Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 84: Báo Gấm - Độc Khẩu Rồi Lại Đau Thương




- Huyết Ưng đã có thêm một tổ chức nữa, tổng cộng là 12. Căn cứ của F12 đang được xây dựng, trong thư mật báo có bảo sẽ cử em sang đấy để hỗ trợ cho tân đội trưởng. Em đã biết chuyện đấy chưa?

Khả Tịch vốn đang uống chút trà nóng thì phun trượt ra vì sặc. Cô ho vài tiếng rồi trợn to mắt hỏi:

- Gì cơ? Chỉ trong vòng 2 tháng đã kết nạp thêm 200 thành viên để lập tổ chức mới rồi ư? Đùa chắc?

Thông tin bổ sung: Trung bình mỗi tổ chức đơn lẻ sẽ kết nạp 200 thành viên tham gia. Huyết Ưng hiện tại đã đạt tới quân lực F12, tổng cộng là hơn 2600 thành viên (Tính luôn cả các nhân vật có tầm ảnh hưởng quan trọng trong bang phái)

Đường Nhất mỉm cười. Anh đưa tay lên xoa xoa vầng trán của bản thân rồi cất giọng nói lúc trầm lúc bổng của mình:

- Cẩn thận. Tên đội trưởng vừa mới nhận chức đấy không phải hạng kém cỏi đâu. Tài giỏi thì có thật đấy, nhưng anh nghe ngóng đâu đấy rằng hắn rất dễ nóng giận, đặc biệt là rất thích làm khó người khác. Nếu không chịu được cứ nói. Tân binh đừng mong có thể đi vượt so với cựu binh.

- Cảm ơn anh, hắn chắc sẽ không làm khó em đâu..

Thân nhiệt của Tiểu Minh đã dần nóng trở lại. Khả Tịch xoa xoa lên trán anh vuốt ve một cách quan tâm

"Ổn rồi.."

Đường Nhất giỏi nhất là che giấu bản tính cũng như cảm xúc của mình. Anh không thể phủ nhận rằng bản thân gần như muốn nhào tới vồ xé Tiểu Minh ra thành từng mảnh. Đừng đốt tay nén chặt lại kêu răng rắc giòn giã nhưng vẫn luôn giữ lại một nụ cười dịu dàng cho gương mặt bất phàm của mình..

- Em phải đi rồi. Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ..

Khả Tịch ôm chặt người đàn ông đang nằm vật đấy đứng dậy rồi cúi đầu cung kính chào anh.

- Chuyện cũng không có gì là đáng, em cứ bảo bọn vệ sĩ bên ngoài, họ sẽ đưa cho em chìa khóa. Cẩn thận nhé?

- Vâng, tạm biệt..

Hình bóng của Khả Tịch dần khuất xa khỏi tầm nhìn của Đường Nhất.

Ừ, nó sắp xuất hiện rồi. Một Đường Nhất thật sự!!



- Áaaaaaa!!!!!!!!!

Con dã thú ấy trở nên hung bạo đá đổ tất cả những gì nó nhìn thấy trước mắt. Tất cả là một đống đổ nát không có hình dạng nhất định!

Dịu dàng ư? Ấm áp ư? Không!! Không phải!! Đó chỉ là đối với Mộ Khả Tịch!

Tàn bạo, dữ tợn mới chính là bản chất thật của Đường Nhất!! Một đội trưởng đầy sự tài giỏi từ lãnh đạo đến mọi thứ. Tất cả đều hoàn hảo như khuôn đúc, chỉ duy nhất chữ "phẫn" là yếu điểm của hắn.

Xuất hiện trước mặt hắn lúc hắn điên tiết nhất, chính là nộp mạng cho báo gấm!!

Nắng ban mai chiếu sáng từng tia yếu ớt loe loét qua căn phòng tối tăm.

Đôi mắt của anh khẽ nhíu chặt lại rồi dần mở ra từng chút một. Nhẹ nhàng đưa bàn tay đưa lên trán xoa dịu cơn đau đớn thì lại vô tình vớ được chiếc khăn trắng vẫn còn nóng hổi trên tay.

"Mình sốt sao?"

Đặt đôi bàn chân xuống giường xoay nhẹ các khớp vài lần, Tiểu Minh ngước nhìn về phía cửa sổ rồi tiến tới. Vẫn như những ngày nào, việc đầu tiên anh làm vào mỗi sáng chính là vén chiếc rèm cửa dày đặc đấy sang một bên..

"Cả hai lần mình đến đều được bảo vệ cho vào? Là anh ta căn dặn họ ư?"

Khả Tịch ngồi ngã nghiêng đầu tựa vào thân cây, buông thỏng đôi chân trần trắng nõn của mình xuống mặt đất. Đôi ánh của cô vô hồn nhìn xa xăm như đang suy nghĩ thứ gì đó rất trầm tư.

Bằng một cách nào đó, cô khoác lên cơ thể mình một bộ váy đỏ rực như cánh hoa bỉ ngạn, mỏng manh và xoã dài xuống tận gót chân. Từng đường nét hoa văn trên váy cân xứng với cô một cách hoàn hảo tuyệt đối. Không quá kiêu sa, sang trọng nhưng đủ có thể hút hồn ngay một nam nhân chỉ trong tắp lự..

"Dữ Kì?"

Tiểu Minh mở to đôi mắt của mình nhìn cô say đắm. Anh cứ tưởng rằng cảm xúc của mình đã chết lặng đi từ rất lâu rồi..

"Không, không phải.. Là Khả Tịch, không phải Dữ Kì!"



- Cô trèo lên cây ngồi làm gì?! Cô muốn chết à?! Mau xuống đây!!

Giọng nói của anh hét to lên về phía nơi mà cô đang ngồi. Gương mặt vô cảm của Khả Tịch khẽ quay sang ngước nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lẽo của gió đông.

Đôi chân linh hoạt, chỉ trong nháy mắt cô đã đứng chân chân ra trước mặt anh, môi mỉm cười..

- Cô lấy chiếc váy này từ đâu ra?!!

Nụ cười ấy trở nên nhạt nhẽo đến não lòng. Ánh mắt cô nhìn anh như chứa đủ mọi cảm xúc chân thật nhất. Thất vọng, có. Đau đớn, có. Lạnh lùng, có..

- Tôi đoán không sai, đây là váy của Dữ Kì, có đúng không?

Đôi chân anh thất thần bỗng lùi về sau mấy bước. Mày cau chặt lại khó chịu, anh đáp trả lại gay gắt:

- Sao cô lại lấy nó mặc?!! Tôi vẫn chưa cho phép!!

Khả Tịch chết lặng đi trong vô vọng. Cô nhếch lên một nụ cười chua xót, ánh mắt vô hồn quay đi về phía cửa:

- Quần áo tôi có lẽ đã khô rồi. Xin lỗi vì đã tuỳ tiện lấy váy của cô ấy mặc. Tạm biệt..

Có vẻ như bản thân người đàn ông đã nhận thức được mình đã quá lời. Vừa nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn, gầy guộc ấy đang dần biến mất thì tận sâu trong trái tim. Linh hồn anh đã thoi thúc lí trí: "Hãy giữ cô ấy ở lại!"

- Chờ đã. Tôi không có ý như vậy. Tôi..

Khả Tịch cảm nhận được nơi bờ má mình đã ướt sủng lên từ khi nào. Cô lạnh lùng hất mạnh tay anh ra khỏi mình rồi quát to,, nhưng không chịu quay đầu dù chỉ một chút:

- Đủ rồi đấy, Âu Minh. Những lúc tôi đã hạ quyết tâm, làm ơn đừng xuất hiện trước mặt để thử thách tôi nữa. Xin anh hãy giữ lại cho tôi chút tôn nghiêm cuối cùng của một cô gái bình thường như những người bình thường, tay không có máu, biết rung động, ít nhất là có cảm xúc..

Đó là những lời khẩn cầu cuối cùng trước khi hình bóng đó đi khỏi và mất dạng khỏi tầm mắt của anh. Trái tim anh trống rỗng. Muốn một thứ gì đó lắp đầy. Nhưng vô vàn những rào cản lại ngăn đi tất cả. Cho đến phút cuối, cả hai đều cô đơn, đều đau đớn như nhau..

"Anh lại làm tổn thương tôi lần nữa, Âu Minh.."