Hết ế.
Hết ế?
Đỗ Trạch đi theo sau Trương Trác để mặc luồng gió quái dị quất vào mặt, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Trương Trác, chầm chậm đi tới: “Trương Trác.”
“Gọi cái gì mà gọi. Có phải muốn uống sữa rồi không?”
Phản ứng của Trương Trác nằm ngoài dự đoán của Đỗ Trạch, Đỗ Trạch ngay lập tức dùng khuỷu tay thúc hắn. “Chỉ gọi vậy thôi, không thể gọi sao?”
Trương Trác vuốt cổ, nheo mặt lại nói: “Em sao vậy? Cắn xong còn kêu đau hả?”
“Về nhà sẽ bôi thuốc cho anh mà.” Biết sai mà sửa mới là bé ngoan, Đỗ Trạch nói lí nha lí nhí: “Xin lỗi!”
Trương Trác không trách Đỗ Trạch thật đâu, cười vài tiếng bèn nắm chặt tay Đỗ Trạch, sau đó nhét vào túi mình: “Rốt cuộc sao mà em biết được vậy?”
“Ừm… Em thấy Đào Gia Vũ đăng trên Wechat.”
Trương Trác lấy di động ra xem, quả nhiên Đào Gia Vũ sợ quá nên đã xóa mất status rồi, nhưng lửa cháy đổ thêm dầu thế này cũng coi như là một việc tốt. Hắn bắt một chiếc taxi rồi đẩy Đỗ Trạch vào, nói địa chỉ ở khu phố ẩm thực, sau đó ngồi trên xe không nói thêm gì nữa.
Nhưng thật ra, Đỗ Trạch rất khó xử khi mối quan hệ của hai người bỗng nhiên biến thành người yêu. Trước kia nhét tay vào trong tay Trương Trác cũng không có gì, đừng nói là không có gì mà ngay cả khi anh nhét tay vào trong quần áo người ta cũng không có cảm giác lạ lùng gì nữa cơ. Nhưng bây giờ, hành động bình thường như vậy, trong lòng bàn tay chảy nước như bị hơi nóng hun, tay ướt át tựa như mất đi cảm giác, rốt cuộc có nắm hay không?
Đỗ Trạch bĩu môi, hay thôi khỏi nắm đi.
Dù sao thì Trương Trác cũng để mặc Đỗ Trạch giận sao thì giận, ai vừa mới bắt đầu yêu đương đều phải trải qua một quá trình bắc cầu như vậy.
Hai người bước vào tiệm ăn hôm trước, vẫn là vị trí hôm đó, Trương Trác tỏ vẻ rất quen thân với chủ tiệm, cười rất vui vẻ. “Vẫn hơi cay nha, sau đó phiền anh chiên thêm hai quả trứng bỏ vào tô của cậu ấy.”
“Được!”
“Trương Trác.” Đỗ Trạch nói khi Trương Trác ngồi xuống. “Anh thường tới đây à?”
“Tăng ca muộn sẽ tới đây xem chút, tiện đường.”
Đỗ Trạch tháo bảng tên bỏ vào túi, ngửi thấy mùi thơm tỏa ra ngào ngạt khắp tiệm, cảm giác thoải mái như hai mạch Nhâm – Đốc(*) trong cơ thể được khai thông. Anh nằm ngả ra bàn mở lớn đôi mắt nhìn menu dán trên tường. “Mẹ em không cho em ăn mấy thứ này.”
(*)任督 /réndū/: Theo quan điểm của Y học Cổ truyền phương Đông, mạch Nhâm (任脉 – rénmài) là mạch của các kinh dương, mạch Đốc (督脉 – dūmài) là mạch của các kinh âm – theo Wikipedia. Đại ý của khúc này là âm dương hòa hợp, cơ thể hài hòa.
Trương Trác híp mắt: “Vậy em đừng ăn nữa.”
“Không không không được, em phải ăn.” Đỗ Trạch ảo não quay đầu đi, tỏ vẻ rất hối hận. “Ăn ngon lắm đó, em phải ăn.”
“Nhưng mẹ em không cho em ăn.” Trương Trác thờ ơ.
Đỗ Trạch gãi đầu ngồi thẳng dậy, một lát sau lại nằm úp sấp xuống ngáp một cái. “Nhưng em muốn ăn, mẹ không ngăn được. Hơn nữa em cũng không thích như vậy.” Rốt cuộc anh vẫn giận mẹ Đỗ vì chuyện năm đó. “Em biết nên làm gì, nên gánh vác gì, em đã không còn là trẻ con nữa rồi.”
“Ai coi em là trẻ con vậy?” Trương Trác nhéo mặt Đỗ Trạch, cảm thấy mềm mại lắm.
Đỗ Trạch một lòng một dạ ngóng trông món canh cay nên cũng không giỡn với Trương Trác nữa. Anh nhìn trứng gà trong tô của mình, không hề do dự gắp một quả bỏ vào tô của Trương Trác, nói: “Ăn đi.”
Trương Trác ngẩng đầu thấy hai mắt của Đỗ Trạch đang tỏa sáng nhìn mình, hắn cảm thấy rất thú vị. “Buổi tối anh không muốn ăn trứng gà.”
“Nhưng có hai quả, vừa đủ cho mỗi người một quả.” Đỗ Trạch hơi tủi thân. “Em đưa cho anh rồi, sao còn trả lại chứ?”
Câu nói này, Trương Trác ngờ rằng nếu mình không ăn thì không chừng Đỗ Trạch sẽ khóc ngay lập tức.
Tuy biết Đỗ Trạch không phải người hay khóc nhè, nhưng giọng nói khiến hắn có cảm giác như vậy. Nhưng chỉ là một quả trứng gà mà thôi, Trương Trác sẽ làm Đỗ Trạch vừa lòng.
Đỗ Trạch rất vui vẻ nhìn Trương Trác ăn quả trứng mình cho hắn, tay trái đang để trên mặt bàn rề rề mon men lại gần tay hắn, chầm chậm bò lên mu bàn tay hắn.
Trương Trác vốn chỉ muốn yên yên ổn ổn ăn canh cay cùng Đỗ Trạch mà thôi, nhưng rõ ràng là bây giờ Đỗ Trạch đang mù quáng vì tình yêu, bắt đầu tỏ vẻ kích động và phấn chấn. Khó trách sẽ như vậy, dù sao hai người cũng bỏ qua giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Đỗ Trạch lén lút nắm lấy tay Trương Trác, bị bắt quả tang cũng không thèm xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Cảm giác khác ghê.”
“Bởi vì mang ý nghĩa khác.” Trương Trác nói.
Trên đường về, Đỗ Trạch thấy trong nhóm đồng nghiệp đang show tình cảm, anh không nhịn được, bèn nhìn thoáng qua Trương Trác, hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, gõ từng chữ từng chữ thành một câu: “Tôi không còn độc thân nữa, thoát FA rồi.” Sau đó còn kèm theo một trái tim tình yêu.
Nhóm chat công ty yên lặng vài giây, sau đó bắt đầu một hàng dài dấu chấm hỏi, chỉ trong chốc lát màn hình tràn ngập dấu chấm hỏi. Anh chàng nói lắp trong văn phòng ấy vậy mà thoát ế á?
Ý nghĩ của đồng nghiệp nam là: “Đậu! Anh ta còn có thể thoát ế, tôi đây mất hết mặt mũi rồi.”
Đồng nghiệp nữ thì lại nghĩ: “Rốt cuộc là nhân vật số 1(*) nào yêu đương với Đỗ Trạch?”
(*)一号人物 /yīhào rénwù/: Nhân vật số 1 – đây là tập thứ nhất trong ba tập của bộ truyện “Lãnh đạo” do Đường Đạt Thiên viết, đây là một lối viết tiểu thuyết khác của Đường Đạt Thiên, là một lối viết thử nghiệm. Ai là nhân vật số 1? Bọn họ nắm toàn cục trong tay thế nào? Bọn họ khống chế tình thế thế nào? – theo Baidu (còn khúc sau mà không liên quan đến truyện lắm nên mình không biên). Đại ý của khúc này, nhân vật số 1 đồng nghĩa với ‘bàn tay vàng’, chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng làm được.
Đỗ Trạch trở thành trung tâm, tất cả mọi người đều vây quanh anh hỏi han, cuối cùng chị Phương phải đi ra khỏi văn phòng rống lên một câu: “Buổi tối mọi người rảnh lắm đúng không? Mai tăng ca nha?”
“A, chị Phương, đừng mà, đừng tăng ca mà.” Tiếng kêu rên ngút trời trong group, mau chóng che mất đi tin tức của Đỗ Trạch.
Chị Phương gửi một mặt cười: “Chúc mừng Đỗ Trạch thoát ế nha, sau này nhớ bớt chút thời gian ở cạnh bạn gái đó, nhớ không nè?”
Đỗ Trạch nhìn thấy một đám cười hô hô trong group, lại nhìn Trương Trác đang ngồi cạnh. Anh ấy nào cần mình bớt chút thời gian ở cạnh chứ.
Anh ngồi tám rất nhiệt tình, Trương Trác không biết mở mắt từ lúc nào, đã liếc thấy hết nội dung tán gẫu từ lâu rồi. Tính Đỗ Trạch là vậy, thuộc kiểu người một khi không nói thì thôi, nhưng lên tiếng sẽ khiến người khác kinh ngạc, yêu đương cũng như vậy luôn.
“Ngày mai em dọn dẹp đồ đạc ở nhà đi, sau đó dọn lên trên lầu.”
Đỗ Trạch buông di động “Ừm” một tiếng, hỏi: “Chúng ta sống chung hả?” Giọng anh không lớn, nhưng khiến cho tài xế ngồi trước nhìn vào gương chiếu hậu mấy lần.
“Em nói xem bây giờ chúng ta có phải là đang sống chung không?”
Đỗ Trạch cúi đầu lau mồ hôi trong lòng bàn tay, không lên tiếng nữa.
Ngày hôm sau, anh dọn dẹp đồ đạc chuyển lên lầu. Thật ra không còn bao nhiêu đồ đạc hết, bởi vì lúc trước đã chuyển dần dần gần hết rồi, nhưng để đề phòng khi mẹ Đỗ đến sẽ không kịp trở tay nên Đỗ Trạch không dọn sạch mọi thứ.
Phòng này là mẹ Đỗ mua cho anh, phong cách trang trí rất hợp ý anh. Đỗ Trạch nhớ rằng trước kia anh mất mấy ngày mấy đêm để thiết kế, nhưng sau khi ở cùng Trương Trác thì những thứ này đã không còn quan trọng nữa, còn ấm cúng hơn những thiết kế ấm áp này.
Một người nhất định rất cô đơn, từ đầu đến cuối anh chỉ có duy nhất một người bạn tốt là Trương Trác, nhưng sau này anh không còn bạn tốt nữa. Tối hôm qua, bạn tốt duy nhất đã lên cấp thành bạn trai rồi.
Sự thay đổi này ngẫm lại thấy thật kích thích. Nhưng kích thích chỉ là một chốc một lát, kích động qua đi, bình tĩnh lại tới khiến Đỗ Trạch đứng trong phòng khách một lúc lâu. Nếu anh muốn come-out, cửa ải của mẹ Đỗ sẽ rất khó đánh thắng.
Nhưng khi đã tới lúc, đánh thì cứ đánh thôi.
Tinh thần can đảm của Đỗ Trạch lúc này rất đáng khen ngợi, đúng như Diệp Tuân từng nói, khả năng tiếp thu thật mạnh mẽ.
Trương Trác cũng tưởng Đỗ Trạch sẽ có một khoảng thời gian nghi ngờ cuộc đời, nghi ngờ bản thân kiểu như “Vì sao mình thích đàn ông?”, “Mình thích phụ nữ sao?”, nhưng mà một câu cũng không có. Mà ngược lại, hắn thấy Đỗ Trạch rất chi là thong dong, vui vẻ.
Ví dụ như hiện tại đang hát lẩm nhẩm nằm úp sấp trên bàn vẽ tranh, thỉnh thoảng nhìn di động, sau đó chụp lại tiến độ vẽ tranh, tự nhiên lắm luôn.
Đỗ Trạch nhìn di động chứ không nghịch, anh đang nói chuyện phiếm với bạn thời đại học. Khóa học năm đó có rất nhiều người có chí, trong đó có một người rất thích chụp ảnh, bây giờ đã trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhờ vào cố gắng của bản thân. Nhưng không phải ảnh 3D mà là 2D, ảnh post trên Wechat nhìn rất sáng sủa, sạch sẽ, nghe nói từ đầu năm đã sắp xếp xong đơn hàng của nửa năm rồi.
“Lý Thiên Hạo, cậu nói muốn tìm người mẫu của tớ hả?” Lý Hạo Thiên là một trong số ít những người bạn mà tới giờ Đỗ Trạch vẫn còn liên lạc, hôm nay bọn họ nói chuyện phiếm cũng không phải nói về những thứ khác. Lý Hạo Thiên hợp tác lâu dài cùng một tiệm bán đồ Lolita, cậu ta giữ vai trò nhiếp ảnh gia chụp ảnh các người mẫu sau đó giao cho người bán. Đây là chuyện rất bình thường, nhưng người mẫu mà chủ tiệm thuê lần này rất không ổn, người mẫu lúc trước đã ra nước ngoài rồi, cho nên cậu ta cố gắng chụp cho xong, nhận thấy tấm nào có thể dùng thì dùng. Tuy nhiên, là một người có tầm nhìn cao thì yêu cầu đối với bản thân càng cao.
Những bức ảnh chụp ra không thể dùng, chỉ có thể xóa bỏ.
Đương nhiên, cậu ta nói không tính, cho nên việc tìm người mẫu khác cũng là ý của Lý Thiên Hạo.
Nhưng lần này chủ tiệm muốn tìm người mẫu có phong cách tao nhã một chút, muốn tìm một cô gái cao cao để chụp, nhưng rất ít người đạt được yêu cầu của Lý Thiên Hạo, bởi vì đa số đều là mấy em gái mắt to manh moe.
Khi cậu ta đang nôn nóng định tuyển mấy người mẫu ngoài nghề thì thấy được status của Đỗ Trạch. Cô gái trong ảnh chụp mặc váy ngắn, tùy ý nằm trên sofa nhìn về phía ống kính, ánh mắt biếng nhác hệt một chú mèo. Ánh mặt trời sau buổi trưa rơi trên người cô gái tạo nên một tấm áo khoác màu cam, người trong bức ảnh dường như đang tỏa sáng.
“Nếu chủ tiệm cũng thấy vừa lòng thì sau này có thể hợp tác lâu dài, mặt cô ấy thật tinh tế, là một người mẫu đẹp.”
Đỗ Trạch im lặng một lúc: “Cậu chắc chắn muốn gặp anh ấy?”
“Đúng vậy, chụp một bộ trong nhà và một bộ ngoài trời, vừa hay đang có tuyết rơi, có thể sẽ phải phiền cô ấy chịu lạnh một lúc, nhưng tớ sẽ chuẩn bị gối ủ ấm.
Không không không, mấy thứ đó không phải vấn đề, vấn đề là…
“Có một việc tớ nhất thiết phải nói với cậu, cô ấy là nam, là ‘anh ấy’.”
(*)她 (cô ấy) và 他 (anh ấy) đều đọc là /tā/
“… Cậu đùa gì kỳ vậy?”
Đỗ Trạch can đảm thề thốt: “Nếu không tin, cậu cứ nhìn ngực của người trong ảnh đi.”
Sau đó, Lý Thiên Hạo như bốc hơi mất, không thấy nhắn lại. Đỗ Trạch nhún vai xóa status kia đi, anh vốn chỉ muốn khoe kỹ thuật chụp ảnh của mình một xíu thôi, ai dè bởi vì người mẫu đẹp cho nên chụp thế nào cũng đều đẹp.
Mang tâm lý không thể gây phiền phức cho Diệp Tuân bò lên giường, Đỗ Trạch cầm sách dựa vào gối, mắt luôn nhìn cửa phòng.
Trương Trác còn đang buồn bực tại sao tối nay Đỗ Trạch không vẽ nữa, rốt cuộc bước vào phòng ngủ thấy một đôi mắt sáng lấp lánh, ai ngờ được Đỗ Trạch đang ngồi ở đây đợi hắn.
Đỗ Trạch thấy Trương Trác vào phòng, vội vàng nhấc một góc chăn lên, sau đó vỗ gối đầu lõm xuống một khoảng lớn. “Mau lên đây, mau lên đây, em ủ ấm chăn cho anh rồi nè.”
Nhìn vẻ phấn chấn trên mặt Đỗ Trạch, bàn tay cởi quần áo của Trương Trác tạm dừng lại.
Sự tiến triển của việc này hình như có gì đó sai sai.