Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 107: Bản Chất Thật




"Đường.. Nhất? Là Đường Nhất thật ư?"

Gương mặt của Khả Tịch ngay lập tức hoá đơ ra sau khi nghe lấy cái tên quá đỗi quen thuộc vừa văng vẳng bên tai mình. Cô ngây người, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt như đang suy nghĩ điều gì đó rất phức tạp. Dương Trừng thoáng nhìn qua biểu cảm ấy của cô thì bỗng đứng bật dậy, đá vung ghế vào vách tường một cách thô bạo. Anh đi từng bước, lúc nhanh, lúc chậm, tự mình trở về phòng và lạnh lùng hất đẩy bất cứ kẻ nào tới gần, giống như một cách để thể hiện rằng bản thân không phải là một thằng phế vật yếu đuối vậy.

"Này? Thằng rác rưởi, mày sinh ra chỉ để bọn tao bón cho hành thôi à?! Mau đứng dậy đi, đến mà giết tao. Mày là cặn bã, mày là phế vật, mày quá yếu!"

- Tks!!!!

Đó chính là những câu nói chà đạp nhạo báng mà cả đời này Dương Trừng không bao giờ có thể quên được. Anh từng bị đấm đến ra bã, tất cả vết sẹo trên người anh cũng chính là do những kẻ đó cắt da cắt thịt mà thành.

Lũ ngu dốt bọn chúng đã thách thức một con quái vật và bị giết chết ngay tức khắc? Một cái kết thật thú vị. Dương Trừng đã điên tiết lên và đồ sát tất cả. Sau đó thì Kha Dương đã để mắt tới và kết nạp trở thành tân đội trưởng. Anh đến đây không phải để lãnh đạo, anh đến đây là để "chứng minh".

"Chỉ là thêm vài vết sẹo, tao đách quan tâm tới! Tao sẽ bước qua xác của từng thằng! Tao sẽ chứng minh rằng tao rất mạnh, tao rất mạnh! Lũ khốn chúng mày, xuống địa ngục hết đi!!"

*Rầmmmmm------

Dương Trừng đóng sầm cửa lại một phát rõ to và khoá trái cửa thật chắc chắn. Không đến bệnh viện! Dù là bất cứ chuyện gì cũng không bao giờ anh đến đấy!

Mồ hôi của anh nhễ nhại khắp người và thở dốc liên tục. Dương Trừng giật phắt chiếc áo đang mặc rồi vứt bừa xuống đất. Anh rên rỉ với những khớp tay bị trật của mình, và cả những vết nứt ở xương cũng đang kêu gào thảm thiết.



Không sao, không sao cả, người đàn ông ấy vẫn điềm tĩnh bước đi khập khễng về phía chiếc tủ xếp trước mặt. Anh nghiến chặt răng lợi gắng gượng cho bản thân không la hét rồi đưa tay vào trong khoang tủ mò mẫm thứ gì đó.

"Aaaaa!!"

"Ngậm chặt miệng lại và chịu đựng đi! Thằng khốn!"

Dương Trừng chậm rãi xếp gọn một chiếc khăn vải trắng rồi cắn chặt vào miệng. Chờ, chờ đã.. đừng nói là anh sẽ.. may lại vết thương bị rách ở cơ bụng đấy nhé?!

Sợi chỉ nhuộm máu đỏ tươi, mồ hôi anh tuôn không ngừng nghỉ. Tiếng rên la phát vọng lên đều đặn nhưng lại rất biết kiềm chế. Anh thở hộc, nhả cho chiếc khăn rơi xuống rồi ngả khuỵ xuống giường, mỉm cười, giọng nói cất cao đanh thép đến đáng sợ:

- Đường Nhất, mày là con mồi của tao! Tao sẽ săn đón mày đến chết!!

______

_

- Đánh nhau với ai?

Giọng nói chất đầy sự điềm tĩnh nhưng lại nguy hiểm chết người này đích thị chính là của Đường Quân - Kẻ được tin tưởng! Anh đứng dựa ngươi vào bức tường, gối khuỵ nhẹ xuống, tay khoanh tròn như đang tra khảo.



Đối diện với đôi đồng tử đầy sát khí lúc này của anh chính là Đường Nhất - Kẻ cuồng.. sát! Đồng thời cũng là đứa em trai duy nhất của anh.

Có lẽ cũng chẳng thua gì ở phía Dương Trừng, người đàn ông này cũng chẳng hề toàn vẹn chút nào! Vết thương nhìn thoạt qua thôi cũng đủ có thể đánh giá sự nghiêm trọng của nó. Má trái bị đấm cho thâm tím lên, khoé miệng có một vết xước từ cú đấm với lực rất mạnh khiến máu rỉ ra không ngừng. Nếu quan sát kĩ hơn nữa thì còn có thể dễ dàng nhìn thấy ở cổ anh có những vết hằn rất đỏ. Ở đốt tay phía trên đấm nhiều và mạnh đến nỗi rách luôn cả da thịt. Tổng thể nhìn chung cũng chẳng hề khách quan chút nào. Có lẽ cả hai đã nhừ đòn đối phương một cách kịch liệt nhất rồi.

Đường Nhất đương nhiên nghe rất rõ câu hỏi của Đường Quân đang văng vẳng bên tai, nhưng anh lại lựa chọn im lặng không nói gì, chỉ cúi nhẹ đầu quan sát kĩ những vệt máu trên cánh tay.

- Anh đang hỏi em đấy, đánh nhau với ai? Và lí do?

Đến nhường này, Đường Nhất gần như không thể giả điếc thêm lần nào nữa. Anh tặc lưỡi, vung chân gác lên bàn rồi thản nhiên trả lời:

- Thằng đó tên là gì nhỉ? À à, là Dương Trừng. Muốn biết lí do? Là vì thằng khốn đấy động vào Tịch đấy. Ghét phải thừa nhận, nhưng nó có vẻ khoẻ đấy, kĩ năng không tồi.

- Vì phụ nữ à?

Đường Quân vẫn tiếp tục bày ra vẻ mặt thản nhiên cùng với giọng nói thản nhiên hơn cả của mình. Nhưng đừng mất cảnh giác, phía sau sự điềm tĩnh, luôn là sự đáng sợ đáng phải dè chừng. Không hề có chuyện tự dưng mà anh được tín nhiệm và tin tưởng nhiều đến vậy. Tất cả đều là nhờ vào sức mạnh, và cả cái khối óc hoàn hảo đấy nữa.

Đường Nhất quả thật là kẻ không biết sợ hãi. Anh vốn dĩ rất ngang tàn. Vẻ ngoài thư sinh, nho nhã của mình chính là mấu chốt quan trọng để đánh lừa con mồi. Anh em họ, đích thị là không thể nào xem nhẹ được bất kì ai. Cứ như thế, vẫn cứ thái độ bình tĩnh giống hệt người anh, Đường Nhất mỉm cười đáp lại rành rọt:

- Đương nhiên, anh biết Khả Tịch là thứ quan trọng như thế nào đối với em rồi mà? Này, anh trai, đừng trách em. Nó không những động vào em ấy mà còn tự thừa nhận rằng bản thân u mê em ấy nữa. Anh nên cảm ơn con báo gấm trong em đã có lòng nhân đạo mà tha chết cho cái mạng chó như nó thì tốt hơn đấy, hà~