Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 121: Liêm Sỉ Vốn Dĩ Ăn Không Được!




Âu Minh nghe xong cái giọng nói "phải có bằng được" của người đàn ông kia thì liền cười thầm. Anh thở dài đành gật đầu, tắt máy đi.

Diệp Phong vẫn cứ tiếp tục ngồi đấy hưởng thụ sự háo hức của mình trên chiếc ghế đang xoay tít. Trong đầu anh cứ như rằng không tài nào ngừng nghĩ ngợi về chuyến trở về lần này. Cảm giác phải cách xa cả một đại dương không điểm ngừng thế này thật khiến người khác khó chịu vô cùng.

Chưa bao giờ người đàn ông này lại giữ vẹn nụ cười phấn khích ấy lâu đến vậy trên gương mặt. Chắc hẳn đây là lần đầu tiên.

Sau một lúc như thế, Diệp Phong lại dồn hết sự tập trung của đôi mắt vào chiếc điện thoại trước mặt. Anh không ngần ngại nhấc vội và đặt lên tai. Cái giọng nói mà anh muốn nghe nhất đâu đó cuối cùng cũng cất lên nhẹ nhàng, một giọng nói nhẹ nhàng như suối..

- Vẫn chưa ngủ à?

Diệp Phong đưa tay che miệng giả vờ ho khụ vài tiếng rồi bày ra điệu bộ chín chắn của mình. Đừng hiểu nhầm, cái tên này chỉ là đang muốn giữ chút sĩ diện của mình mà che giấu đi sự thích thú mà thôi. Cứ thế, anh cao giọng nói pha chút đắc chí:

- Công việc ở đây ít ỏi không thấm vào đâu nên anh định sẽ trở về. Dù gì thì ở Vador vẫn thoải mái hơn. Ừm.. chắc có lẽ 8h anh sẽ xuất phát ở sân bay.

Công việc ít ỏi không thấm vào đâu? Thế thì là kẻ nào đã bước vào căn phòng làm việc này đến sáng cũng chưa thấy bước ra vậy? Đây đích thị chỉ là một lời biện hộ cố tình tìm cho mình một lí do nào đó để quay về với "vương phi" của mình mà thôi!

Vâng, câu nói của anh vừa truyền đi từng chữ qua tai người phụ nữ ấy thì ngay lập tức hàng loạt tiếng động lạ đột nhiên phát lên lần lượt từ chiếc điện thoại.

Cô như muốn khóc thét lên, mừng đến nỗi nhảy cẩng lên trên giường rồi tự làm trò hề một mình khiến chăn gối văng tung toé khắp nơi.

0Lạc Phàm? Cho hỏi, cô có còn liêm sỉ không vậy?

- Chuyện gì vậy?! Tiếng động gì thế? - Anh tò mò liền hỏi.

Xin được trả lời lại câu hỏi trên. Liêm sỉ thì không còn nhưng vẫn phải giữ chút hình tượng. Cô vội sửa lại tóc tai, ngồi im không nhúc nhích và cố gắng kìm hãm cảm xúc của mình mà đáp trả lại bằng giọng nói vô cùng bình tĩnh, thản nhiên như đó là điều hiển nhiên:

- Ừm... Không có gì.. Chỉ là con mèo vừa làm rơi chiếc lọ thôi, đừng lo.

- Nhà chúng ta nuôi mèo từ khi nào vậy?



- Là.. là.. À đúng rồi! Là con mèo của hàng xóm sang chơi thôi.

- Em nói gì vậy? Ở đó làm gì có căn nhà thứ hai nào? Chúng ta độc khu khu vực đó mà?

- !!!!

Lạc Phàm cứng đờ khuôn miệng. Cô rối đến mức không biết trả lời như thế nào. Biện pháp tối ưu nhất bây giờ chính là "đánh trống lảng" và "chạy là thượng sách" trong 36 kế!

- Anh.. anh hỏi lắm thế?!! Anh về là chuyện của anh. Bây giờ em phải ra ngoài một chút. Tắt máy đây!!

"Beep!!"

Ơ? Nói tắt máy là tắt máy thật à?

Diệp Phong cau chặt mày thoáng chút tức giận. Anh cắn chặt răng lợi nhìn chằm chằm vào màn hình như thể không chấp nhận được.

Sao thực tế không bao giờ giống như trong tưởng tượng? Cái mà anh nghĩ tới hoàn toàn khác xa với hiện thực phũ phàng lúc này!

...

Nhưng...

Hiện thực không hẳn tàn khốc như anh nghĩ đâu.

Vì cách một chiếc màn hình điện thoại bây giờ chính là tiếng la hét điếng người của một người phụ nữ đánh rơi toàn bộ liêm sỉ!!

- Aaaaaaa, Phong về rồi!! Sướng chết mất!!!!! Hôm nay ăn gì nhỉ?!!! Muốn ăn tươi nuốt sống tên khốn đấy quá điiii!!!