"Có.."
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lạc Phàm cảm nhận được sự ham muốn đến vội vã của anh lại mãnh liệt tới tấp như vậy. Song theo đó, người phụ nữ ở cùng cũng không thua cạnh, cô xiết chặt đôi chân vốn dĩ rất nuột nà của mình lên trên tấm lưng trần gợi dục của anh mà không chịu buông thả. Từng ngón tay của họ không màng nghỉ ngơi mà liên tục chuẩn bị ở thế "chủ động".
Anh u mê nhìn cô một cách say đắm rồi lại vội vã nâng cằm lên phía môi mình mà hôn, rồi lại cắn. Càng nếm được vị ngọt bên trong khoang miệng đối phương, cả hai lại càng điên cuồng hơn bất cứ thứ gì. Một.. hai..
"Boocc"
Có một sợi dây vô hình nào đó đã vô tình bị "con sâu" ấy cắn đứt ra làm đôi. Ừ, đó chính là sợi dây của lí trí. Sợi dây "chủ chốt" duy nhất biết trói chặt đi những cảm xúc nhất định của con người. Nhưng giờ, nó đã hoàn toàn biến mất, biến mất khỏi màn đêm u ám bên ngoài..
*Roẹtttt---*
- Đúng là hư hỏng. Lần nào cũng phải "hi sinh" một chiếc áo như này mới chịu à?
Chiếc váy ngủ mỏng manh như cánh hoa hồng mùa hạ thoắt chốc đã tơi tả ra thành từng mảnh nhỏ rải rác khắp chiếc giường. Chỉ trong nháy mắt, Lạc Phàm từ lúc nào đã từ thế bị động lướt vội sang tư thế chủ động. Cô ép thật chặt anh vào vách tường lạnh toát rồi mạnh bạo ngồi lên trên tấn công thật dồn dập vào khoang miệng nóng bừng của người đàn ông kia. Nước bọt của cả hai lại một lần nữa tiết ra không ngừng. Cô nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi của mình trượt dài từ cằm xuống phía yết hầu của anh rồi khẽ đưa răng cắn thật dịu dàng, ý để kích thích sự điên cuồng vốn dĩ đã có sẵn từ tận sâu trong bản tính "dã thú" kia.
- Yêu nghiệt!
Lạc Phàm cười trêu chọc khi bị Diệp Phong mắng. Cô thật sự rất thích được anh mắng như vậy, thật khiến người khác muốn "ăn" lại càng muốn "ăn" thêm thật nhiều.
Thời thế nhanh chóng thay đổi, như vậy đã là quá đủ cho một tiểu yêu như cô "lộng hành". Chẳng mấy chốc, từng lớp vải cuối cùng còn sót lại trên cơ thể đã từ bao giờ phơi trọn vào đáy mắt của đối phương.
Cảm nhận được sự thiệt thòi của bản thân, nhất thời lại sắp đi tới giới hạn "nhẫn nhịn", cô đưa dọc ngón tay của mình áp chặt một bên má anh giọng điệu vô cùng gợi dục:
- Không công bằng. Vẫn chưa có lớp áo nào của anh buông bỏ. Lại muốn bắt em "chiều" giúp hay sao?
Ánh mắt của Diệp Phong vẫn không hề rời đi khỏi gương mặt đỏ ửng của người phụ nữ phía trước. Anh nở một nụ cười nhạt rồi dịu giọng khẽ nói, bàn tay dần cởi bỏ chiếc áo dày trên người xuống:
- Nếu em không cảm thấy sợ.. thì tôi sẽ làm.
Đáy mắt ấy thoáng chút lo lắng, cô đương nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được rất rõ. Đơn giản, vì họ vốn dĩ đã quá hiểu nhau rồi..
Nhưng, "sợ"? Nghĩa là gì? Tại sao anh lại nói như vậy cơ chứ?
...
Bàn tay ấy rất lạnh, nó ôm chầm lấy cơ thể nóng bừng của cô dường như không lối thoát. Chẳng ngần ngại hay suy nghĩ bất cứ điều gì, Lạc Phàm đẩy trọn tất cả "nỗi" của mình vào trong cái ôm "trả lời" ấy.
Một giọt..
Hai giọt..
Trên lưng anh? Có rất nhiều, rất nhiều vết thương?
Từng ngón từng ngón một khẽ khàng cảm nhận từng dấu cắt trên da thịt anh. Nó rất sâu, và vẫn chưa lành sau chừng ấy thời gian dài dằng dặc, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả những vết đạn cắt trên lưng Lạc Phàm. Cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng, một vết sẹo rất dài từ phía bã vai trái kéo dọc xuống cánh hông bên phải. Sợ ư? Không. Thậm chí là cô yêu nó, rất yêu nó. Chỉ cần là anh, dù có hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm vết sẹo cũng trở nên đẹp, đẹp một cách hoàn mĩ.
Lạc Phàm như gói trọn những cảm xúc từ tận sâu đáy lòng của mình vào những cử chỉ nhỏ trên da thịt anh. Bàn tay thon dài trượt đi chiếc áo ngực mỏng manh của mình xuống làn da mịn như hoa như ngọc. Bầu ngực đẩy đà xiết chặt vào lồng ngực của anh cố sưởi đi sự lạnh lẽo của gió mùa đông sắp qua.
Khoé môi Diệp Phong khẽ cong lên một đường đẹp tuyệt mỹ, anh đáp trả cô bằng những ngôn ngữ cơ thể mãnh liệt nhất. Cơ thể của cả hai đầy rẫy những dãi nước trong suốt, những vết hôn đỏ thẵm như một lời cảnh báo về "lãnh thổ" cho kẻ khác có ý định "xâm nhập".
- U..h.. hơ..uh..
Hình ảnh của cả hai phản chiếu mập mờ qua chiếc bóng ở phía bức tường. Từng nhịp điệu lên xuống cũng dần hài hoà theo những thanh âm đến đọng lòng người..
Thú tính chưa bao giờ cho phép bản thân đi đúng giới hạn, anh khẽ khàng trượt dài bàn tay đầy đặn của mình lên từng nơi trên cơ thể của cô. Nhanh như chớp áp đảo đối phương sát chặt xuống chiếc giường đã ấm nóng lên từ lúc nào, anh đưa tay vuốt ve từ đôi chân nuột nà đến vòng eo mịn màng như nhung lụa, nhưng hình như lại có chút khác biệt, có lẽ nó đã không còn nhỏ gọn như lúc trước nữa..
- Ph..Phong.. uh..
Lại một lần nữa khoé mắt Lạc Phàm nhỏ lệ, cánh tay gác hờ lên vòm trán toát đầy mồ hôi. Cô vẫn kiên nhẫn ép chặt đôi chân của mình trên lưng để phối hợp cùng anh. Mặc sức cho bầu ngực nõn nà như cánh sen trắng của bản thân đang bị đối phương nắn bóp thành đủ kiểu hình. Rồi đôi khi, những lúc tưởng chừng như đã ngưng đi lại bỗng thay thế thành những ngôn ngữ cơ thể, những tư thế đến quen thuộc của cả hai khi trên giường.
"Nếu tình yêu mang lại cho họ hàng trăm, hoặc thậm chí hàng nghìn vết sẹo. Nếu họ thật sự cần nhau, tự khắc sẽ tự tay biến đi hàng trăm, hàng nghìn vết sẹo ấy trở thành một vẻ đẹp, vẻ đẹp của cái gọi là thời gian - nhân chứng sống cho một cuộc tình chưa bao giờ bị lấp mờ hay mai mọt bởi bụi phàm".