"Hộc hộc.. ha"
Tiếng thở vội vàng của Âu Minh như xé toạc đi trạng thái vô hồn của khi nãy. Đôi mắt anh mờ dần, dáng người chao đảo gõ mạnh vào tấm kính trong suốt:
- Khả Tịch đang ở đâu?!
- Gì cơ? Cậu làm sao thế Âu Minh?!
Người tài xế trong xe thoáng chút giật mình, rút chiếc tai nghe đang đeo xuống nhìn anh một cách khó hiểu.
Trên trán Âu Minh hằn rõ vết nhăn cáu giận và vội vã. Anh bỗng quát to lên, cũng chẳng hiểu tại sao anh lại quát lên như vậy:
- Trả lời đi! Khả Tịch làm lễ cưới ở đâu?!
- Khả Tịch là ai? Tôi chưa nghe đến tên bao giờ, cậu bình tĩnh một chút đi.
Âu Minh tặc lưỡi, vẻ mặt như điên lên. Dường như hình tượng con người dịu dàng, điềm nhã của anh trước kia hoàn toàn sụp đổ ngay phút chốc. Anh mở vội cửa xe, mắt nhìn vội vào bản đồ.
- Chết tiệt! Cút xuống xe! Lập tức đưa cho tôi vị trí của Phong!!
- Này, khoan đã!
Người tài xế bỗng bị đuổi khỏi xe còn Âu Minh thì lao vút đi. Trán anh ướt sủng mồ hôi, mắt mờ mỏi nhìn chằm chằm về phía trước, tay đeo vội chiếc hearphone lên tai:
- Diệp Phong, Khả Tịch đâu rồi?! Đưa máy cho cô ấy, tôi muốn nói chuyện!
Một giây, hai giây, vẫn không ai trả lời. Sự tĩnh lặng bao trùm không gian xe, yên ắng đến mức anh có thể nghe rõ được tiếng nhịp tim của mình đang điên loạn đến nhường nào.
- Bị câm à? Trả lời đi!
Bằng khuôn giọng lạnh lùng có chút mập mờ, Diệp Phong thản nhiên đáp lại:
- Vội cái gì? Tôi chỉ quan tâm mỗi Lạc Phàm thôi, còn Khả Tịch của cậu thì tự đến mà xem.
"Bíp.."
- Này! Này!! Chết tiệt!
______________
___
19h30 - Nhà thờ Tam Á.
Lạc Phàm khoác lên trên người chiếc váy trắng đơn giản, vẻ mặt điềm nhã tỉ mỉ chỉnh sửa từng nếp gấp trang phục của người phụ nữ trước mặt. Giọng cô hạ đi, thoáng chút vui cười:
- Tịch, váy cưới này hợp với cậu thật, cậu xem, thiết kế quả thật không tồi chút nào.
- ...
Khả Tịch cúi đầu im lặng như tờ, gương mặt vô hồn không vướng bận chút cảm xúc. Trong một khoảnh khắc nào đó, bàn tay cô nắm chặt chiếc váy đang mặc, giọng nói cất lên không chút sức sống:
- Lạc Phàm, tớ...
Lạc Phàm đưa tay lau vội giọt nước mắt trên mi Khả Tịch. Cô mỉm cười, dịu dàng nâng một bên má của cô dâu lên, thì thầm:
- Đừng lo, đừng nghĩ gì cả. Tớ ở đây, nhìn vào gương đi, trông cậu rất xinh đẹp.
- Có thể dừng lễ cưới này được không, Phàm? Hãy tin tớ, tớ thật sự cảm nhận được Âu Minh cũng có cảm giác với tớ, làm ơn..
Lạc Phàm bỗng trở nên im lặng, cô quay ngược người lấy trong túi ra thỏi son nhỏ. Một tay mở thỏi son ra, một tay sờ lên đôi môi của Khả Tịch.
- Tớ đương nhiên tin cậu, nhưng cậu cũng phải tin tưởng tớ. Lễ cưới vẫn sẽ tiếp tục, được chứ?
- ...
Khả Tịch lại cúi gầm mặt xuống câm lặng. Nước mắt của cô rơi dài xuống má. Đến khi giọng nói của Lạc Phàm một lần nữa cất lên chắc nịch, cô mới dần nhìn vào bản thân trong gương.
- Cậu có tin Âu Minh không?
- Tớ không biết.
- Khả Tịch, nghe tớ nói.. Không có bất kì chuyến xe buýt nào chờ đợi mãi một vị khách cả. Cậu là chiếc xe buýt đấy, Âu Minh chính là vị khách kia. Nếu anh ta bỏ lỡ cậu thì đừng quay đầu lại nữa.
Dứt lời, Lạc Phàm đứng dậy rồi lập tức đi ra khỏi phòng. Chẳng cần biết tình cảm của Khả Tịch sâu đậm đến mức nào, nhưng nếu cô chọn một người mãi tiêu phí thanh xuân thì đấy không phải là vĩ đại, mà là ngu ngốc.
"Tôi có thể hạnh phúc một ngày thôi được không, Âu Minh?"