Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 18: Đi vắng




Giờ tan làm..

Đêm nay bầu trời lại đổ một cơn mưa to.. Diệp Phong đã sớm lái xe đợi trước cửa của công ty. Nhìn thấy Lạc Phàm đang đứng nhìn cơn mưa trút xuống, bên cạnh lại không có gì che chắn. Anh ngồi trong xe mỉm cười như đã biết từ trước. Diệp Phong vội cầm ô xuống xe che chắn cho cô.. Lạc Phàm có thể cảm nhận được như có một thứ gì đó rất ấm áp trong cơn mưa lạnh lẽo này đang cố bảo vệ cô khỏi cơn rét.. Đó là thứ gì thế? Cô ngước lên nhìn, một ánh mắt có hồn được toát đầy sự dịu dàng bên trong nhìn cô chăm chú..

- Là anh ư? Sao anh lại ở đây?! - Lạc Phàm ngạc nhiên hỏi.

- Tại sao anh lại không được ở đây? Nơi này vốn dĩ là của anh mà? - Diệp Phong nói với giọng lạnh lùng.

Lạc Phàm cúi nhẹ đầu xuống đất không đáp. Anh thấy vậy liền hỏi với giọng dửng dưng:

- Em còn muốn đứng ở đây bao lâu nữa vậy? Không thấy mỏi chân à?

- Em đâu có bảo anh phải đứng đây?!! - Lạc Phàm nói.

Anh đưa tay vào túi quần nhìn cô đáp:

- Hôm nay anh sẽ đưa em về..

- Không cần đâu, chốc nữa mưa tạnh rồi em sẽ về sau. Anh mau về trước đi..

Diệp Phong nghe vừa nhíu mày bảo:



- Đừng quên cuộc giao dịch của chúng ta. Phải ngoan ngoãn nghe lời anh trong vòng 1 tháng! Nhưng hôm nay chỉ mới 19 ngày.. Em hiểu chứ?

Lạc Phàm tặc lưỡi, vẻ mặt cam chịu...

"Anh ta đếm luôn cả ngày.. lần này khó thoát lưới trời rồi-- hư~"

Cô kéo kéo chiếc áo khoác ngoài của Diệp Phong lại gần để anh không bị mưa văng trúng. Một hành động vô cùng nhỏ nhưng lại ý nghĩa đến hàng tận vũ trụ.. Diệp Phong nhìn mái tóc của cô cười một cách đầy hạnh phúc. Cả hai bước đều bước, theo nhịp đi lên xe rồi lái đi khỏi..

Cả một quãng đường dài, không ai nói với ai câu nào.. Chỉ thấy rõ nét mặt đỏ bừng đang hiện rõ từng milimet trên khuôn mặt hai người Diệp Phong nhìn cô qua chiếc gương phía trên. Giọng trầm trầm nói:

- Ngày mai anh sẽ đi nước ngoài một chuyến..

Lạc Phàm mở tròn mắt vì ngạc nhiên, cô vội quay mặt qua hỏi:

- Gì cơ?

- Sáng mai lúc 8h anh sẽ sang Mỹ, công ty ở đó xảy ra một chút việc cần anh phải về gấp để giải quyết..

Đôi mắt Lạc Phàm thoáng buồn, giọng cô cũng ỉu xìu theo tâm trạng:

- Nhưng.. anh sẽ đi mấy ngày?..

Diệp Phong nhìn thấy gương mặt buồn bã của cô, anh liền cười trêu ghẹo:



- Anh sẽ đi 2 ngày.. Chỉ sợ em sẽ nhớ anh đến phát điên thôi!

Lạc Phàm nhanh chóng chuyển sắc thái, cô phồng một bên má tỏ ý phủ nhận:

- Anh đang ngủ mơ đấy à? Nhớ cái đầu của anh đấy!! Ha~ Em chỉ sợ cô vợ sắp cưới của anh sẽ phát điên vì nhớ anh thôi..

Diệp Phong có chút ngạc nhiên, anh vội hỏi lại:

- Tuyết Nhã dám đến tìm em à?! Cô ta có làm gì em không??

Lạc Phàm nghĩ đến chuyện lúc trưa mà không khỏi khinh bỉ.. Cô cười nhếch môi, giọng có chút giễu cợt:

- Làm gì em hả? Hình như là.. không có thì phải.. nhỉ? Hihi~

Diệp Phong nhìn thái độ ung dung của cô liền biết rằng cô vợ mình đã "dằn" một bài học "tử tế" cho Tuyết Nhã. Nhưng dù là gì.. anh vẫn không khỏi lo lắng cho cô, giọng anh đầy sự quan tâm:

- Dù thế nào.. trong lúc anh không có ở đây. Em tốt nhất là nên giữ khoảng cách với cô ta thì hơn. Có chuyện gì cần giúp đỡ thì hãy nói với Tiểu Minh một tiếng. Hứa với anh.. nhé?

- Em biết rồi. Em hứa. Anh cứ như ông cụ non ấy!! - Lạc Phàm nói với giọng trêu ghẹo.

Diệp Phong khoé môi nở nụ cười, trong lòng anh cuối cùng cũng có chút yên tâm hơn rồi..