- Âu Minh? Anh có ở đấy không? Sao đột nhiên im lặng thế?
Giọng nói của Lạc Phàm thoáng vẻ nghi hoặc trước sự im bặt bất thường của Âu Minh. Anh câm nín đi. Không phải là không muốn nói, mà là không biết phải nói gì.
Tệ thật, tâm trạng hôm nay thậm chí còn tồi hơn những ngày trước. Hoá ra nghe được tin người phụ nữ ấy kết hôn cùng một người khác lại có thể khiến anh đau lòng đến vậy..
- Em.. em nói gì?
- Em bảo, Khả Tịch sẽ kết hôn, anh có muốn dự lễ cưới không?
Nếu như đây là một câu nói đùa thì tốt quá rồi. Nhưng cuối cùng, nó vẫn là sự thật.
- Ừm.. chắc là anh sẽ không về, xin lỗi.
Câu trả lời này của anh hoàn toàn khác xa với suy nghĩ ban đầu của Lạc Phàm. Sao lại không về cơ chứ? Cô vội hỏi lại bằng một giọng nói hấp hối:
- Sao chứ?! Chẳng phải anh bảo muốn nhìn cậu ấy trên lễ đường hay sao? Sao lại không về?! Anh.. anh chắc chứ?
Âu Minh cười nhạt đi. Bước chân nặng trĩu từng bước từng bước một đi về phía trước. Bàn tay anh thoáng chút run rẩy. Cả cơ miệng cũng trở nên cứng đờ. Chưa bao giờ anh lại cảm thấy muốn mở miệng nói chuyện lại khó khăn đến nhường này..
- Giúp anh gửi lời chúc nhé. Anh nghĩ mình không tới đó sẽ tốt hơn. Cảm ơn, anh có chút việc, tạm biệt.
"Beep!"
Cúp.. cúp máy rồi...
Từng khắc từng khắc đều trải qua một cách nặng nề. Cánh tay vốn đang giữ chặt chiếc điện thoại kia thì liền trượt dài và buông thỏng xuống vạt áo trong vô thức.
Chiếc hộp... là chiếc hộp nhỏ bé mà anh đang cố lấy ra trên người. Chỉ là một chiếc hộp thôi không phải sao? Thế thì việc gì anh lại nhìn nó một cách lưu luyến tới như vậy?!
"Xem ra thì nữ nhân ấy không cần tới mày nữa rồi.."
Âu Minh vô thức cười. Ánh nhìn say đắm vào chiếc nhẫn cưới được đặt cẩn thận trong chiếc hộp. Từng đường từng nét hoa văn trên chiếc nhẫn đều vô cùng tinh tế, đến cả viên kim cương nhỏ cũng được chạm khắc công phu. Chỉ tiếc là.. nó không có chủ...
Cứ giữ thật chặt món đồ "cũ" đấy trong tay. Âu Minh ngước thật cao gương mặt của mình nhìn lên bầu trời rộng lớn. Bỗng lại cảm thấy có chút se lạnh ở da thịt. Rồi đột nhiên lại cảm nhận được có thứ gì đó muốn dâng trào. Thoắt chốc liền theo cảm xúc và sự kìm chế mà chảy ngược vào trong.
"Đau thật"
___________
__
- Phong.. Lời Âu Minh nói vừa nãy là thật à? Nếu anh ấy không về thì Khả Tịch sẽ như thế nào đây?!
Lạc Phàm người nằm gọn trong vòng tay của Diệp Phong mà ngước đầu nhìn anh hỏi với vẻ mặt lo lắng vô cùng... Nhưng xem ra thì người đàn ông này thật sự là chẳng thèm quan tâm gì cả.
Anh không tốt bụng như cô. Chuyện không liên quan đến anh, không việc gì anh phải sốt sắn nhúng tay vào. Thôi thì cứ thuận cho tự nhiên không phải sẽ tốt hơn sao? Nếu có duyên, ắt sẽ thành. Còn nếu không thì mỗi người một chí hướng nghe cũng không hề tệ chút nào...
- Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.
Lạc Phàm thoáng chút khó chịu nhưng lại hằn rõ trên gương mặt vệt ám khí tối sầm. Cô giữ chặt lấy bàn tay lành lạnh kia, ánh mắt toát đầy sự bất an trông chờ.
- Sao anh có thể vô tình đến thế cơ chứ? Khả Tịch, cậu ấy chịu nhiều thiệt thòi lắm rồi. Ít nhất cậu ấy cũng phải có được hạnh phúc chứ? Kết hôn với người khác thì trong lòng sẽ cười à?!
- Ha.. Nếu cậu ấy thật sự yêu cô ta thì chắc chắn sẽ quay trở về thôi. Chúng ta cũng không thể giúp gì nhiều được. Sau này có cười được hay không thì tự họ quyết. Còn nữa.. em không hề biết gì về Âu Minh cả. Nếu như có thể lựa chọn, thì cậu ấy đã phải chịu đựng nhiều hơn cả cô ta rồi. Cậu ấy luôn để thiệt thòi về mình mà, không phải sao?