Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 29: "Dục vọng" ăn mòn đi "Lí trí"




- Chủ tịch, mời ngài xem qua bản dự án sắp tới.

- Đây là doanh thu tháng này của Vador, mời chủ tịch phê duyệt.

*Cộc.. cộc* (Tiếng gõ cửa)

*Reng.. reng* (Tiếng chuông điện thoại)

- Lúc 17h sẽ có một cuộc họp về kế hoạch mới ạ.

- Tập đoàn Picasa đã ngỏ ý muốn hợp tác. Chúng ta có nên cân nhắc gì không thưa Chủ tịch?..

...

...

-----

Hàng tá công việc, tài liệu, cuộc gọi,.. cùng lúc dồn dập vào Diệp Phong. Đôi bàn tay linh hoạt của anh không ngừng hoạt động. Ánh mắt như dính chặt vào trang giấy và màn hình máy tính. Điều đó thật sự không dễ dàng đối với một người bình thường. Nhưng với Diệp Phong thì khác, anh đã quen với chúng hằng ngày nên không hề cảm thấy áp lực hay mệt mỏi. Đối với anh, công việc như một liều thuốc giúp bản thân có thể tạm thời quên đi mọi thứ phiền não trong đầu.. Vả lại, "Cuồng công việc" cũng là một tính cách không thể thiếu đối với kẻ có đầy tham vọng và quyền lực như anh..

Mãi đến 13h trưa, Diệp Phong mới có thể buông viết xuống được một lúc. Anh duỗi thẳng tứ chi ra để giảm mệt mỏi rồi đưa tay ấn vào nút điện thoại bên cạnh..

- Trong vòng 5 phút, đem một tách cà phê nóng lên nhanh cho tôi.

Chưa kịp nghe phản hồi từ đầu dây bên kia thì Diệp Phong đã ngang nhiên tắt máy. Anh đưa chân lấy đà xoay ghế về hướng cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài, biểu cảm như đang suy nghĩ về cái gì đó rất quan trọng..

Vài phút sau..

Một người phụ nữ trẻ gõ nhẹ cửa, tay bưng bê một chiếc mâm nhỏ đặt xuống chiếc bàn rồi nhìn về hướng Diệp Phong bảo:

- Thưa chủ tịch, cà phê của ngài đây.

..

Diệp Phong xoay chiếc ghế lại nhìn rồi lạnh lùng đáp lại:

- Được rồi. Tiếp tục làm việc đi.



Cô nhân viên nọ nghe vậy liền quay gót rời đi. Anh đột nhiên đứng lên tiến lại ngồi vào chiếc ghế Sofa rồi cầm tách cà phê đưa lên mũi ngửi ngửi. Khuôn mặt khá hài lòng, Diệp Phong kê miệng tách vào nhấp nhẹ môi thưởng thức..

..

Phía sau cánh cửa, Lạc Phàm đứng im như pho tượng. Tay cô đan xen lại xoa xoa vẻ bối rối..

"Tiểu Minh bảo Diệp Phong có chuyện muốn gặp mình.. Rốt cục là có nên vào hay không đây?!"

*Xoảng----* (Tiếng vỡ)

Bỗng dưng từ bên trong phát ra âm thanh của thuỷ tinh bị vỡ. Lạc Phàm giật nảy mình, cô liền nhanh tay đẩy cửa vào..

..

Một gương mặt đỏ bừng như quả gấc, mồ hôi nhễ nhại khắp cả người, cặp mắt mơ màng đang cố nhìn đăm đăm về phía cô..

- Diệp.. Diệp Phong? Anh.. anh bị sao vậy?!

Lạc Phàm chả thèm nghĩ ngợi gì nữa. Cô vội vàng chạy tới dìu Diệp Phong ngồi xuống ghế Sofa bên cạnh. Bàn tay ấm áp của cô không ngừng sờ vào mặt anh để kiểm tra nhiệt độ..

- Anh.. anh bị sốt hả? Người anh nóng lắm~ Có cần đến bệnh viện không?

Diệp Phong không thèm trả lời câu hỏi của cô, hành động của anh cũng trở nên kì hoặc. Đôi mắt vô thức không ngừng nhìn chằm chằm về phía cô. Mồ hôi tuôn ra ngày một nhiều hơn..

Bỗng dưng, anh đưa người của mình từ từ ép sát cơ thể Lạc Phàm xuống chiếc ghế. Ánh mắt cô tròn xoe vì ngạc nhiên. Phía dưới bụng của cô có thể cảm nhận được có một thứ gì đó đang cạ rất mạnh vào người. Như chợt hiểu ra chuyện gì, Lạc Phàm đẩy mạnh anh ra rồi vội đứng lên định bỏ chạy. Nhưng.. có lẽ đã quá muộn.. Bây giờ cô chả khác gì con cừu nhỏ đang chực chờ trước hàm nanh nhọn hoắc của sói xám..

Diệp Phong nhanh mắt kéo chặt tay cô lại rồi dùng lực đẩy cô nằm gọn xuống ghế Sofa. Anh đang cố kìm nén bản thân hết mức có thể.. nhưng có lẽ cái "thứ" đi vào trong cơ thể anh quá là "kích thích", nó vượt quá giới hạn kiểm soát của anh..

Diệp Phong không chần chừ gì nữa, anh dùng lực ép chặt người Lạc Phàm rồi đưa miệng cắn liếm lên cổ cô. Lạc Phàm rên la vài tiếng, cô cố nói cho ra từng chữ:

- Dừ.. dừng lại Diệp Phong! Đ.. đây là.. ah.. uh.. đây là công ty~

Cơn thèm khát tột đỉnh của anh che mờ đi cả lí trí. Anh mặc kệ luôn lời cầu khẩn của cô.. Bàn tay tinh nghịch sờ mạnh bạo vào đùi rồi đưa vào trong..

...

Tuyết Nhã ở ngoài nghe thấy có tiếng động lạ bên trong liền cười đắc ý..

"Xem ra thì liều Xuân dược của Tuệ Lâm đưa cho dùng rất hiệu quả thì phải nhỉ? Ha~ trò chơi bắt đầu rồi!".



Cái giọng điệu khinh khỉnh của Tuyết Nhã bây giờ thật sự khiến người ta phát ứa. Cô nôn nóng đưa tay đẩy nhẹ cửa vào trong.. Đôi mắt đắc ý ban nãy bỗng hoá trợn lên vì sốc, cô không dám tin vào sự thật trước mắt mình nữa..

Diệp Phong và cả Lạc Phàm đồng loạt ngước lên nhìn Tuyết Nhã. Đường gân trên trán của anh bỗng hiện rõ lên như hiểu ra được điều gì.. Anh quát to lên giận dữ:

- Cút ngay!!

Tuyết Nhã rơm rớm nước mắt. Cô lấy tay che miệng khóc nức nở. Lạc Phàm thấy vậy bỗng cười đểu một cái rồi chủ động đưa tay choàng lấy cổ Diệp Phong hôn tráo lưỡi một cách mạnh bạo..

Tuyết Nhã vừa đau lòng vừa căm thù đến tận xương tuỷ. Cô vội xoay người đóng mạnh cánh cửa rồi chạy đi khỏi trong tuyệt vọng.

...

Lạc Phàm cười hả dạ. Cô bỗng chuyển vị trí sang tai phải của Diệp Phong rồi âu yếm cắn nhẹ, thì thầm nói:

- Tiếp.. tục.. nhé?

Vừa dứt lời, cô đưa tay của mình cởi từng chiếc cúc ra rồi tháo luôn cả áo ngực vứt xuống sàn. Phơi bày ra ánh sáng là một bầu ngực trắng nõn nà. Diệp Phong đờ hết cả người vì sự táo bạo của cô. Anh cười một cách thoã mãn, nhanh tay cởi luôn chiếc sơ mi trắng của mình rồi vùi đầu vào chiếc khe sâu thẳm của bầu ngực kia mà hưởng thụ..

Lạc Phàm ngước cao đầu, mặt đỏ bừng lên như quả cà chín. Cô đưa tay ép chặt đầu Diệp Phong vào ngực một cách thích thú rồi trượt bàn tay xuống cơ bụng cởi khoá quần cho anh..

Những thanh âm rên la ư ử dần một to hơn. Cơ thể Lạc Phàm lắc lư mạnh bạo theo từng nhịp điệu. Khoé mắt rơi vài giọt lệ, cô cố ngước nhìn Diệp Phong nói khẽ:

- Ư.. hư~ Di.. Diệp.. Ph.. Phong~ Nhẹ.. thôi~ Ư.. hơ.. ừm.. Em.. em còn muốn đi!! Á~..hư.. Ư.. hơ~

Diệp Phong chả thèm đoái hoài tới lời nói của cô. Anh đưa tay vén tóc cô lên hôn.. Môi là thế nhưng bàn tay thì lại không ngừng sờ soạng khắp người Lạc Phàm. Cơ thể cô cũng bắt đầu nóng dần lên theo hơi ấm của anh..

Diệp Phong dùng lực điều khiển người của Lạc Phàm thành tư thế Doggy. Tay cô nắm chặt vành Sofa chịu đựng..

"Uh.. uh.. a~.. Hơ~ ư.. uh.."

Sau một lúc như thế, Diệp Phong mới chịu ngừng vài phút cho cô thở :)

Nhanh ngay sau đó.. bỗng dưng anh đưa tay bế cô đứng dậy rồi ép sát người vào bàn làm việc..

- Uh.. nhẹ.. sâu.. s..sâu quá~.. ư.. ư~

Mặc dù đã làm chuyện này nhiều lần với Diệp Phong.. nhưng Lạc Phàm dường như vẫn không quên được cảm giác đau đớn như lúc ban đầu. Chỉ những lần bình thường thôi anh đã khiến cô đứng ngồi không yên. Bây giờ lại thêm tác dụng của thuốc Xuân dược, anh như hổ mọc thêm cánh. Đối với Lạc Phàm lúc này, anh chẳng khác gì một con "Dã thú" thật sự đang cố sức "cấu xé thịt" của cô một cách nhanh gọn nhất!