra ngoài, ba mẹ thấy chuyện này bèn vội vàng gọi lớn, định xin lỗi vì đứa trẻ không hiểu chuyện, kết quả người phụ nữ nhìn thấy Đỗ Trạch thì ngơ ngác một lúc lâu. Cô nghiêng đầu rồi lại nhìn phía sau Đỗ Trạch, Thẩm Thục Vân và ba cô vừa mới đi vào nhà.

“Các anh là…” Không phải đây là con trai của dì Thẩm sao?

Đỗ Trạch thầm nghĩ tiêu rồi, nhưng anh sốt ruột nói không nên lời, “Tôi…” nửa ngày cũng không nói ra được.

“Bọn tôi chỉ đi ngang qua mà thôi.” Trương Trác ôm bả vai Đỗ Trạch vỗ nhẹ, ám chỉ anh đừng hoảng hốt. “Tùy tiện đi qua thôi, cậu bé rất lễ phép.”

Đỗ Trạch bước thật gian nan về phía trước, phía sau vang lên một tiếng gọi.

“Hai anh không vào ngồi chút sao?”

Đỗ Trạch luống cuống không thôi, nhưng lần này anh cố gắng ổn định lại cảm xúc, cúi đầu nói: “Không vào nữa.” Bởi vì anh không thể điều chỉnh tâm tình cho thích hợp để gặp mẹ Đỗ.

“Bà ấy vui vẻ hơn trước kia.” Đỗ Trạch vừa thấy tức giận lại vừa hết cách. “Bà ấy sinh ra em, em không thể đứng trên góc độ công bằng mà nhìn nhận sự việc được. Ba thường xuyên đi vắng, bà ấy…” Câu nói đến bên miệng lại không thốt ra được, anh thở dài, cả hai bả vai cũng chùng xuống.

“Anh thấy địa chỉ rất gần mới dẫn em đến.” Trương Trác biết tình cảm hiện giờ của Đỗ Trạch dành cho Thẩm Thục Vân rất phức tạp, tất nhiên hắn không hi vọng hai người ly hôn nhưng bây giờ ai cũng không thể tiếp tục được nữa. Thẩm Thục Vân rời khỏi nhà họ Đỗ, sống vui vẻ hơn hẳn trước kia.

Đỗ Trạch bắt đầu nghĩ, nếu ba Đỗ không thường xuyên đi công tác thì có phải tình hình sẽ khác không?

Bé Samoyed bên chân còn chưa được đặt tên, cứ chạy vòng quanh chân của Đỗ Trạch. Anh ngồi xổm xuống sờ đầu nó, trong lòng bàn tay cứ mềm nhũn như bông, trong cổ họng anh hừ hừ vài tiếng: “Bất kể thế nào, mình vẫn cần bà ấy, bà ấy không cần mình là chuyện của bà ấy.”

Trương Trác nhìn khung cửa, nói: “Có người đến rồi.”

Cậu bé vừa nãy đang chạy chầm chậm lại gần, hai tay cầm chặt như đang che chở báu vật. Cậu bé nhìn hai người rồi cười: “Anh, các anh còn ở đây à?”

“Ừ, bọn anh còn ở đây.”

Đứa bé quan sát hai người, cuối cùng nhẹ nhàng đặt thứ trong tay vào lòng Đỗ Trạch. “Một nghìn con hạc giấy em gấp, tặng cho anh đó.”

Một nghìn hạc giấy màu đỏ thẫm bị đặt trong lòng bàn tay, đôi mắt Đỗ Trạch giống như đều bị nhuộm đỏ.

Trương Trác an ủi Đỗ Trạch xong bèn mang anh về nhà, cảm xúc của Đỗ Trạch chưa từng biểu hiện quá mức, giống như sương trắng bám trên quả cà chua.

“Hôm nay em muốn ăn cháo thịt, có được không?” Đỗ Trạch nhìn Trương Trác với vẻ đáng thương, Trương Trác sao có thể từ chối chứ.

Khi Trương Trác đang đứng trong bếp nấu cháo, Đỗ Trạch ngồi trên sofa nhìn chằm chằm nghìn con hạc giấy trên bàn, TV đang mở cũng không nhìn một cái, đầu anh ầm một cái rồi nổ tung. Ma xui quỷ khiến thế nào, Đỗ Trạch cầm một nghìn con hạc giấy qua xem, lúc nhìn đến đáy cái bình thì nhận ra hình như bên trong có chữ viết.

Trương Trác còn đang suy nghĩ xem nên an ủi Đỗ Trạch như thế nào, phía sau vang lên tiếng hít thở như đang khóc. Hắn quay người lại nhìn, Đỗ Trạch đang ôm gối khóc.

Không biết tại sao Đỗ Trạch lại đột nhiên cảm tính như vậy, trong lòng Trương Trác toàn là bất đắc dĩ. “Sao em khóc vậy?” Đi qua mới thấy nghìn con hạc đã bị mở ra, mặt trái của giấy viết ba chữ: Mẹ xin lỗi.

Đỗ Trạch khóc âm thầm, nhưng khi Trương Trác đi tới thì nhịn không được rồi ôm lấy eo hắn, khẽ nức nở. Trương Trác nhíu mày nhìn anh. “Em tự do rồi.”

Đỗ Trạch vùi vào trong lòng Trương Trác không nói gì. Trương Trác vỗ lưng anh thật nhịp nhàng, Thẩm Thục Vân biết điều như vậy thật ra đã khiến hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm.