Từng bông hoa tuyết trắng xoá bay bay trong làn gió buốt vương nhẹ trên mái tóc Âu Minh.
Vẻ mặt của anh lộ rõ sự vội vã, nôn nóng. Lúc nào cũng không chịu đứng yên. Chân thì liên tục di chuyển, ánh mắt thì liên tục nhìn rảo khắp mọi ngóc ngách như muốn tìm kiếm ngay thứ gì đó rất quan trọng.
Tìm thấy rồi. Chính là chiếc áo trắng dày ấy. Là cô. Người phụ nữ đứng lặng người vào một góc phố như kẻ bị đánh bay hết hồn phách.
Bất giác, đâu đó trên gương mặt trắng bệch ấy, một nụ hoa khẽ nở trên môi. Biểu cảm đầy sự thoả mãn của một người vừa tìm được vật đánh mất.
Âu Minh cố thở lấy mấy hơi hồi sức rồi từng bước từng bước nhẹ nhàng tiến gần đến. Giọng nói nghe thật ấm áp, đâu đó lại thoáng chút vẻ trách móc:
- Trốn tôi xong thì lại chạy ra đây khóc? Cô thật là có thể đừng làm người khác không phải lo lắng nữa được không?
Khả Tịch vừa nghe thấy sự quen thuộc từ giọng nói phía sau lưng thì đột nhiên giật nảy mình.
Cô vội quay đầu về hướng ngược lại nhìn chằm chằm người đàn ông ấy. Nhất thời bị sự ngỡ ngàng ăn mất đi thế chủ, Khả Tịch vô tình làm rơi vãi đi những giọt nước mắt trắng đục, nặng trĩu rơi xuống hai bên má không chút sắc huyết. Đến lúc nhận thức được lại vội đưa tay lau nhanh đi, cúi mặt, xoay người né tránh.
- Tôi vốn dĩ không cần ai lo lắng cả. Cút đi. Tôi không cần.
Vừa dứt đi câu chữ cuối cùng, cô nhanh chóng kéo phủ chiếc nón xuống mặt một lần nữa rồi bước đi. Lạnh lùng, tuyệt tự, và kiên định..
Nếu là Âu Minh của trước đó, chắc chắn anh sẽ trơ mắt nhìn cô đi khỏi.
Nhưng bây giờ không còn là diễn cảnh như vậy nữa. Ngay bây giờ, một Âu Minh biết trân trọng đã thật sự tỉnh dậy sau ngần ấy năm vật vã trong quá khứ rồi.
Kéo chặt lấy cánh tay cô, mặc kệ cho sự vùng vẫy quyết liệt đang diễn ra trước mặt.
"Đừng đi"
Tiềm thức anh đã nói như vậy.
- Cút ra, Âu Minh! Tôi không phải trò đùa của anh!!
Càng dần về sau, sức giẫy giụa của cô lại càng mạnh hơn ban đầu rất nhiều.
Mày cau chặt, những đường gân thoáng nhẹ qua gương mặt anh. Bất thình lình, vẫn chưa kịp nghĩ ngợi thêm điều gì, Âu Minh ghì chặt lấy cổ tay cô rồi đẩy mái đầu lấy thế ôm chặt vào lồng ngực nóng bừng của mình. Sự yên tĩnh lúc này thật đáng sợ vô cùng..
Đâu đó trong đôi mắt chứa đựng đầy sự ngạc nhiên của bản thân. Khả Tịch thậm chí còn không thể nhận thức được bản thân là tỉnh, hay là đang mơ?
Cô đang nằm trọn trong lồng ngực ấm nóng của Âu Minh. Có thật không vậy? Dù có mơ, cũng chưa bao giờ đẹp đến vậy..
Cô giẫy giụa. Nhưng lực tay lại vô cùng yếu ớt. Có lẽ hành động từ chối lúc này chỉ là hình thức ở bên ngoài. Cảm giác an toàn và không bao giờ muốn rời bỏ mới chính là thứ mà cô không muốn vụt khỏi ngay bây giờ..
- Đừng trêu chọc tôi như thế.
- Tôi không trêu cô.
Âu Minh đáp lại với giọng chắc nịch như đinh đóng cột. Từng câu chữ nhả ra đều không mảy may chút đùa cợt. Bàn tay theo đó bỗng xiết chặt vai khiến gương mặt của Khả Tịch ép chặt vào người anh đến không kịp thở. Anh đang rất nghiêm túc.
- Này. Đừng có ôm người tình của tôi giữa đường thế chứ?
Cánh tay đầy vết sẹo dài của một người đàn ông lạ mặt bất thình lình vung nhanh ra cướp mất Khả Tịch khỏi Âu Minh. Hắn mang trong mình một sát khí vô cùng đáng sợ cùng với ánh nhìn không mấy là thân thiện.
- Dương.. Trừng? Anh, anh đến đây làm gì?
Cô vừa quay người ra sau thì đã không kìm được sự tò mò mà vội hỏi.
Anh không hề đáp lại ngay. Chỉ đứng yên đấy im lặng nhìn say đắm cô một lúc rồi vờ chuyển ánh mắt sang Âu Minh. Miệng cười chế giễu. Vừa lườm lạnh, vừa đáp trả:
- Đương nhiên là phải đến đây rồi. Nếu chậm một chút thì e là em sẽ chạy vụt mất. Trộn cướp lúc này lộng hành lắm đấy, không cẩn thận trông chừng là sẽ mất ngay.