Buông bỏ đi những giọt lệ vô ích trong đáy mắt. Cô lạnh lùng thay vào đó là một ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn. Khuôn mặt không ngừng ngấu nghiến hàm răng đang va đập vào nhau mà rặn ra từng chữ: - Long Giao là Lâm gia?
- Ừ. Tình địch Lâm Tuyết Nhã của em chính là hậu duệ của Lâm gia. Trùng hợp nhỉ?
..
Mười ngón tay của Lạc Phàm cấu chặt vào nhau cạ sát xuống mặt đất khiến vết thương đã đau lại còn rỉ máu. Cô không ngừng run lên, khẽ hỏi:
- Tại sao Lâm gia lại tấn công chúng ta? Rốt cục là gì cái gì?
Kha Hạo cười. Nụ cười thật lạ. Một nụ cười không hề vui, nó chứa đựng đầy những cảm xúc: chế giễu có, cô đơn có, đau khổ có..
- Chỉ là muốn chứng tỏ và cảnh cáo với tất cả các bang phái ngầm khác: Long Giao chính là con rồng duy nhất, mạnh nhất, đáng sợ nhất. Kẻ nào đắc tội ắt phải gánh hậu quả! Nếu Long Giao là thuỷ, thì Huyết Ưng là hoả. Mãi mãi cũng không thể giao hợp được. Nói ra đến đây lại cảm thấy thật nực cười! Vì muốn khẳng định địa vị trong giới ngầm mà không từ thủ đoạn. Bây giờ, báo ứng đến thật rồi! Bọn chúng có nhắm mắt bấm tay cũng không ngờ được, cặp song Ưng mất rồi thì lại có thêm một cặp song Ưng khác. Lâm gia tiêu hoang như ngày hôm nay cũng thật đáng thương. Ha..
Lạc Phàm nở một nụ cười có chút điên dại. Tuy là vậy, nhưng cái bản chất "yêu hận rõ ràng" lại trỗi dậy trong con quỷ của bản thân. Cô không cam tâm, Long Giao có kết cục như hôm nay vẫn chưa đủ! Không hề đủ!
..
Kha Hạo xoay người về phía Lạc Phàm. Anh đưa ánh mắt dịu dàng đúng nghĩa của một người anh trai nhìn em gái mình rồi xuýt xoa mái tóc buông xoã của cô..
- Bây giờ em cần phải bình tĩnh chấp nhận nó. Anh sẽ chờ, thời gian còn rất nhiều, không vội..
Nhìn thấy bóng lưng người đàn ông kia đang rời đi. Lạc Phàm vội vàng níu lấy tay áo anh ở lại. Miệng cười, tim buốt giá nói với giọng trầm mịch:
- Chẳng phải em là đại tiểu thư của Huyết gia ư? Chẳng phải em chính là chủ nhân thứ 2 của Huyết Ưng hay sao? Chẳng phải là đứa con gái độc nhất của Huyết Kha Lương và Hàn Mộ Vân à? Từ giờ em sẽ là Huyết Kha Nguyệt. Bấy nhiêu đó là đủ. Không cần phải chờ nữa, anh trai.
---
Kha Hạo sững sờ. Đôi mắt anh giãn tròn như không tin vào từng câu nói mà Lạc Phàm vừa bảo. Chưa bao giờ anh dám nghĩ rằng cô sẽ chấp nhận nó một cách dứt khoát và nhanh chóng đến vậy. Cô kiên cường và mạnh mẽ hơn anh nghĩ rất nhiều, rất rất nhiều..
Trên khoé môi Kha Hạo nở một nụ cười hài lòng và yên tâm. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô kéo đứng lên rồi sờ vào gương mặt ướt sủng kia, dịu dàng:
- Người của Huyết gia phải kiên cường như vậy mới đúng chứ nhỉ? Đi. Chúng ta đi thăm mộ bố mẹ..
_______________
___
Tại một diễn biến khác, Hứa gia..
- Cái gì chứ?!! Bà sẽ về nước vào ngày mai ư?!
Diệp Phong nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính để cố nghe rõ câu trả lời:
- Hai ngày nữa con phải kết hôn với tiểu Nhã rồi. Không về vào ngày mai thì là ngày nào?
- Bà thật sự muốn cháu phải cưới cô ta về sao?
- Không kết hôn với con bé thì cháu còn có thể cưới ai cơ chứ?!! - Người đàn bà bên trong màn hình quát um lên.
- Nhưng cháu vẫn chưa hồi phục trí nhớ. Quan trọng là cháu không yêu cô ta. Có kết hôn cũng không bao giờ có hạnh phúc. Làm vậy chỉ đang phá hỏng thanh xuân của cô ấy thôi! Bà à, cháu..
Bà thở dài một hơi rõ sự mệt mỏi rồi nhìn Diệp Phong dứt khoát..
- Bà đã quyết thế rồi. Ngày mai bà sẽ về nước, cháu vẫn sẽ kết hôn với tiểu Nhã. Tất cả như kế hoạch không thay đổi.
Vẫn chưa kịp đáp trả câu gì thì màn hình đã tối đen như mực rồi thoát lại giao diện cũ. Diệp Phong cảm thấy lòng mình trống rỗng. Anh dựa lưng thả dài người vào chiếc ghế rồi đưa tay gác lên trán. Thật khó chịu..
Những hình ảnh của người phụ nữ đó lần nữa lại xuất hiện trong đầu anh một cách dồn dập. Có những chuyện anh đã tưởng rằng nhớ ra tất cả nhưng lại vụt tắt trong cơn đau đớn như chết đi sống lại ở đầu. Những lúc như vậy, hơi thở vội vã như vừa bị ngạt, đến lồng ngực cũng như muốn nổ tung ra. Cứ như vậy hành hạ Phong từ ngày này qua ngày khác. Những viên thuốc, những mũi tiêm, những lần lấy máu, những lần thông qua hàng loạt chiếc máy hỗ trợ.. hoàn toàn không có tác dụng, một chút cũng không..
Từ khi may mắn sống sót quay về khỏi cõi chết, không một đêm nào là anh không mơ thấy giấc mơ đó. Một giấc mơ chứa hàng loạt những hình ảnh ma mị quyến rũ của cô ấy. Anh mơ thấy dáng lưng trắng nõn gầy guộc từ phía sau. Mơ thấy những lần người phụ nữ ấy gọi tên anh "Phong, Phong!". Những lần cô ấy nốc cạn ly rượu trong tay rồi khóc nấc lên vì nhớ. Những lần cô nằm trọn trong lồng ngực anh mà kể lể, kể lại những thứ mà cô phải trải qua. Kể lại những câu chuyện đáng sợ mà đêm nào cô cũng đối mặt.. Đến khi ánh ban mai chiếu rọi vào khe cửa sổ, gió đông thổi phào vào chiếc rèm. Anh mới chợt nhận thức được, tất cả chỉ vỏn vẹn trong hai chữ "giấc mơ". Dù có cố lục soát hay tra khảo khối óc của mình trong từng cơn đau dày dặc, anh vẫn không tài nào, không tài nào nhớ được gương mặt yêu kiều đó.. gương mặt chất đầy nỗi uất ức, đau khổ, tuyệt vọng, nhớ nhung.. nhớ đến điên dại, nhớ đến điên cuồng..
Cứ như thế, nỗi đau từ thể xác lẫn linh hồn hành hạ anh, hành hạ đến mức không muốn thở nữa rồi..