Cô gần như chẳng muốn nghe lấy bất cứ lời nói nào thoát ra từ miệng anh ta nữa..
Nụ hôn vội tới tấp vào đầu lưỡi cả hai. Thay vì lấy lời nói để trả lời, có lẽ họ thích dùng hành động hơn..
Nước bọt kết thành tơ sợi. Trạch Minh đưa lưỡi trượt dài trên cổ cô cắn. Khoái lạc dần dần được dâng trào, Kha Lạc táo bạo cởi phắt chiếc phông rộng của mình rồi vứt mạnh vào cửa kính. Cô ôm chặt mái tóc anh ngửi lấy hương, hơi ấm cả hai se đi cơn lạnh 1 giờ sáng bên ngoài.
Những thanh âm khoái cảm bắt đầu vang lên khe khẽ. Tiếng thở hộc đi cùng với nhịp điệu lên xuống đều đặn. Có một thứ gì đó rất rất nóng cạ nguậy giữa hai cơ thể trần trụi. Cơn u mê lúc này như đang cố xé toạc đi những khoảng cách lúc trước. Những thứ cứ tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ thay đổi được..
_____________________
Ánh nắng mai khẽ chiếu xuyên qua lớp màn mỏng.. Diệp Phong cau mày một lúc rồi nhẹ nhàng xoay người ngắm nhìn người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh. Dịu dàng cười, anh trườn người bước chân xuống giường thì từ phía sau một bàn tay kéo chặt lại không buông. Lạc Phàm nói trong cơn mê ngủ:
- Đừng đi đâu cả!
Diệp Phong ngạc nhiên, anh ngồi xuống giường vén mái tóc cô lên rồi hỏi khẽ:
- Anh vẫn ở đây mà? Có chuyện gì vậy?
..
Cố gắng gượng dậy, cô ngồi đối diện trước mặt rồi vươn tay ngã thẳng vào lòng ngực anh nũng nịu. Diệp Phong xoa xoa mái tóc cô rồi đưa tay đỡ ra:
- Sao thế?
Lạc Phàm nhìn chằm chằm anh không nói gì. Một lúc sau, cô mới mở miệng cất giọng nói buồn bã:
- Anh sẽ không đi đâu đúng chứ? Anh sẽ chỉ cưới một mình em thôi đúng không?
Bỗng dưng có chút xót lòng. Diệp Phong dịu dàng nựng nhẹ một bên má của cô rồi đáp bằng giọng nói ấm áp:
- Đương nhiên! Anh sẽ chỉ cưới mỗi mình Hạ Lạc Phàm thôi. Anh sẽ không đi đâu cả! Yên tâm rồi chứ?
..
Lạc Phàm cười mãn nguyện. Cô gật nhẹ đầu. Diệp Phong thấy vậy cũng an tâm nói tiếp:
- Em mau đi thay quần áo đi. Chút nữa anh sẽ nấu bữa sáng..
Cô nở nụ cười hạnh phúc rồi hôn nhẹ vào má anh. Vừa dứt xong liền chạy tọt vào nhà vệ sinh vì sợ sẽ phải nghe những lời trêu chọc từ anh.
Đưa bàn tay của mình sờ lên má. Anh nhìn từ phía sau cười mỉm..
"Thật là.."
------------
5h sáng, phố Dao Lộ..
[Trời ạ, sao lại làm chuyện này giữa nơi công cộng chứ?]
[Lớp trẻ bây giờ bạo thật!]
[Con cái nhà ai thế này?]
...
Đám đông từ đâu vây kín xe của Trạch Minh. Những lời bàn tán xì xào liên tục vang dội bên tai anh. Kha Lạc chả hiểu chuyện gì, cô chỉ biết nép vào một góc co mình lại gượng gạo, thật sự chỉ muốn đào ngay một cái hang rồi chui vào.
Trạch Minh cau mày tỏ thái độ khó chịu. Anh vươn người về phía sau vớ nhanh lấy chiếc áo rồi cẩn thận che giấu đi lớp da thịt đang hở rộ của cô. Bật công tắc, chiếc cửa kính từ từ được nâng lên che đi không gian bên trong (Ở đây nghĩa là người bên ngoài không thể nhìn thấy được sự việc bên trong xe do bị lớp kính đen che khuất tầm nhìn, nhưng bên trong vẫn có thể thấy được sự việc đang xảy ra ở bên ngoài).
Trạch Minh dịu dàng vuốt nhẹ lên mái tóc dày của cô như một cách để trấn an. Một hành động thay cho lời nói "Đừng sợ! Chẳng sao cả, có anh ở đây.."
Anh vươn mạnh người thở phào một hơi rồi nhấc chiếc điện thoại lên gọi cho ai đó..
..
- Tiểu Minh à? Phong có ở đó không?
Giọng nói hồi âm nhanh chóng được đáp lại:
- Cậu ấy đang ở đây. Cậu đi đâu cả đêm vậy?
- Tôi không cẩn thận gặp phải chút chuyện rồi. Cậu và Phong theo dõi ngay trên các trang báo chí, nếu thấy bài viết nào liên quan tới tôi và Kha Lạc thì cho chúng bốc hơi ngay. Tôi sẽ giải quyết vấn đề trước mắt trước.
- Được, xong việc rồi thì nhanh quay về. Tôi tắt máy đây.
..
Trạch Minh vứt bừa điện thoại sang một bên rồi mở cửa xe bước ra một cách dứt khoát. Nhìn thấy anh cởi trần bước ra, các cô gái kẻ thì giả vờ che mắt la toáng lên, kẻ thì khoái chí lấy điện thoại chụp lấy chụp để..
[Trời ạ, anh ta ngầu quá đi!]
[Tôi muốn sờ cơ bụng của anh ấy quá!]
[Ghen tị với cô gái trong xe thật!!]
[Liêm sỉ rớt đất kìa mấy má ơi!]
..
Tỏ thái độ không hài lòng, Trạch Minh khua tay chỉ về phía trước yêu cầu giải tán. Nhìn thấy thần thái hút thần của anh, dù không quen biết nhưng mọi người đột nhiên cũng phải có chút kiêng nể trong lòng. Tất cả như được ai điều khiển dần tản loãng ra. Đúng như dự đoán, đám phóng viên tạp chí từ xa chạy ùa đến đông đúc đưa micro đầy trước mặt anh. Bỗng dưng lẫn trong đó một người đàn ông la lên ngạc nhiên:
- Anh ta chẳng phải là chủ tịch tập đoàn Bạch Từ - Đối tác chính của Vador sao?! Thì ra lời đồn đào hoa đa tình là có thật!
Nghe thấy vậy, đám đông như lửa thêm dầu, càng ngày càng nhốn nháo hơn.
[Anh thật sự là chủ tịch Bạch Từ ư?]
[Tại sao anh lại làm chuyện này?]
[Lời đồn đào hoa đa tình là có thật không?!]
[Xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi]
..
- Đủ rồi!! Một là lặng lẽ giải tán. Hai là chính tay Trạch Minh này sẽ hất văng bát cơm của tất cả!?
Trạch Minh tức giận quát to lên rồi đưa ánh mắt lạnh chết người của mình lườm một cách đáng sợ. Đám phóng viên cũng vì thế mà phải e sợ lùi lại phía sau nhường đường.
Anh trỏ tay chỉ vào từng người cảnh cáo rồi vội lái xe đi khỏi. Còn đám "chó săn tin" kia chỉ đành nhìn con mồi béo bở của mình chạy đi mất mà thôi..