Sáng hôm sau..
Diệp Phong và Lạc Phàm là thành viên rời khỏi cửa đầu tiên trong nhóm..
Lạc Phàm cứ cảm giác bồn chồn mãi. Cô quay sang nhìn Diệp Phong với ánh mắt lo lắng:
- Đêm qua anh say lắm đấy. Hay là đưa cho em lái xe, chúng ta đổi chỗ.
Vừa dứt lời, cô đã vội di chuyển sang bên kia..
- Ngồi im!
Lạc Phàm cau mày bất bình, miệng không ngớt, cố giải thích:
- Anh vẫn chưa tỉnh rượu mà? Lái xe như thế rất nguy hiểm. Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Em lái vẫn ổn hơn. Anh mau dừng xe ở lề đường đi. Em thật sự.. ừm.. hưm~
Bánh xe lăn chậm lại rồi dừng..
- Hưm.. ha~ hộc.. hộc..
Lạc Phàm tròn xoe mắt vì kinh ngạc. Cô cố đưa tay đẩy người anh ra khỏi. Mặt đỏ bừng, giọng lắp bắp vì ngượng, cô mắng:
- Chết tiệt! Có.. có muốn.. hôn cũng phải nói trước chứ? Em suýt bị ngạt thở đấy! Anh! Anh đúng là.. Aii~ bỏ đi..
- Còn nói nữa thì anh sẽ thịt em ngay trên xe..
Diệp Phong nói với cái giọng bình thản nhất từ trước đến giờ. Lạc Phàm nghe vậy mà tái cả mặt, im phăng phắc cả một đoạn đường dài. Chả biết đây là lần thứ mấy cô bị anh áp đảo tinh thần như vậy..
Sau hàng giờ liền, cả hai mua đủ thứ món trên đời. Cứ như kiểu mua cả cái chợ hải sản đem về vậy. Số thức ăn mua được dùng đến tháng sau cũng chưa chắc hết..
Mãi đến 9h sáng, Diệp Phong và Lạc Phàm mới về được tới nhà.
Mọi người hầu như đã thức dậy từ trước, chỉ còn mỗi Thiên Âu là vẫn ì người trên chăn giường..
Vừa bước vào cửa, Kha Lạc vẫn ngồi đấy đọc sách hệt như lần đầu gặp mặt. Thấy bóng dáng Lạc Phàm và Diệp Phong đi vào, cô vội đặt quyển sách xuống rồi chạy tới đỡ lấy mấy túi giỏ.
..
- Không cần đâu, bữa sáng cứ để tôi lo. Cô và Tiểu Phàm cứ tán gẫu làm quen nhau đi.
Vừa dứt câu, Diệp Phong nhanh tay cướp lại những chiếc túi rồi đi một mạch vào căn bếp..
--------
Khoảng 20' sau..
Thiên Âu cuối cùng cũng chịu thức giấc. Ả ta vừa xuống gác thì đã nhìn giáo giác xung quanh. Thấy Tiểu Minh đang ngồi ở thềm với Trạch Minh là cứ như khiến cô tức điên lên vì chuyện tối qua. Giả vờ gật gật đầu chào hỏi. Thiên Âu hậm hực đi vào bếp. Vốn định lấy chút nước uống để nguôi giận thì lại vô tình bắt gặp được một người đàn ông trẻ tuổi đang loay hoay với đống thức ăn trên bàn. Đó không ai khác, là Diệp Phong..
Thiên Âu bỗng đứng khựng lại. Cô như người mất hết hồn vía trước vẻ đẹp thiên phú của anh. Hình ảnh Diệp Phong chăm chú thái từng sợi thịt như có một sức hút nào đó cực kì lớn đối với cô. Vài giây định hồn lại, Thiên Âu chớp chớp mắt cố tỏ ra bình tĩnh. Cô đi nhẹ nhàng về phía chiếc máy lọc nước rồi lén nhìn trộm Diệp Phong..
- Ặc~..
Vừa nghe thấy tiếng rên khẽ của anh, Thiên Âu vội chạy tới hỏi với ánh mắt lo lắng..
- Chuyện gì vậy? Anh bị chảy máu rồi. Không sao chứ?! Tôi xem, để tôi xem..
Dứt lời, Thiên Âu đột nhiên nắm chặt bàn tay rỉ máu của anh giơ cao nhìn với thái độ "xót xa".
Theo phản xạ, Diệp Phong đương nhiên sẽ rút nhanh tay lại rồi đáp trả lại cô với ánh mắt vô cảm:
- Đủ rồi! Cảm ơn lòng tốt của cô. Nhưng tôi nghĩ chúng ta không thân thiết đến mức phải lo lắng như vậy.
Thiên Âu bỗng trở nên căng thẳng, hơi thở cô nhanh hơn như cố để giải thích:
- Không, không phải vậy.. Chỉ là tay anh bị thương nên tôi..
- Cô là bạn gái của Tiểu Minh đúng chứ? Vậy thì hãy giữ lại chút liêm sỉ đi thì hơn. Sau này đừng tuỳ tiện động vào người tôi nữa.
"Đừng tuỳ tiện động vào người tôi? Lại là câu nói đáng chết đó?! Anh càng không muốn, tôi càng phải làm cho bằng được!!"
Mặt cô tối sầm lại. Giọng có chút lạnh lùng đáp:
- Thật xin lỗi. Sau này tôi sẽ chú ý hơn..
..
Nói dứt câu, Thiên Âu vội cúi mặt quay người đi khỏi. Trong lòng không khỏi ghen tức. Cô ghị chặt bàn tay lại cố kìm hãm đi sự bực dộc trong đầu..
"Tiểu Minh không u mê dục vọng, nhưng tôi không tin là anh cũng vậy, Diệp Phong!! Chỉ cần tôi mang giọt máu của anh, Hạ Lạc Phàm chắc chắn phải cútt!!"