Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 123: Vết Sẹo




Lạc Phàm vội lùi về sau mấy bước. Không hiểu sao, cô cảm nhận được sát khí rất nồng nặc từ người đàn bà thứ ba kia. Nếu là bình thường, Tuyết Nhã gần như là vô hại đối với cô. Nhưng bây giờ lại là chuyện khác, cơ thể của cô không còn đơn giản là của một người nữa, mà là hai.

Ả mỉm cười, một nụ cười vô cùng thâm độc. Hằn sâu trong đôi mắt khác lạ đấy, bây giờ chỉ còn sót lại sự hận thù vô tận.

Tuyết Nhã đột nhiên vung nhẹ tay ra phía trước. Theo phản xạ, Lạc Phàm vội tránh né. Nhưng càng cố tránh, ả lại càng muốn chạm vào cô hơn! Người đàn bà ấy "vui vẻ" trượt nhẹ nhàng từng ngón tay lên trên gương mặt khả ái của cô rồi bỗng đưa tọt xuống bầu ngực kia, cuối cùng là thu tay về.

- Sao ông trời lại có thể thiên vị như vậy? Sao cái gì tốt đẹp cũng đều đến với mày? Mày biết không? Tao đã như điên lên khi nhìn thấy Phong và mày tay trong tay thờ ơ rời khỏi lễ đường. Điên lên khi biết mày là Huyết đại tiểu thư danh giá bậc nhất của gia tộc. Và càng điên tiết hơn nữa khi biết mày chính là con khốn đã giết bố tao!! Mày khiến tao phải bị bắt nạt suốt cả chuỗi ngày đi học chỉ vì không có bố làm chỗ dựa!! Mày cướp hết! Cướp hết tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về tao!! Tại sao? Tại sao tao đau khổ còn mày thì lại hạnh phúc đến như vậy?!!

Sau ngần ấy thời gian, Lạc Phàm dường như chẳng còn nhận ra đâu là Tuyết Nhã nữa. Sự thù hằn đau đớn hẳn đã nuốt chửng lấy ả rồi.

Tuyết Nhã bỗng trừng mắt nhìn cô rồi lại bất chợt dịu dàng. Ả dồn ép cô, cố tiếp cận thật gần với cô, và luôn luôn bày ra bộ mặt trơ trẽn cứ như thể họ thân nhau lắm vậy.

- Tao giết mày nhé? Được không?

Người đàn bà ấy nở nụ cười ma quái nhìn đăm đăm vào đối phương. Lạc Phàm càng ngày càng lùi ra sau, cô hoàn toàn có thể nhận ra rằng, bản thân là đang gặp nguy hiểm.

"Ha ha, ha ha haa.."

Vốn dĩ, cô có chút sợ hãi. Nhưng tất cả nỗi sợ hãi ấy ngay lập tức liền bị kìm hãm bởi câu nói "mày chính là con khốn đã giết bố tao!". Thật nực cười!

Lạc Phàm cười toang toác lên tỏ vẻ y như rằng đây là một câu chuyện hết sức hài hước. Cô cao giọng, quát lên từng câu chữ phản đòn:

- Vậy còn bố mẹ tao thì là do loài cầm thú nào giết hả?! Mày bị bắt nạt ư? Thế mày có bao giờ trải qua cảm giác sợ hãi thực sự chưa vậy? Là loại cảm giác không có nhà, không có tiền, không có bạn, cũng không hề có người thân ấy?! Trong khi mày vẫn còn nằm cuộn trong chăn ấm để ngủ thì tao phải thức trắng cả một đêm chỉ để giữ lấy cái mạng này thôi đấy? Sao mày không thử cảm ơn tao đi? Thay vì đồ sát cả nhà mày thì tao chỉ lấy đi một mạng người. Điều này vẫn còn lương thiện hơn cả việc mà bố mẹ mày thảm sát cả một gia tộc của tao đó, con ngu?

- Tks!! Đi chết đi!!!!

Tuyết Nhã trở nên vô cùng kích động trước lời nói vừa rồi của người phụ nữ kia. Bất thình lình, ả vung mũi dao sắc nhọn giấu từ phía sau roẹt ngang mặt cô. Lạc Phàm lạnh người tránh sang một bên rồi đạp thẳng vào bụng khiến ả ngã ra sàn. Chẳng thèm suy nghĩ hay nói năng gì, cô nhanh như cắt vót chân cố sức chạy thật nhanh lên thang bộ, rẽ thẳng vào hành lang rồi đóng sầm cửa phòng lại.

"Ặc.. hộc.. ha.. ha"



Mồ hôi của cô tuôn rơi lả chả. Cơ thể của cô lúc này hệt như đang vác theo thêm một quả tạ vậy. Chỉ vừa chạy hết sức một quãng ngắn mà đã khiến cô mệt lả thế này.

- Chết tiệt! Điện thoại và máy tính đều để ở tầng trệt!!

Lạc Phàm ép sát người vào cửa, hơi thở của cô nghe vô cùng khó khăn. Quả nhiên, chẳng mấy chốc Tuyết Nhã đã đuổi kịp. Tiếng bước chân từ xa tiến tới mỗi lúc một gần hơn, mỗi lúc một rõ ràng hơn. Nếu cứ chơi trò mèo vờn chuột thế này thì cũng không phải là cách. Suy nghĩ như thế, Lạc Phàm thu gọn người vào vách tường chờ đợi.

"Được.. Tới đây, tao không bỏ chạy nữa, tới đây đi?"

- Lạc Phàm? Mày ở trong đó đúng không? Mau ra đây đi, chúng ta nên nói chuyện sẽ tốt hơn. Tao xin lỗi vì đã định giết mày. Tao vào nhé?

Đang lừa mấy đứa con nít đấy à? Cứ bảo như thế thì cô sẽ vui vẻ bước ra hay sao?

"Cạch... kéttttt-----"

Cánh cửa dần dần mở ra từng chút, từng chút một. Tuyết Nhã thận trọng bước đi nhẹ nhàng, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh để xác định vị trí của người đàn bà kia. Ả vừa đi, miệng vừa nói ra những lời kêu gọi ngon ngọt "Lạc Phàm, Lạc Phàm? Đừng trốn nữa mà?". Thật buồn nôn!!

"Rầm!!!"

"Roẹt---"

- Mày tìm tao hả? Tao ở ngay đây đây. Nhưng giờ thì ai đang giết ai vậy? Tiểu thư danh giá của tao?

Tuyết Nhã bất ngờ bị phản công ngay từ phía sau. Ả không tài nào có thể phản ứng nhanh nhạy liền bị Lạc Phàm quật ngã nằm đau nhói trên sàn. Cô cười giễu cợt, đè chặt cánh tay ả chợp lấy con dao rồi vung ra thật xa. Hoá ra Lạc Phàm đã cố tình rình rập "con mồi" của mình ngay sau cánh cửa rồi thừa cơ hội tóm gọn! Tuyết Nhã ơi là Tuyết Nhã? Sát khí của mày dù có tốt, có đáng sợ đến cỡ nào mà không biết đánh nhau thì cũng chỉ là nai tơ tự mình dâng lên miệng sói mà thôi!

- Phụt.. Ha ha! Ha ha ha!!

Nhưng thật lạ, ả không những không hoảng loạn hay sợ sệt mà còn giương cao vẻ mà tự đắc của mình mà cười ha hả. Ả thích thú ngắm nhìn cơ thể hoá yếu ớt từ lúc nào của Lạc Phàm đang cố gắng khống chế chặt mình. Giọng nói của ả càng ngày càng dịu đi. Từng chữ nói ra nghe thật bi thương. Những thứ mà ả phải trải qua trong suốt những ngày Lạc Phàm sống trong hạnh phúc.



- Đôi mắt của tao.. đã từng bị mù. Mày có biết tại sao nó vô duyên vô cớ bị mù không?

Lạc Phàm thật sự ngạc nhiên. Nhưng thay vì trả lời câu hỏi của ả. Cô lựa chọn im lặng, và lắng nghe.

- Là vì nước mắt đấy? Khóc đến khi mù luôn đôi mắt. Nghe thú vị ghê ha? Trong khi mày đang cười đùa ở đâu đó, tao đã phải một mình bước vào phòng phẫu thuật. Không có ai ở bên cạnh tao suốt cả chuỗi ngày địa ngục đó. Đến khi kết thúc ca mổ, cũng là tự tao tỉnh dậy, tự mua lấy thức ăn, tự di chuyển. Nhưng cho dù tao có tự huỷ hoại như thế nào, thì cũng chẳng có ai ở bên cạnh, thật đáng thương..

- Đúng là thật đáng thương. Đáng thương cho người đã hiến đi đôi mắt của mình cho mày. Đôi mắt đẹp đến như vậy, sao lại đưa nhầm cho một người đàn bà độc ác như mày chứ? Thật dơ bẩn.

Lạc Phàm biết rất rõ những gì mình đã và đang nói ra. Bây giờ nếu cô mềm lòng, chính là tự mình va vào bẫy. Nhưng dù cái bẫy ấy có nguy hiểm, tàn độc đến mức nào đi chăng nữa thì chủ nhân của nó cũng thật sự đáng thương. Người phụ nữ này.. chẳng một ai cần đến..

- Trông tao.. xấu xí quá...

Nước mắt của Tuyết Nhã bỗng rơi dài xuống má rồi hoà cùng nụ cười đau khổ. Đôi mắt cô ngấn lệ, cơ thể dần buông bỏ đi những suy nghĩ xấu xa của mình. Cô như chợt nhớ ra rằng.. những ngày trước kia, cô đâu có xấu xa đến nhường này...

- Nếu trông mày xấu xí, thì hãy tự làm nó trở nên đẹp đẽ lại đi?

- Có cách nào để xoá đi một vết sẹo dài kinh tởm trong quá khứ sao?

Từng giọt nước mắt của cô, từng giọt từng giọt thật khiến người khác cảm thấy đau lòng. Lạc Phàm liên tiếp bị cô làm cho bất ngờ. Một vết sẹo dài.. dù có cắt xé hay chữa trị đến mức nào, thì kết quả vẫn là "không".

Lạc Phàm bỗng hoá một ánh mắt thật buồn bã. Cô trượt từng ngón tay lên trên gương mặt người phụ nữ kia lau đi nước mắt. Chẳng hiểu vì lí do khốn kiếp gì, cô lại nhìn thấy chính mình trong cơ thể của Tuyết Nhã. Một quá khứ đẫm máu.. thì liệu có xoá đi được không?

- Nếu không thể giữ nó lại ở bên mình, thì hãy thử buông bỏ thử xem? Mày đừng khóc, cũng đừng nghĩ tao sẽ đồng cảm với mày. Chỉ là.. tao tự dưng không muốn nhìn thấy mày khóc mà thôi.

"Ấm.. ấm áp quá.."

Đôi mắt của Tuyết Nhã hằn lên rõ sự ngạc nhiên vô tận. Cô bỗng dịu đi ánh mắt đau đớn của mình mà hoá yên tâm. Đây là lần thứ hai trong cuộc đời cô cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc ấy. Sự bất an từ bấy lâu thoắt chốc tan biến đi. Khoé môi cô nở một nụ cười có chút chua xót, cũng có chút vui mừng.

- Đừng trốn ở đấy nghe lén nữa, Diệp Phong. Xem ra thì anh yêu đúng người rồi. Chỉ tiếc, người đó không phải là em...