Yêu Phải Nhân Cách Khác Của Anh

Chương 1: Bươm bướm gãy cánh




Diệp Vãn Từ đi đã rất lâu, cuối cùng cũng thấy được căn biệt thự giữa sườn núi. Bởi vì nơi đây thực sự hẻo lánh gập ghềnh, xe không thể lên được, cho nên cô chỉ có thể đi bộ.

Mùa hè nóng bức, áo sơ mi của cô bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính vào người, khó chịu vô cùng.

Diệp Vãn Từ kéo cổ áo lên phe phẩy vài cái hứng gió cho đỡ nóng, nhưng cố gắng đến mấy cũng chỉ như bỏ muối đổ biển, chẳng thấm vào đâu.

Giờ cô mới hiểu rõ tại sao chủ biên lại đem việc này giao cho mình. Nơi đây xe không thể đi, chuyển phát nhanh không có cách nào gửi được, huống hồ người đàn ông này lại là nhân vật không thể đắc tội.

Ngôi sao mới nổi tiếng thế giới của ngành nhiếp ảnh - Phó Cảnh Triều - át chủ bài quyết định doanh số của tạp chí Nhiếp Thế. Tòa soạn trước kia vì nhiều lí do vốn đã lung lay trên bờ vực đóng cửa, nhờ có tác phẩm của Phó Cảnh Triều mà trở mình vươn lên top đầu, đứng trước cả hàng những tòa soạn lớn khác trong nước.

Đường đi tới nơi anh ta ở thực sự không dễ dàng, nhưng tòa soạn không dám để anh ta tự mình đến, chỉ đành để nhân viên công tác khổ sở một chuyến.

Vì thế, trợ lý mới tới Diệp Vãn Từ cứ như vậy đành tiếp nhận công việc khổ sai từ trên trời rơi xuống không ai muốn này.

Cô ôm bản thảo đứng trước cửa biệt thự, nghĩ không thể để vị này có ấn tượng đầu tiên không tốt về mình, vì thế sửa sang quần áo một chút, lại rút khăn giấy từ trong túi cẩn thận lau mồ hôi trên đầu sạch sẽ mới ấn chuông cửa.

Chỉ có điều cửa đợi thật lâu, chẳng có ai ra mở.

Diệp Vãn Từ ấn thêm hai hồi nữa, áp tai sát kẹt cửa cẩn thận lắng nghe.

Bên trong yên lặng như tờ, một chút âm thanh cũng không có.

Thời tiết oi bức dị thường, cô chờ đến hơi mất kiên nhẫn.

Trước giờ mỗi lần liên lạc đều rất thuận lợi, lần này chắc sẽ không xui xẻo tới mức cô phải đi về tay không đâu chứ? Diệp Vãn Từ lấy di động ra, tìm số của Phó Cảnh Triều lúc trước chủ biên cho, ấn gọi.

Đầu bên kia vang tiếng "tút tút" ước chừng hai mươi giây sau mới kết nối, một âm thanh lười biếng ngái ngủ truyền đến.

"Ai?"

"Chào ngài, tôi là ban biên tập của tạp chí Nhiếp Thế lúc trước đã liên lạc với ngài qua điện thoại, hôm nay đến đây đưa bản thảo tới cho ngài, còn có một ít tạp chí cần kí tên."

Cô vừa nói xong, điện thoại bên kia cứ thế mà cúp máy, không đến một phút, cánh cửa đang đóng chặt mở ra.

Một luồng khí lạnh ập tới.

Biệt thự lớn như vậy, thật lạnh lẽo.

Nóng bức trên người ngay lập tức giảm bớt, Diệp Vãn Từ tiến vào, thấy phía sau cửa không có người, chắc hẳn đây là ngôi nhà hiện đại thông minh.

Cửa sổ của biệt thự đều bị bức màn dài màu nhung đỏ sậm che kín mít, trong phòng tối đen như đã vào ban đêm.

Diệp Vãn Từ đứng ở cửa không biết phải làm sao, mất đến mấy phút để mắt quen với bóng tối mới từ từ nhìn rõ đường dưới chân.

Để bản thảo và cuốn tập cần kí tên xuống, cô nhìn bốn phía xung quanh một chút, sờ soạng đi tới cửa sổ muốn kéo bức màn ra.

Khi tay cô mới vừa chạm đến bức rèm dày nặng, kéo ra một khe hở nhỏ xíu, âm thanh trầm thấp từ phía sau liền truyền đến.

"Đừng động." Lời ít ý nhiều, ngữ khí không cho phản kháng.

Diệp Vãn Từ như bị điện giật rụt tay lại, xoay sang hướng khác.

Nương theo chút ánh sáng từ khe hở mong manh, cô thấy được người đàn ông đứng ở cầu thang lầu hai.

Bóng đêm dày đặc bao trùm, người đàn ông mặc áo ngủ tơ lụa màu đen như thể hòa làm một với không gian tối tăm xung quanh. Áo ngủ khoác lỏng lẻo trên người, lộ ra vòm ngực dù trong bóng đêm cũng có thể nhìn rõ, rất trắng.

Diệp Vãn Từ nhìn không rõ dung mạo của anh ta.

Kéo bức màn nhung đỏ sậm kín lại, cô đi về phía trước hai bước, khách sáo nói với người đàn ông nhìn như không có vẻ muốn xuống dưới: "Chào ngài. Xin hỏi ngài là Phó tiên sinh sao?"

"Dọn đồ đem lên." Anh ta không trả lời vấn đề của cô, ném xuống mấy chữ này, trực tiếp xoay người lên lầu.

"..." Diệp Vãn Từ thầm bĩu môi, nhưng người này cô đắc tội không nổi, đành phải ôm một bao tải to những cuốn tập khiêng lên theo.

Lầu ba nơi này có ban công lộ thiên rất lớn, cửa sổ sát đất cũng rất lớn, người đàn ông đưa lưng về phía cô, mở một cánh cửa sổ ra, vẫn như cũ một tầng bức màn bao trùm, chỉ là lần này là một tầng màn màu trắng để che bớt cường độ ánh sáng, như vậy miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Gió trên núi thổi áo ngủ tơ lụa trên người anh ta và bức màn bay phần phật.

Diệp Vãn Từ nhìn anh ta luôn có cảm giác như đã từng quen biết, nhưng cô nhanh chóng đè nén cảm giác kì lạ này xuống, nói: "Phó tiên sinh, đây là bản thảo, còn có những cuốn này hôm nay cần ngài kí tên, tôi phải đem về."

"Ừm." Không biết khi nào trong tay anh ta đã bưng một ly cà phê, nhấp một ngụm mới uể oải lên tiếng.

Cần kí tên ước chừng có 50 bản, khiêng một đường tới đây khiến cô mệt muốn chết. Diệp Vãn Từ thấy anh ta không mở miệng mời ngồi, tự mình tìm ghế dựa ngồi xuống.

Người đàn ông nâng cà phê uống một hơi cạn sạch, tiện tay đem cửa sổ kéo lên, tiếp đến kéo kín bức màn, vì thế trong nhà lại tối sầm xuống, xám xịt làm người nhìn không rõ, anh ta lúc này mới xoay người lại ngồi xuống trước mặt Diệp Vãn Từ, tùy ý mà từ phía dưới ngăn kéo bàn trà lấy ra một cái bút máy, Diệp Vãn Từ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là "Nữ thần rạng đông".

Bút máy Aurora đưa ra làm kỷ niệm, chia làm hai màu đen trắng, thân bút được khảm từ 1919 viên kim cương, đỉnh nắp bút còn có một viên 2 cara.

Một cây bút như vậy, giá thị trường hơn một trăm vạn đôla.

Mà một cây bút như vậy, bị anh ta ném tùy ý phía dưới bàn.

"Ánh sáng tối như vậy, ngài nhìn rõ sao?" Diệp Vãn Từ thật cẩn thận hỏi.

Người đàn ông vẫn như cũ không trả lời vấn đề của cô, trực tiếp mở bút ra, ngón tay thon dài tái nhợt nắm cây bút máy, nhanh chóng mà ký tên xuống trang lót tờ tạp chí.

Ba chữ "Phó Cảnh Triều" anh ta viết dứt khoát hữu lực, liền mạch lưu loát, cảnh đẹp ý vui nói không nên lời.

Diệp Vãn Từ cũng không nhàn rỗi, đem tạp chí từng quyển từng quyển mở ra cho anh ta ký, không nói nhiều nữa.

Rất nhanh, 50 quyển đều đã ký xong, Phó Cảnh Triều đóng nắp bút lại, tiện tay tay ném lên bàn, sau đó dựa vào lưng ghế, khép nửa mắt, bộ dạng như cần phải ngủ.

Diệp Vãn Từ sửa sang lại những thư mục anh ta đã ký tên cần mang đi, nhớ tới lúc trước chủ biên nói cô hỏi bóng gió, vì thế vén tóc đang rũ xuống bên tai, môi treo nụ cười: "Phó tiên sinh, tác phẩm quý tiếp theo anh có linh cảm chưa?"

Anh ta nhắm mắt lại, lắc đầu với biên độ vô cùng nhỏ.

Diệp Vãn Từ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Vậy về sau ngài có ra tác phẩm mới, chúng tôi xin tùy thời chờ đợi"

"Ừ." Lại là một tiếng đáp lại nhàn nhạt, mang theo ủ rũ dày đặc.

Cảm thấy tiếp tục ngây ngốc nơi này quấy rầy không tốt lắm, Diệp Vãn Từ thu dọn xong, chuẩn bị tạm biệt anh ta.

"Tôi không quấy rầy ngài nữa, trước---"

Cửa đẩy sau lưng đóng lại chưa chặt còn sót lại một khoảng nhỏ, lúc này một trận gió núi bỗng nhiên quét tới, đem toàn bộ bức màn thổi lên, phiêu đãng giữa không trung.

Ánh sáng bên ngoài len lỏi tiến vào, chiếu tới khuôn mặt người đàn ông.

Âm thanh của Diệp Vãn Từ đột nhiên im bặt.

Màu da anh ta tái nhợt như hàng năm không thấy ánh mặt trời, cơ hồ đều có thể nhìn thấy hình thái mao mạch ở mí mắt, quầng thâm trước mắt thể hiện rõ trạng thái giấc ngủ không tốt, hai hàng lông mi anh tuấn đĩnh đạc bởi ánh mặt trời chiếu đến khẽ nhăn lại.

Túi đồ đang ôm trong tay nháy mắt rơi thẳng xuống đất, theo bức màn mỏng ngăn lại, bóng tối trong nhà một lần nữa quay về, nhưng tâm tư Diệp Vãn Từ lại nhanh chóng bắt đầu "Phanh phanh phanh" mà nhảy loạn.

Gương mặt này, cô thực sự quá quen thuộc.

Mấy trăm ngày rồi lại đêm, cô nằm trên giường trằn trọc ưu tư, nghĩ thế nào cũng không ra bạn trai rõ ràng một ngày trước còn ôn hòa hôn trán cô nói tan tầm muốn tặng cô quà Giáng Sinh, đột nhiên biến mất một cách thần bí.

Mà hiện tại, người hai năm trước đã mất tích, cứ như vậy xuất hiện trước mắt cô.

Cô dường như mất đi phản ứng tự chủ.

Thấy cô đứng mãi một chỗ còn chưa rời đi, người đàn ông nâng mí mắt lên một chút, thoạt nhìn đã thanh tỉnh hơn, uể oải cũng vơi đi.

Trong phòng ánh sáng tối tăm, hơn nữa anh ta ngồi ngược sáng, Diệp Vãn Từ thấy không rõ mặt, nhưng hạ tầm mắt xuống vẫn cảm nhận được anh ta không động mà có ý tứ đuổi khách.

Cô cuối cùng cũng tìm được thanh âm của mình, tiếng nói bởi vì khẩn trương cùng kích động trở nên có chút nghẹn ngào, thăm dò kêu lên một tiếng "Trầm?"

Cô cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, ngơ ngác muốn tiến lên xác nhận. Trong lồng ngực tim đập nhanh muốn bay ra ngoài, dưới chân ngược lại nặng như rót chì.

Người đàn ông đến nâng mắt cũng lười, ngữ điệu chút để ý "Gì?"

Diệp Vãn Từ biểu tình trở nên kích động, đầu óc nóng lên, lập tức bắt lấy tay áo anh ta: "Phó Trầm Trú, là anh sao? Hai năm trước vì sao anh lại đột nhiên mất tích, không từ mà biệt?"

Phó Cảnh Triều có chút bực bội bắt tay cô lại, không lưu tình chút nào đem cổ tay áo rút ra, ngữ khí không kiên nhẫn, "Phó Trầm Trú cái gì."

"Anh làm sao lại không biết? Là em, Vãn Sứ, Sứ của anh đây, anh không nhận ra em sao?" Diệp Vãn Từ ngược lại đỡ lấy bờ vai của anh ta, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt anh ta không xê dịch.

"Tôi đã nói không biết" Phó Cảnh Triều cau mày, gạt tay cô ra đứng lên, thân hình cao lớn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh giá như tiết trời đông.

Lực tay anh ta không nhỏ, chụp tay cô một cái, mu bàn tay cô liền ửng đỏ.

Diệp Vãn Từ chấp nhất mà ngẩng đầu nhìn anh ta: "Em không tin, anh nói anh không biết, nhưng trên đời này sao có thể người giống người y đúc?"

Phó Cảnh Triều cười nhạt, gương mặt anh tuấn lộ ra vài phần bực bội cùng khinh miệt, "Tôi không nghĩa vụ giải đáp nghi hoặc của cô. Cô có thể đi rồi."

Sự xa cách và chán ghét trên mặt người đàn ông quá rõ ràng, không giống như giả bộ, cô dùng sức cắn cắn môi dưới, cố đem kích động trong lòng áp xuống, muốn để chính mình thanh tỉnh, lý trí hơn một chút.

Tuy rằng hai người diện mạo thực sự giống nhau như đúc, nhưng khí chất lại khác biệt một trời một vực, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng quá mức lạnh nhạt, chỉ có điều gương mặt này cô thật sự quá quen thuộc, không thể nhìn thấy một phân nào khác biệt. Diệp Vãn Từ đành phải hạ giọng mềm xuống, gần như khẩn cầu, "Vậy... Ngài có anh trai hay em trai không? Ngài có biết một người tên Phó Trầm Trú?"

Phó Cảnh Triều phiền chán mà rũ mắt, khóe môi cong lên cung độ lạnh nhạt, "Không có, không quen biết."

Diệp Vãn Từ đột nhiên liền mất đi sức lực, bả vai rũ xuống, nhưng nghĩ đến hiện tại mình đang làm việc, người đàn ông trước mặt là đối tác quan trọng của công ti, đành phải chậm rãi rút tay về.

"Xin lỗi, xác thật là tôi nhận sai người." Khóe miệng cô xấu hổ cười cười, hơi lảo đảo mà đứng lên.

Tuy rằng anh ta nói mình không phải Phó Trầm Trú, nhưng nhìn khuôn mặt tương tự như vậy, trong lòng Diệp Vãn Từ vẫn là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có vô số lời muốn nói, nhưng đối diện với ánh mắt vừa xa cách lại lạnh lùng kia, đành dặn lòng ép xuống.

"Tôi bây giờ rời đi, Phó tiên sinh nhìn có vẻ rất mệt mỏi, hy vọng ngài có thể tự chăm sóc tốt cho mình."

Phó Cảnh Triều nghe vậy, lông mày nhíu lại rất khẽ.

Lần đầu tiên kể từ lúc cô bước vào nơi này, anh ta giương mắt xem cô.

Mà Diệp Vãn Từ rời đi, bước chân nhanh như muốn bay, chỉ chừa lại một bóng dáng mảnh khảnh,

Bước chân của cô mang theo hoảng sợ, giống một con bươm bướm gãy cánh.