Trương Trác nghi ngờ ý kiến Đào Gia Vũ vừa đưa ra. “Tôi không rảnh rỗi sinh nông nổi vậy đâu. Thôi nói sau đi, chuyện đã qua lâu lắm rồi, sao mà điều tra đây? Với lại mấy hôm nay công ty có khá nhiều việc, kết quả thử nghiệm trò chơi kia của cậu sao rồi?”
“Cấp dưới đều là những người được tuyển chọn kỹ càng, đang thử nghiệm ở thị trường trong nước, cậu yên tâm đi.” Cẩn thận xem xét sắc mặt Trương Trác, phát hiện hắn rất bình tình, Đào Gia Vũ mới nói: “Trương Trác, rốt cuộc cậu nghĩ sao, tôi nói Đỗ Trạch á.”
Đào Gia Vũ coi như là người hiểu Trương Trác nhất, Trương Trác không bao giờ nói ra suy nghĩ trong lòng cho bất cứ ai, y muốn biết cũng chỉ có thể dựa vào hai mắt của mình thôi.
Con trai hay nói giỡn với nhau, nào là hôn một cái, nào là sờ một chút, đều là chuyện thường như cơm bữa, nhưng mấy chuyện này chỉ có lúc có thì thôi. Thử hỏi ai thân thiết tới mức để cho người kia ngủ trong lòng mình chứ, không những thế còn dỗ người ta ăn cơm như thể mình là bảo mẫu không bằng. Nếu người kia là nữ thì chẳng có gì để bàn cãi, dù sao thì ai mà không thích gái đẹp. Nhưng người kia lại là con trai, lại còn là ‘tên ẻo lả’ mà mọi người hay nói.
Hồi đại học Trương Trác rất nổi tiếng, cho dù là trước hay sau khi xảy ra chuyện của Tống Hiểu Hiểu kia. Ba mẹ đều là giáo sư nổi tiếng, gia đình giàu có, mặt mũi sáng sủa đẹp trai, vừa nhìn đã thấy ảnh hưởng của một gia đình gia giáo như vậy đối với con cái lớn tới chừng nào.
Lúc đó đám con gái rất bạo dạn, có người viết thư tình, có người tặng quà, mấy người hay xấu hổ thì dùng phần mềm chat riêng, nếu là con trai thì đều nghĩ ra cách này cách kia. Thế nhưng bên cạnh Trương Trác chỉ có Đỗ Trạch.
Năm ấy là lần đầu tiên Đỗ Trạch ở ký túc xá, lần đầu tiên bị dị ứng thời tiết, tối đến thì sốt cao. Nhưng mà cũng coi như mạnh mẽ, anh không gọi điện khóc lóc ỉ ôi với mẹ mà tự lết tới bệnh viện. Phải biết là lúc đó mấy đứa trong phòng đều cá cược với nhau, cá xem anh có gọi điện khóc nhè với mẹ hay không.
Trương Trác đưa Đỗ Trạch đến bệnh viện, lúc đó hai người họ chơi với nhau rất thân, cơm nước của Đỗ Trạch đều do Trương Trác lo.
Đào Gia Vũ thề rằng mới đầu mình không nghĩ ra, không cảm thấy Đỗ Trạch õng ẹo, nhiều nhất chỉ thấy anh hơi yếu đuối mà thôi.
Nhưng hôm đó y tới tìm Trương Trác, thấy Trương Trác ngồi ở cạnh giường nhẹ nhàng dỗ dành Đỗ Trạch uống thuốc, trong ký túc xá tràn ngập một mùi chua chua rất khó tả. Trương Trác nói Đỗ Trạch vừa nôn, thuốc bác sĩ kê rất đắng, anh vừa uống liền ói sạch cơm nước mới ăn.
Lúc ấy Đào Gia Vũ cảm thấy tên nhóc này thật là con mẹ nó khó hầu hạ quá, đều lớn tồng ngồng cả rồi mà uống thuốc cũng không xong.
Mà Đỗ Trạch ói xong thì không uống thuốc nữa, đầu óc quay cuồng, mặt mũi đỏ bừng. Tuy đã khỏe hơn so với lúc sáng nhưng nhất quyết không chịu uống thuốc. Đào Gia Vũ nhìn mà cảm thấy đau đầu thay.
Còn Trương Trác thì kiên nhẫn hơn cả bảo mẫu. Hắn cúi đầu nhỏ nhẹ khuyên Đỗ Trạch uống thuốc, sau đó chạy ra ngoài mua một tô cháo loãng rồi bỏ thuốc vào trong muỗng cháo để Đỗ Trạch không phải trực tiếp uống thuốc.
Người ta nói bệnh nhân là kẻ ngang bướng, Đào Gia Vũ cảm thấy đó không phải là kẻ ngang bướng, mà chính là ông bà ông vải thì có.
Đỗ Trạch nằm bẹp trên giường hai ngày liền, hai ngày đó Trương Trác cũng không tới sân cầu lông.
Khi đó y đã cảm thấy chuyện này có gì đó khác thường, quen biết Trương Trác bao nhiêu năm rồi nhưng chưa từng thấy hắn đối xử với ai tốt như vậy. Hắn mới quen Đỗ Trạch được bao lâu đâu? Đào Gia Vũ nghĩ lại lúc mình bệnh còn chưa từng thấy Trương Trác mang trái cây tới thăm, có phải do y không đáng yêu như Đỗ Trạch không? Thôi kệ đi.
Y ngửi được mùi vị tình yêu trong chuyện này.
Còn lời đồn trong lớp thật sự không phải do y tung ra, muốn trách thì trách hai người đó nổi bật quá thôi, một phòng ký túc xá có năm tên con trai, muốn chọc mù mắt chó của bọn y chứ gì?
“Chúng ta chơi với nhau cũng nhiều năm rồi, cậu khai thật với tôi đi, tình cảm của cậu với Đỗ Trạch là gì?”
Trương Trác quay cây viết trong tay rồi nhìn Đào Gia Vũ: “Cậu không cảm thấy tôi đây là lòng dạ của Tư Mã Chiêu(*) sao?”
司马昭之心 = Lòng dạ của Tư Mã Chiêu: Ám chỉ là âm mưu đã lộ rõ, không ai không biết.
“Tôi chỉ muốn nghe một câu thật lòng, được không hả?”
Trương Trác thản nhiên nói: “Chuyện là như vậy đó, chẳng có gì để nói cả. Từ lúc nào mà cậu thích đi hóng hớt vậy hả?”
“Cứ coi như tôi nhiều chuyện đi, cậu không biết tôi nghe đám con gái kia kể bao nhiêu sự tích huy hoàng của các cậu đâu. Nhưng tiếc rằng Đỗ Trạch là một tên ngốc, chẳng nhớ gì cả.”
Đỗ Trạch quên hết những việc xảy ra khi mình bị sốt, chỉ nhớ Trương Trác vẫn luôn chăm sóc mình. Sau khi khỏi bệnh, anh mời Trương Trác ăn cơm, hắn còn hỏi vòng hỏi vo: “Đỗ Trạch, cậu còn nhớ tôi đã vất vả ngày đêm thế nào không, có nhớ tôi đã không thể ngủ yên giấc mà chăm sóc cho cậu không?”
Đỗ Trạch nói: “Tớ không nhớ, nhưng rất cám ơn cậu, Trương Trác.”
Tim thắt lại, rất đau.
“Cậu ta vừa ngu vừa đần.”
Trương Trác muốn y dừng vấn đề này lại. “Cậu ấy rất ngốc, mà cũng trễ rồi, cậu mau cút đi.”
Đào Gia Vũ vừa đi vừa hét ầm lên. “Phải nhớ tiền thưởng cuối năm của tôi đấy, phải để tôi ăn một cái Tết hoành tráng.”
“Lắm mồm quá!”
“Cạch!” Đóng cửa lại, nhốt cái tên đang lảm nhà lảm nhảm ở ngoài, Trương Trác tăng ca đến khuya. Màn hình di động vẫn sáng, trong danh bạ ngoài bạn tốt thì cũng chỉ có đồng nghiệp. Vụ việc năm đó đã đến mức không thể cứu vãn nổi, hắn có ở lại trường hay không cũng không quan trọng, nên đã chuyển tới trường mà ba mẹ đang dạy để học tiếp. Cái đám gọi là bạn học hay bạn bè cũng không còn liên lạc gì nữa. Đào Gia Vũ nghi ngờ cũng có chỗ đúng, xét về động cơ gây án thì khả năng là người quen rất cao, tiếc rằng lúc ấy không chú ý tới điều này nên đã lỡ mất cơ hội tốt nhất.
Trước mắt thì Trương Trác vẫn chưa muốn gặp lại đám bạn học cũ kia, còn về Đỗ Trạch nếu làm hàng xóm thì cứ làm hàng xóm thôi, nhưng hắn không ngờ rằng Đào Gia Vũ có vẻ để ý tới Đỗ Trạch như vậy.
Hôm sau hắn lên máy bay đi Pháp, Đào Gia Vũ xách quà đến gõ cửa nhà Đỗ Trạch. Hôm nay là cuối tuần, những ngày thế này Đỗ Trạch đều ngủ nướng, vì thế anh vò đầu dụi mắt mở cửa. Nhìn thấy Đào Gia Vũ liền sững sờ, đợi tới lúc anh nhớ ra người này là ai mới giật mình mời y vào nhà. “Xin lỗi nha, tớ… tớ vừa ngủ dậy.”
Đào Gia Vũ có biệt danh là ‘chàng trai ấm áp’, bấy giờ mới trưng ra nụ cười đã tạo thành thương hiệu: “Cậu còn nhớ tớ hả?”
Đỗ Trạch mau chóng đè mớ tóc đang chổng ngược trên đầu xuống, đóng cửa nói: “Nhớ chứ, cậu là Đào Gia Vũ đúng không?”
Lần đầu tiên Đỗ Trạch cùng Trương Trác đi chơi là đêm Noel, mọi người đều ăn mặc quái dị lại còn đeo mặt nạ. Có một anh chàng cosplay ma cà rồng “Hú hà!” một tiếng nhảy bổ tới trước mặt anh, đôi mắt sau mặt nạ đảo lia lịa săm soi anh, rồi nói: “Biết ngay mà, Trương Trác sao mà giống bảo mẫu thế. Cậu là cái cậu Đỗ Trạch nói năng không lưu loát đấy hở?”
Đỗ Trạch ấp úng như gà mắc tóc, muốn phủ nhận mà nói không lên lời, bộ dạng đó khiến Đào Gia Vũ cười như nắc nẻ, sau cùng vẫn phải nhờ Trương Trác giải vây.
Đào Gia Vũ so với Đỗ Trạch thì hoạt bát hơn, rất nổi tiếng với đám con gái. Suy cho cùng thì Đỗ Trạch cũng khá mến cậu bạn này, khi có người chế nhạo anh bị cà lăm thì y còn nhảy ra mắng giùm một hai tiếng.
“Có nước cam với sữa, cậu muốn uống gì?” Đỗ Trạch xoắn hết cả lên, mở tủ lạnh hỏi Đào Gia Vũ.
Đào Gia Vũ vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm Đỗ Trạch, hai mắt phát sáng như tìm được kho báu. Nước chanh? Sữa?
“Nước sôi được rồi.”
Đỗ Trạch mau chóng rót nước. “À ừ, được.”
Không quen cái kiểu rào trước đón sau nên Đào Gia Vũ nói luôn: “Mấy hôm trước tớ tới nhà Trương Trác, tự dưng thấy người đang đạp xe kia rất quen. Trương Trác nói cậu và cậu ấy là hàng xóm, tớ đoán hôm nay cuối tuần cậu được nghỉ nên tới tìm. Lúc ấy cậu đi nhanh quá, biệt tăm biệt tích luôn, mấy năm rồi không liên lạc với nhau. Nếu không phải mấy hôm trước trong đám cưới lão Trương nhắc vài câu về cậu chắc tớ cũng quên còn một người như cậu đó.”
Mặt mũi Đỗ Trạch đỏ bừng: “Tớ gặp cậu ấy trên tàu điện ngầm, sau đó cho số nhau.” Nói xong liền cầm di động xin số y.
Đào Gia Vũ vui vẻ, thật là một anh chàng hiểu chuyện!
Hai người trao đổi địa chỉ công ty, Đào Gia Vũ ra vẻ kinh ngạc: “Trời ơi đúng là có duyên mà, công ty chúng ta hợp tác với nhau đấy!”
Chẳng hiểu sao Đỗ Trạch cảm thấy nụ cười này cứ đểu đểu, nhưng anh vẫn rất bất ngờ. “Thành phố này nhỏ tới vậy sao?”
Không phải là nhỏ, mấy công ty lớn chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoài cạnh tranh còn có thể bắt tay hợp tác với nhau.
Đào Gia Vũ có khiếu ăn nói nên hai người ngồi nói chuyện không cảm thấy chán, Đỗ Trạch còn bị chọc cho cười vài lần, nụ cười vừa ngượng ngập vừa dịu dàng. Đào Gia Vũ cảm thấy hai từ ‘dịu dàng’ này không thích hợp để miêu tả một người đàn ông, nhưng y lại chẳng tìm được từ nào hợp hơn để nói về Đỗ Trạch.
“Trương Trác đi rồi, nếu không tớ đã kéo cậu ấy cùng tới đây. Sau khi tốt nghiệp còn có thể gặp lại bạn học cũ cũng coi như có duyên, đúng là không hề dễ dàng gì ha.”
Đỗ Trạch ngẫm nghĩ, cảm thấy Đào Gia Vũ nói cũng có lý, giữa biển người mờ mịt có thể gặp lại nhau là mối duyên lớn thế nào chứ? “Sau này thường xuyên tụ tập nha.” Rồi anh nói thêm một câu: “Trong trường hợp Trương Trác cũng đồng ý.”
“Cậu sợ cậu ấy như vậy sao?”
Đỗ Trạch ngẫm nghĩ: “Tớ cũng không biết tại sao nữa…” Trương Trác bây giờ không hiền như hồi xưa, lại có vẻ xa cách nữa.
Sau khi Đào Gia Vũ về, Đỗ Trạch cảm xúc chồng chất, anh cũng nhận thấy hồi đại học mình khá lu mờ, cho nên bây giờ có người chủ động kết bạn sao mà không vui chứ?
Anh vui vẻ suốt hai ngày liền, lúc đi làm lại hoàn thành xuất sắc công việc được giao. Cuối tuần anh nằm ngoài ban công đọc sách, thỉnh thoảng còn nhìn lên nhà số 611 phía trên, nếu cửa sổ mở ra chứng tỏ trong nhà có người.
Người ta chẳng thèm đả động gì tới mình mà mình thì cứ bám lấy người ta. Lúc ngập đầu trong công việc mà Đỗ Trạch vẫn suy nghĩ nguyên nhân, nghĩ xong lại cảm thấy mình có lỗi với người ta, nên muốn đối xử tốt với người ta để bù đắp. Nhưng bù đắp ra sao, anh có thể bù đắp thế nào đây?
Ngay lúc Đỗ Trạch đang suy nghĩ xem nên nói chuyện với Trương Trác như thế nào thì trời đổ mưa lớn cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
Mùa Đông ở Bắc Kinh không có tuyết rơi, nhưng trong hai tháng cuối lại vừa mưa vừa có tuyết. Đầu tiên là gió lớn bất chợt nổi lên quét toàn thành phố, hơn hai giờ chiều thì ánh nắng ấm áp của mặt trời không còn nữa. Trong văn phòng, Đỗ Trạch đeo tai nghe mở nhạc cho bớt chán, tập trung nhìn màn hình nên không để ý các đồng nghiệp nữ đang vội vàng lượn tới lượn lui. Mãi tới tối muộn rời khỏi văn phòng anh mới thấy mấy vũng nước dưới đất, nói thầm: “Sao lại bẩn thế này?” Sau đó anh tự lấy cây lau nhà lau đi, vừa ra khỏi cửa liền bị mưa to tuyết lớn làm cho toàn thân run lẩy bẩy.
Trước và sau cánh cửa như hai thế giới đối lập nhau, Đỗ Trạch mau chóng chui ra sau cửa cho ấm một chút, chú bảo vệ thấy vậy mới kêu lên: “Sao vậy? Cháu không mang dù hả?”
Đỗ Trạch nói chầm chậm: “Có ạ, ngày nào cháu cũng bỏ vào cặp táp.”
“Vậy cháu mau về đi, ngoài trời lạnh lắm đấy, nói không chừng dùng dù cũng không ăn thua đâu. Hay là cháu bắt taxi về đi.”
Lúc này điện thoại rung lên, là tin nhắn từ group công ty, dự báo thời tiết nói rằng hai ngày tới thời tiết sẽ xấu như thế này cho nên nhân viên được nghỉ hai ngày, còn công việc thì mọi người có thể giải quyết tại nhà.
“Thiệt tình, ảnh hưởng thời gian đi làm quá.” Đỗ Trạch cứ nghĩ tới mô hình kiến trúc phiền chết người kia là cảm thấy đau đầu. Lương của anh rất cao, hiệu suất làm việc cũng cao, nhưng cũng vì vậy mà lượng công việc nhiều hơn người khác; thời gian thoáng hơn nhưng độ khó của công việc đúng là khiến anh muốn hộc máu tại chỗ. Muốn chuyển qua bộ phận khác, nhưng ngành nào cũng có cái khó của nó, vậy nên anh đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều.
Nước mưa thấm ướt ống quần, Đỗ Trạch lạnh run như cầy sấy, áo bông ẩm ướt đè nặng hai vai, không thể để máy tính đang ôm trong ngực bị ướt được. Anh che dù đứng ở ven đường chờ taxi, trời mưa là mùa làm ăn của dân chạy taxi, vẫy ba cái mà cái nào cũng có người rồi, trầy trật lắm mới bắt được một chiếc thì lại bị tài xế ‘làm tiền’. Đoạn đường 15 phút mà ngồi nửa giờ mới tới nơi, tài xế taxi thấy anh còn trẻ lại mang theo cặp táp nên chạy vòng vèo câu giờ mãi mới tới khu dân cư Bích Ba.
“Ây dà, đường xá hôm nay kẹt dữ quá, phải đi vòng sang đường khác. Đi xa một chút nhưng có thể tránh được kẹt xe, giảm cho cậu 5 đồng đó.”
Đỗ Trạch: “…” Chẳng thể bắt bẻ được, lại còn muốn anh cám ơn sao?
Cuối cùng anh hơi không vui mà bước về phía thang máy, sau mỗi bước chân đều để lại một vệt nước bẩn dưới đất, khiến Đỗ Trạch gần như bị mọi người ghét lây.
May sao gặp một bà lão phúc hậu nhích ra nhường chỗ, còn đưa khăn giấy cho anh: “Người ngợm ướt hết cả rồi, con mau lau đi.”
“Con cám ơn bà.”
Ra khỏi thang máy anh liền vẫy tay tạm biệt bà lão. Trên hàng lang truyền tới tiếng khóc nỉ non, Đỗ Trạch ngó nghiêng xung quanh, nhưng bây giờ tắm rửa thay quần áo quan trọng hơn, vì thế anh mau chóng cất bước về nhà. Nào ngờ càng về gần nhà thì tiếng khóc kia càng lớn.
Anh thấy một cô gái đang gào khóc trước cửa nhà mình, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: “Xin chào…?”
Cô gái lau nước mắt, sau đó trừng mắt lườm anh rồi xách cái lồng mèo đặt cạnh đứng lên, nắm chặt cánh tay anh chàng đang định mở cửa. “Cậu là chủ nhà này?”
Đỗ Trạch chưa từng gây gổ với ai, nghĩ rằng bình thường mình cũng không cãi cọ với người khác, anh liền đứng thẳng người, gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Gần đó có bác gái ‘chậc chậc’ nói: “Cháu đóng cửa sổ không chặt, cháu nhìn cục cưng nhà người ta đi, đồ rơi đè chết nó rồi.”
Mấy bác gái nói thì thào to nhỏ, Đỗ Trạch cúi đầu nhìn cái lồng mèo rồi lui về sau một bước, khó tin nói: “Tôi, tôi không làm gì nó hết.”
“Cậu tự mở cửa mà xem đi!”
Đỗ Trạch mở cửa, chân chưa bước vào đã thấy sàn nhà loang loáng nước, cửa sổ bị gió thổi đập ầm ầm. Anh bật đèn mới thấy sàn nhà đầy nước, vì thế mới nhớ ra sáng nay trời nắng ấm nên không cất mấy chậu sen đá đi, cửa sổ vẫn để mở.
Vội vàng chạy tới phòng ngủ, mọi thứ lộn xộn hết cả lên, còn ướt nhẹp nữa chứ.
Trên ban công thiếu ba chậu sen đá, trong đó có một chậu rất đắt tiền mà anh thích nhất, trời lại đổ mưa, nhìn sơ cũng biết đã có chuyện gì xảy ra.