Edit: An Ju
Beta: MKM
Rating: 18+ típ hen ///w///
“Có lẽ anh nên trực tiếp chịu thua thôi….”
Nghe được Ngụy Thanh nói như vậy, Liên sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới đề nghị của mình; nghĩ thầm bản thân chẳng qua chỉ đùa một chút, hắn lại thật sự nhớ kỹ, liền cảm thấy mình rất được coi trọng, len lén vui một chút, trong miệng lại nghiêm túc nói:
“Vậy thì, người thua phải bị trừng phạt mới được..”
“Không phải chứ, còn có trừng phạt?”
“Đó là đương nhiên, phạt anh cái gì đây, để em nghĩ coi…” Cậu mím môi xẹp miệng, điệu bộ kia nhìn đáng yêu đến cực điểm. Ngụy Thanh chỉ cảm thấy trong người nóng lên, hai tay đang ôm Liên không tự chủ siết chặt.
“Không cần nghĩ nữa đâu, em không lạnh sao?”
“Lạnh chứ.” Liên còn đang suy nghĩ nên trừng phạt cái gì, lại hoàn toàn không chú ý tới động tác của Ngụy Thanh.
“Nếu vậy, làm chút vận động cho nóng người đi.”
“Được.” Liên trả lời theo bản năng, xong rồi mới thấy có gì đó không đúng. Vừa ngẩng đầu lại chạm ngay con ngươi tinh khiết mà sáng ngời của Ngụy Thanh, thế là liền bị sao nhãng.
Ngụy Thanh cởi ra áo khoác ngoài của mình trên người Liên, áo da bên trong vốn đã mở rộng, Ngụy Thanh vén vạt áo len bên trong lên, bàn tay rộng lớn chà sát lên da thịt trắng mịn. Tay Ngụy Thanh trước đó đã bị gió thổi làm cho lạnh cóng, phía dưới quần áo lại rất ấm áp, vừa đặt vào là không muốn bỏ ra.
Liên bị lạnh, kinh sợ thở một tiếng. Giọng nói của cậu vốn đã hơi khàn, lúc đó lại nghe không ra là đang kinh sợ, ngược lại càng giống như đang mời gọi một cách ái muội.
Ngụy Thanh dùng hai tay nâng mông Liên lên, hai người dán nhau càng chặt thêm, gió đêm thổi liên hồi cũng không cách nào xuyên thấu. Liên ngồi trên người Ngụy Thanh, cậu vừa nâng người lên một chút, hai chân đều vươn ra khỏi lan can treo giữa khoảng không, lại thêm lực đỡ của hai tay ở trên lan can mất đi, thân thể hơi chao đảo một chút cũng đã để cho Liên sợ hết hồn, ôm cả đầu Ngụy Thanh vào trong lòng thật chặt.
“Liên, em muốn ghìm chết anh sao?” Tầm mắt Ngụy Thanh toàn bộ bị che khuất, buồn cười nói.
Liên lúc này mới nới lỏng ra một chút. “Ngu ngốc, sẽ ngã xuống đó.”
“Muốn ngã cũng là cùng ngã xuống mà.” Ngụy Thanh le lưỡi nói.
Liên ngẩn ra, lập tức cũng cười. “Vậy thì, cùng chết đi.”
Cậu đột nhiên cắn vào môi Ngụy Thanh, chú ý, là cắn đó.
Ngụy Thanh thấy cậu nhào tới như thế, nếu không phải theo bản năng siết tay đỡ chặt, đêm nay chỉ sợ thật đúng là chết vì tình, hắn cười khổ một tiếng, nhưng vẫn rất vui vẻ ứng chiến.
Cũng không biết ai là chủ động ai là bị động, hai người điên cuồng hôn môi, áo khoác ngoài bị tiện tay vứt trên mặt đất.
Tâm tình Ngụy Quốc Niên lúc này không tốt, rất rất không tốt. Cháu trai yêu quý của hắn thích một người con trai, mà chàng trai kia ấy vậy mà tới tìm ‘hắn’*, mà hắn lại để chàng trai kia vào cửa, còn để hai người bọn họ ở trong cùng một phòng. Hắn lẽ ra nên đuổi vị khách không mời mà đến kia ra cửa, thế nhưng đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp kia, đối phương còn khách khí như thế mà ôn hòa nói chuyện, thành thử ra mình không thể nói ra một lời hung ác được.
. * ‘hắn’ ở đây ý chỉ Ngụy Thanh; còn hắn là Ngụy Quốc Niên.
Ngụy Thanh đi vào gian phòng đó khoảng chừng đã được một giờ, bọn họ bây giờ đang làm gì? Bọn họ sẽ nói cái gì đây?
Tờ báo cầm trên tay từ sau khi thiếu niên kia vào cửa, cho tới bây giờ cũng chưa đọc được một chữ.
Hắn đứng dậy, thật sâu đưa mắt nhìn cửa phòng Nguỵ Thanh đang đóng chặt ở trên tầng. Không ngủ được, hắn xoay người bước hai bước, ngoài cửa sổ mặt trăng tối nay rất tròn.
Hắn mở cửa, đi ra ngoài sân, đêm rất yên tĩnh, tâm lại yên tĩnh không được, nước trong bể bơi tư gia bị gió lạnh quấy nhiễu vang lên ‘lộc’ ‘lộc’, hắn vô ý thức bước về phía trước vài bước. Tiếng nước không phải rất lớn, xen lẫn một ít tiếng vang vụn vặt kỳ dị, Ngụy Quốc Niên bước nhanh ra ngoài sân nhìn hai bên một chút, tìm kiếm ngọn nguồn tiếng vang; đúng vào lúc này, một vật không rõ nguồn gốc từ trên trời rơi xuống, chuẩn xác đập vào đầu hắn rồi rơi xuống mặt đất.
“Cái gì vậy?”
Hắn nói thầm, cúi người dùng hai ngón tay nhấc lên cái vật kia, đó là một chiếc dép lê.
Hắn theo hướng chiếc dép lê rơi xuống mà nhìn lên, vừa nhìn lập tức mặt hắn xanh mét, tay run run. Vung dép lê trong tay lên liền ném lên trên.
“Hai cái đứa kia! Muốn bị cảm đấy hả?!”
Ngụy Thanh đột nhiên bị dép lê đập trúng, vẻ mặt vô tội xoa xoa gáy, hai người đều cúi đầu nhìn Nguỵ Quốc Niên tức giận đến toàn thân phát run, sau đó lại quay ra nhìn nhau, cười ha ha, cũng không biết là ai di chuyển trước, rốt cục từ trên lan can lăn ngã xuống đất.
E rằng ngay cả chính bọn hắn cũng không biết mình đang muốn làm cái gì, nói chung một người di chuyển vào trong phòng, một người khác liền tóm lấy không tha, chờ hai người rốt cục nửa lăn nửa bò vào trong phòng, quần áo trên người đều không còn lại bao nhiêu.
“Đi lên giường đã.”
Liên đưa ra kháng nghị, lúc này cậu đang bị bắt lại. Ngụy Thanh ôm ngang eo cậu, áp ở trên sàn nhà, đối với thắt lưng mềm dẻo kia vừa gặm vừa hôn, bận rộn không thôi, nghe được Liên kháng nghị, trong miệng “Ừ.” đáp lời, nhưng vẫn không ngừng lại.
Liên thật sự là dở khóc dở cười, nhưng tránh cũng không thoát, dứt khoát tuỳ theo hắn đi. Sàn nhà thật sự là vừa lạnh lại vừa cứng kinh khủng, cậu dứt khoát với lấy cái áo len vừa cởi lót trên đất, sau đó liền khó khăn lột quần áo Ngụy Thanh. Bên trong Ngụy Thanh mặc cũng là áo len, cậu làm thế nào cũng không kéo ra được, tức giận đến đập lên đầu Ngụy Thanh một cái. “Tự cởi đi.”
Ngụy Thanh lúc này mới ngẩng đầu lên, dường như bởi vì bị đánh, vẻ mặt rất là oan ức, động tác trong tay nhưng lại mau lẹ vô cùng, cởi xong quần áo liền đứng lên cởi luôn quần, cởi hết đồ trên người mình liền đi cởi của Liên.
Liên nâng eo lên tùy hắn ‘làm việc’, tay lại nâng mặt Ngụy Thanh tinh tế hôn lên.
Thân thể của Liên rất đẹp, màu da cậu trắng nõn đều đều, đắm chìm dưới ánh trăng cảm giác tựa như đang phát sáng vậy; tóc đen tán loạn mỗi chỗ một ít, vì trên eo vừa nãy bị Ngụy Thanh gặm cắn hiện lên những vết đỏ hồng cho nên càng làm người khác chú ý hơn. Hắn nghiêng người nằm trên đống quần áo xốc xếch, khóe miệng mỉm cười, nhất thời, trong đầu Ngụy Thanh bỗng nhiên hiện ra nữ thần khỏa thân trong bức bích hoạ Hy Lạp cổ.
“Nhìn tới ngây người rồi sao?” Liên duỗi ra một cánh tay ôm lấy cổ Ngụy Thanh.
“Ừ.” Ngụy Thanh hào phóng thừa nhận, dùng đôi môi nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của Liên, hai người hôn đến động tình, càng ngày càng dính sát nhau. Hạ thể nóng phát bỏng của Ngụy Thanh dán chặt rãnh đùi Liên mà ma sát qua lại, Liên thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được ‘nó’ đang nảy lên cùng khát vọng, đỉnh dục vọng đặt tại lối vào tiểu huyệt, vận sức chờ phát động.
Liên cảm nhận được Ngụy Thanh đang từ từ dùng sức, mới hơi tỉnh táo lại.
“Không được, bây giờ còn…”
Cậu nhìn Ngụy Thanh, nghĩ thầm hắn sẽ không cứ như vậy liền trực tiếp muốn vào đi…
Ngụy Thanh cũng ngẩn người một chút, nửa ngày mới phản ứng được Liên tại sao lại kêu ngừng, lập tức đỏ mặt.
Hoá ra đúng là định cứ như vậy tiến vào thật, Liên bất đắc dĩ sau lại cảm thấy buồn cười. Ngụy Thanh bị cậu cười càng thêm bực mình, tầm mắt của hắn đảo qua mặt bàn bên cạnh, đột nhiên đưa tay với lấy cái bình nhỏ đặt trên mặt bàn, cười xấu xa dùng tay vặn mở nắp bình.
“Là cái gì?”
Liên chú ý tới động tác của hắn, tò mò hỏi.
“Một lát nữa em sẽ biết.”
Ngụy Thanh cười thần bí, ôm Liên đặt lên trên bàn, một tay nâng cao đùi phải thon dài của cậu, lấy ngón tay dính một chút, cấp tốc đưa vào phía sau Liên. Liên bị cảm giác mát mẻ đột nhiên xuất hiện làm cho cả kinh giật mình, trợn mắt giận dữ nhìn Ngụy Thanh một cái, Ngụy Thanh lại giả bộ như không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục động tác.
Nhơm nhớp, Liên cau mày nghĩ, còn có chút, ưm, ngọt ngọt?
Ngay khi cậu còn đang phân tâm, một vật ướt át cũng đã thay thế ngón tay, trượt vào hậu huyệt nhạy cảm, Liên hít vào một ngụm khí lạnh, lại nhìn thấy Ngụy Thanh ngẩng đầu lên, hôn lên môi mình, ưm, ngọt.
Đột nhiên lại nhớ tới chỗ hắn vừa mới liếm, đến Liên cũng không nhịn được mà mặt hơi đỏ.
“Mật ong?”
Ngụy Thanh lần này trực tiếp lấy ngón tay ngăn chặn miệng Liên, ngón tay dính mật ong kìm trụ đầu lưỡi, buông ra, lại ấn, ngược lại ma sát vách trong khoang miệng ấm áp. Thừa dịp lực chú ý của Liên tập trung trên ngón tay, lại tiến vào lần nữa.
Liên nói không ra lời, dưới yết hầu chỉ có thể rên rỉ ra tiếng, thanh âm khàn khàn kia lại có một phong vị khác.
Trong lúc nhất thời, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, cùng với tiếng vang mỗi khi hạ thể va chạm phát ra chất nhờn, đan dệt ra một khúc tình ca ngọt ngào như mật ong.