Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 99: Ám Ảnh




- Cút hết đi!!!

*Hộc.. hộc.. ha..

Khả Tịch như một kẻ đã mất hết kiểm soát đột nhiên giật bắn người tỉnh dậy. Mồ hôi trên người của cô tuôn lả chả ướt đẫm cả vai áo. Cô thở vội vã, nuốt ực nước bọt mấy lần, mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay đang run rẩy của mình mãi không chịu dứt. Lại là cơn ác mộng khốn kiếp ấy!

Người phụ nữ ấy đưa tay lên lau nhanh lấy vầng trán ướt sủng của mình. Cô kéo chiếc chăn ra khỏi người rồi đặt đôi bàn chân xuống sàn nhà, chân đi khập khiễng bước vội vàng tới chiếc bàn trước mặt, vớ lấy chiếc điện thoại rồi bấm lấy bấm để mấy lần vào màn hình, nhấc lên tai cố nghe ngóng:

- Phàm, tớ.. tớ đến chỗ cậu nhé?

Giọng nói của Khả Tịch vừa cất lên đã để lộ rõ sự hoảng sợ bên trong. Cô nắm chặt lấy lòng bàn tay, mày nhíu lại, thoáng chút run rẩy.

- Sao thế? Có chuyện gì vậy? Giọng của cậu hôm nay rất lạ. Cậu có bị làm sao không đấy?

- Không, tớ không bị gì cả. Chỉ là tự dưng muốn đến chỗ cậu một chút.

- Được, đương nhiên là được. Cậu mau đến đi. Tớ sẽ chờ.

Người phụ nữ ấy vừa nghe thấy câu trả lời của Lạc Phàm từ trong máy phát vọng ra thì liền buông thả cánh tay xuống. Cô đang dần lấy lại được bình tĩnh. Những lúc như thế này, cô chẳng còn có thể nghĩ đến ai đầu tiên ngoài Hạ Lạc Phàm. Nhưng cũng không hẳn là vậy, ít nhất thì tâm trí của cô đã từng nghĩ tới hắn, Âu Minh.

_____

__



Bầu trời hôm nay quả nhiên chỉ toàn là màu trắng xoá của tuyết. Nhiệt độ ở đây rất thấp, dù Khả Tịch đã cẩn thận ăn mặc thật dày nhưng vẫn không thể tránh được cái lạnh thấu xương của nó. Bất giác cô lại cảm thấy một chút cô đơn, một chút ảm đạm.

...

- Là tớ đây. Tớ đến rồi.

Khả Tịch tay vừa gõ gõ vào cánh cửa vừa cất giọng nói trong trẻo của mình vọng vào bên trong nhà. Cô se se hai bàn tay lại rồi đưa lên mặt sưởi ấm. Cùng lúc ấy thì Lạc Phàm bất ngờ mở toang cửa ra, mỉm cười.

Có một điều gì đó đang cố thoi thúc cơ thể của Khả Tịch. Bỗng dưng cô sải dài cánh tay của mình ôm vội lấy Lạc Phàm. Lực tay thật chặt, chặt đến mức khiến đối phương phải ngước cao cổ để lấy hơi thở. Nếu nói ra thì cô chẳng hề có lí do gì để làm như thế cả, đơn giản là cô rất muốn ôm Lạc Phàm, chỉ đơn giản như vậy thôi.

- Ặc! Chết tớ mất! Cậu ôm chặt như thế để làm gì?! Lại có chuyện gì không vui à?

Khả Tịch bỗng trở nên im lặng lạ thường. Cô cúi gầm gương mặt của mình xuống bả vai Lạc Phàm. Như muốn khóc, như muốn cười, cảm xúc của cô lúc này thật kì lạ, nó rối bời, lẫn lộn. Giọng nói của cô trở nên chua chát, có chút gì đó rất chân thật:

- Phàm này? Cậu đừng yêu ai nữa. Yêu mỗi tớ thôi. Chúng ta yêu nhau đi.

- H.. h.. hả???

Lạc Phàm phát sốc đến nỗi không thể nào ngậm được mồm mà hoảng hốt la toáng lên. Đôi mắt của cô tròn xoe như chẳng hề tin vào những lời nói vừa vọng vào tai mình. Bỗng dưng, cô cảm thấy toàn thân trở nên cứng đờ, tất cả mọi thứ xung quanh dường như dừng lại, kể cả thời gian.

- Chật! Cậu đúng là chẳng có khiếu hài hước gì cả. Tớ chỉ trêu một chút đã tái mặt rồi à?

Khả Tịch vừa nói xong thì đã vội lướt nhanh qua người Lạc Phàm đi vào trong nhà. Cô trải dài cơ thể trắng nõn nà của mình mà nằm trườn lên chiếc ghế sofa, tự nhiên đến mức cứ nghĩ rằng chủ nhân căn nhà này chính là cô vậy.

Những lời nói đùa thoáng qua tai từ Khả Tịch bỗng làm cho khoé môi Lạc Phàm nở một nụ cười. Cô đóng chặt cánh cửa trước mặt, thoắt chốc lại đến gần người phụ nữ đang nằm trên đệm sofa rồi ngồi ngay bên cạnh. Giọng nói của cô vừa cất lên đã có thể dễ dàng cảm nhận được sự nhẹ nhàng, bay bổng trong từng câu chữ:



- Nếu tớ là con trai, tớ chắc chắn sẽ đồng ý. Lại gặp chuyện không vui rồi à?

- Ừ, không những không vui mà còn làm tớ phát tởm.

Lạc Phàm vừa nghe thấy hai từ "phát tởm" thì gần như chẳng thể kìm chế được sự tò mò, cô vội đào sâu hơn:

- Tởm? Tởm chuyện gì cơ?

Khả Tịch thở dài, đưa tay gác lên vầng trán lạnh toát, che kín luôn đôi mắt của mình rồi nặng nề đáp lại:

- Chỉ là ác mộng thôi. Tớ lại mơ thấy ông bà già ấy chết trước mặt. Buồn nôn quá đi!

Có ai đã dám bảo rằng người phụ nữ này chưa từng hận thù không? Cô hận bố vì đã là kẻ phản bội, giống như mẹ đã nói, có chết cũng chính là do ông ta tự mình chuốc lấy.

Còn mẹ? Cô ta chỉ là một đứa trẻ năm tuổi không hơn không kém thôi đấy?! Đầu tiên là chứng kiến cảnh bố nó bị giết chết dưới tay những người mà nó tôn sùng như "gia đình" - các cựu đội trưởng. Sau đó là bắt nó phải nhìn thấy cách mà mẹ nó chết vật vã trong chiếc váy cưới trước ngôi mộ của bố? Tại sao không "sống" ? Nó hận mẹ, là vì bà ấy đã không "sống".

Ngay lúc này, những hình ảnh máu me vãi đầy dưới đất là tất cả những gì mà Khả Tịch nhìn thấy trước mặt. Cô cố cắn thật chặt môi mình hết sức có thể, có lẽ là cô chẳng muốn khóc chút nào!

"Nếu có thể, các người nên chết đi trước khi sinh tôi ra. Gia đình cái gì chứ? Bố mẹ cái gì chứ? Tất cả chỉ sống như một con bù nhìn vô cảm trong cái thứ mà các người gọi là "gia đình". Lũ độc ác!".

"Tiểu Tịch, chẳng một ai trong chúng ta là bù nhìn vô cảm cả. Mẹ xin lỗi.. vì đã không "sống".. "

Khả Tịch đột nhiên vội vàng bật người dậy. Cô thở rất nhanh, đôi mắt biểu lộ rõ sự hoảng hốt nhìn xa xăm về phía trước. Ngay lúc này đây, cô đã nghe thấy giọng nói của người đàn bà ấy. Chết tiệt!