Tiếng vòi nước va vào bồn kêu tí tách êm ả. Hai bàn tay nhịp nhàng bưng bê từng chiếc bát rửa sạch rồi đặt vào khay.
Lạc Phàm làm việc trong vô thức, trong đầu vẫn không ngừng chạy ra những dòng suy nghĩ. Cô thật sự vẫn chưa thể tin được bản thân lại được chấp nhận làm con dâu chính thức của Hứa gia một cách dễ dàng và nhanh chóng như vậy. Thật quá bất ngờ, chưa kể đến việc người đàn bà đầy sự bao dung ấy lại chấp nhận luôn cả chuỗi quá khứ đầy máu tanh của mình. Bất giác, cô nở một nụ cười ngọt dịu như hương sen nở giữa mùa.
- Đang nghĩ cái gì thế?
Từ phía sau, đột nhiên một vòng tay rộng lớn ôm trọn lấy cơ thể cô giữ chặt rồi thì thầm sát bên tai. Giật mình, Lạc Phàm ngả nhẹ đầu sang phải nhìn rồi lại cúi gầm mặt xuống rửa nốt mấy chiếc bát còn sót lại, miệng vẫn giữ vẹn ý cười:
- Đang nghĩ xem, nếu sau này chúng ta có con. Sẽ đặt tên cho nó là gì?
Giọng người đàn ông đó mỗi lúc một trầm hơn, hơi thở dần trở nên dịu dàng hắn:
- Thế em muốn tên nó như thế nào?
- Hừm, để xem đã.. Nếu là con gái, em muốn tên nó phải toát lên vẻ thanh cao, xinh đẹp, thuần khiết. Nếu là con trai, cái tên nghe phải thật trưởng thành, phải thật ấm áp; ít nhất là không lạnh lùng như tên anh.
Khoé môi Diệp Phong khẽ cong lên một đường tuyệt mỹ. Vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc cô một chút thì lại vô tình bị hương thơm ngọt dịu trên cơ thể của người phụ nữ này kích thích, mê mệt đến không thể đứt rời.
- Đừng nghĩ nữa. Nhà sản xuất không tăng công suất làm việc thì làm sao có sản phẩm chất lượng?
"Biến.. thái!"
- Cái gì nữa vậy?!
Vòng eo của cô bỗng dưng bị xiết chặt đến khó thở, chỉ trong nháy mắt cả cơ thể đã vật nằm gọn trên bàn.
- Chờ, chờ đã! Chẳng phải hôm qua đã?
Miệng thì cứ đáp, tay thoát y nhanh đến chóng mặt. Anh trơ trơ vẻ mặt không quan tâm của mình rồi nói:
- Đó là việc của hôm qua. Còn hôm nay là việc khác.
- Đêm qua cả hai đều kiệt sức. Hôm nay anh vẫn ham muốn tìm khoái lạc đến vậy? Anh là người hay là dã thú vậy?!!
Đường cong trên khoé môi anh ngày càng rõ dần sau hàng loạt biểu cảm đầy kháng cự của cô. Càng chống đối, cơ thể lại càng bất lực hơn, đến di chuyển một chút cũng không có cơ hội.
- Người cũng được, dã thú cũng được.
"Chết tiệt!"
Bằng tất cả sức lực cuối cùng, Lạc Phàm vẫn đinh đinh cái thái độ bất phục ấy. Cô ra sức đẩy lồng ngực của người đàn ông ấy ra khỏi mình, hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi..
- Nhưng, nhưng đây là phòng bếp!
- Tìm khoái cảm cũng cần phải lựa chọn nơi để giải quyết ư?
Lớp áo đầu tiên trên người thoắt chốc đã biến mất.
Sai lầm! Thật sự là quá sai lầm khi chọn mặc quần áo của hắn! Chiếc áo ấy quá rộng so với cơ thể mảnh mai của cô, cũng chính vì vậy, thoát y là chuyện dễ như trở lòng bàn tay.
Nhìn xuyên thấu qua đồng tử trong suốt của anh, cô hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ gương mặt đỏ bừng của mình và cả cái biểu cảm "hưởng thụ" kia. Thật xấu hổ. Cô vội lấy tay che kín mặt.
"Chết tiệt! Cơ thể sao lại đi ngược theo suy nghĩ thế này?!!"
- C.. ch..
Lạc Phàm im bặt, cô hoàn toàn không thể thốt lên lời nói của mình. Từng ngôn ngữ cơ thể của cô, anh đều biết rõ. Cô cũng vậy. Đó cũng là lí do tại sao họ lại có sự nhịp nhàng đồng nhất như vậy.
- Ch.. chờ.. uh..
Lấy hết sức bình sinh cuối cùng của mình, Lạc Phàm vươn người dậy rồi ôm chặt lấy cổ anh nói thỏ thẻ, giọng nói vô cùng yếu ớt:
- Ch.. chờ đã.. P.. Phong, em..
.. em vẫn chưa.. uh.. ch.. chưa sẵn sàng..
Tốc độ của anh dần chậm lại, có lẽ là cảm nhận được sự mệt mỏi của cô..
Vuốt ve thật chặt tấm lưng trần đầy gợi dục ấy, anh dịu dàng nói nhỏ, giọng điệu nghe có vẻ rất thành thật:
- Nếu không muốn khiêu khích anh nữa, thì sau này đừng dùng hoa linh lan. Mùi của nó thật sự rất kích thích.
"Linh lan? Tinh dầu hoa linh lan mà mình hay dùng ư?"
- Sa.. sau này, con của em chắc chắn kh.. không được giống bố nó..
Bất giác, một nụ cười điềm đạm nhưng lại đầy vẻ nham hiểm nở khẽ trên môi anh. Diệp Phong ra sức bỗng ép chặt cơ thể của cô sâu hơn vào người rồi thản nhiên hỏi lại:
- Sao vậy? Giống anh không tốt sao?
Đột nhiên phải hứng lấy cơn đau đớn bất ngờ, Lạc Phàm đấm mạnh vào lưng hắn rồi la toáng lên như một đứa trẻ. Dù vậy, nhưng khoái cảm mà anh cho cô, quả thực là không ít chút nào!
- Vì.. vì bố nó biến thái chết đi được!!