Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Yêu Phải Một Mảnh Tuyết - Chương 29




Hách Diêu Tuyết khiếp sợ mở nửa mắt, bỗng chốc cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, đã qua đời? Chuyện khi nào vậy? Vì sao cô chưa từng nghe ba Hách nói qua.

"Lúc công ty của ba em gặp chuyện không may thì ba tôi đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Lúc đó ông đang điều trị ở Mỹ, tôi cũng luôn luôn ở bên cạnh ông…. Lúc đó ba tôi không muốn làm phiền bạn bè, liền không gọi điện thoại cho bác trai….. Sau khi tôi xử lý xong hậu sự của ba tôi rồi về nước mới biết công ty nhà họ Hách đã xảy ra chuyện.”

Nghe thế, câu hỏi luôn chôn sâu trong lòng Hách Diêu Tuyết cuối cùng cũng được giải đáp.

Ban đầu lúc công ty ba Hách không đủ tiền vốn, cũng nghĩ đến chuyện xin giúp đỡ từ con trai của ông bạn thân, nhưng sau khi gọi điện thoại xong lại nhận được câu trả lời là Nhạc lão tiên sinh cùng Nhạc tiên sinh đều đang đi nghỉ phép.

Đoạn thời gian đó Hách Trì Quốc ăn hết canh bế môn, nghe qua đủ loại lấy cớ qua loa lấy lệ.

Cho nên khi nghe được thư ký công ty nhà họ Nhạc trả lời như vậy, cũng chỉ cho là ông bạn già tìm cớ từ chối mà thôi.

Ngày đó, cô ở bên cạnh ba Hách, chính tai nghe được mẹ Hách chửi ầm lên cha con nhà họ Nhạc là loại phụ tình bạc nghĩa, ba Hách chỉ thở dài nói: “Lỗ hổng tài chính của công ty thật sự là quá lớn, cũng khó trách mọi người đều tránh xa. Giúp đỡ là người có tình, không giúp đỡ là an phận. Không thể vì lúc trước ban cho người ta ân huệ, liền mong đợi về sau người ta sẽ vội tới giúp mình chắn lỗ châu mai….”

Ba Hách nói rất có lý, nhưng trong lòng Hách Diêu Tuyết vẫn tồn tại điểm khó chịu.

Phải biết ba Hách đối với cha con Nhạc Ân Trạch luôn luôn lễ độ có thừa, thậm chí từng trợ giúp Nhạc Ân Trạch, chuẩn bị thành lập công ty cho ông bạn chiến hữu. Lúc công ty thành lập, tuy là lấy tên là tập đoàn nhà họ Hách, trên thực tế là thuận tiện cho công việc thuế vụ của chú Nhạc, ba Hách không lấy một phần chi phí. Nếu không phải nhờ sự giúp đỡ to lớn của Hách Trì Quốc, Nhạc Ân Trạch anh làm thế nào có thể đoạt được thùng vàng đầu tiên trong cuộc sống?

Đây cũng là vì sao sau khi qua lễ tang ba mẹ cô liền nói lời ác độc với Nhạc Ân Trạch, đơn giản là sâu trong nội tâm của cô, cảm thấy cha con nhà họ Nhạc rất có lỗi với ba Hách…..

Trước đây không lâu, Hách Diêu Tuyết còn chỉ trích Nhạc Ân Trạch bỏ đá xuống giếng, nhưng hiện tại suy nghĩ cẩn thận lại, vì lo lắng cho bệnh tình của cha mình, từ đầu anh cũng không biết mấy chuyện trong nước này, càng không thể trong thời gian cấp bách cuối cùng ở bên cạnh cha mình mà đi ngáng chân công ty nhà cô…..

Lúc trước khi tham gia tang lễ của ba Hách, anh cũng như cô vừa mới trải qua đau xót tang cha. Bây giờ nhớ lại những lời nói quá đáng lúc đó của bản thân, Hách Diêu Tuyết hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình.

Khó trách ba Hách luôn giáo dục cô, làm người không nên quá mức tin tưởng người khác, cũng không nên nghĩ người khác quá xấu xa.

Những lời chỉ trích chú Nhạc lúc trước, hiện tại từng câu từng câu đều chọc vào trái tim cô.

Nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của Hách Diêu Tuyết, Nhạc Ân Trạch dường như đã rõ ràng suy nghĩ trong lòng cô, chỉ nhàn nhạt nói: “Tạo hóa trêu người, không nghĩ tới ba cùng bác trai, hai người bạn tri kỉ này đều không thể gặp mặt nhau lần cuối cùng, chỉ mong hiện tại bọn họ có thể gặp lại nhau dưới cửu tuyền.”

Người đàn ông nói ra lời này, ngoài ý muốn thật dịu dàng thắm thiết, thông tình đạt lý. Hách Diêu Tuyết cảm thán rất nhiều, nhỏ giọng nói với anh “Chú Nhạc khẳng định không hy vọng anh đối với tôi như vậy…..”

Nhạc Ân Trạch nhếch lông mày "Loại nào?"

". . . . . ." Hách Diêu Tuyết không nói ra miệng, tức giận xoay người nằm xuống. Cô cảm giác người đàn ông phía sau còn đang nhìn chằm chằm cô không dời mắt.

Qua hơn nửa ngày, Nhạc Ân Trạch phía lưng cô mở miệng nói: “Tôi cho em một cơ hội…….. Nếu em không thể thoát khỏi bên cạnh tôi, như vậy không cần hy vọng xa vời về sau tôi có thể buông tay…..”

Về việc Nhạc Ân Trạch cho cô cơ hội gì, cũng không nói tiếp nữa.

Bởi vì Y Lâm phu nhân muốn giống trống khua chiêng tổ chức yến tiệc. Tuy rằng Nhạc Ân Trạch không có ý tham gia, nhưng dưới tình huống bà lần nữa đeo bám dai dẳng, rốt cục anh miễn cưỡng gật đầu, đồng ý ở lại thêm mấy ngày chờ sau khi yến tiệc kết thúc rồi mới trở về nước.

Về việc mẹ anh làm cái gì, Nhạc Ân Trạch lời ít mà ý nhiều giải thích là “buôn lậu hai chiều” chuyên môn làm việc mua đi bán lại.

Trước kia lúc Hách Diêu Tuyết nghe ba Hách cùng chú Nhạc nói chuyện phiếm, đã từng nghe nói qua, ở Nga, loại “nhà buôn” giống như vậy rất nhiều. Lúc trước khi Xô-viết vừa mới giải thể, vật tư trong nước rất khó khăn, loại buôn bán độc lập này làm rất tốt.

Cuối những năm 80, những tiếp viên hàng không có ấn tượng rất sâu đối với những nhà buôn nhỏ này. Ở trên máy bay bươi móc, phun đờm chính là đám người nước ngoài này. Máy bay trong nước, người Trung Quốc được huấn luyện rất tốt, cho nên đối với đám người nước ngoài phải gọi là làm cho người ta lệ nóng doanh tròng.

Đám “người buôn nhỏ” kia quả thật là một tồn tại làm cho người ta đau đầu…..

Mà năm đó, tiếp viên hàng không bước ra từ trong khoang máy bay, tươi cười ngọt ngào quả thật là một loại tồn tại của thần.

Hách Diêu Tuyết lại cảm thấy khí chất của Y Lâm phu nhân không giống loại phụ nữ Nga tục tằng, chú trọng cách ăn mặc. Nếu thật sự là loại xuất thân này, dù cho sau này đại phú đại quý cũng không thể che hết bản chất vốn có.

Nhưng Nhạc Ân Trạch cũng không muốn nhiều lời, trên cơ bản trừ phi Y Lâm phu nhân chủ động tìm đến, bằng không anh tuyệt đối sẽ không chủ động tiến hành thời gian mẹ con thân mật này.

Cho nên trợ lý của Y Lâm phu nhân rất khôn khéo mà săn sóc an bày thời gian trùng hợp cho hai mẹ con này, ví dụ như thời gian bữa sáng tốt đẹp.

Vườn hoa bao quanh, trong phòng thủy tinh, bàn đã được trải sẵn, bị một vòng hoa hồng đỏ tươi đẹp vây quanh, trên chiếc bàn ăn hình chữ nhật bày biện các món điểm tâm Trung Tây kết hợp.

Vì chăm sóc khẩu vị của Y Lâm phu nhân, trên bàn bày một ấm trà Tát Ngõa Nhĩ, phía dưới ấm trà là một cái bếp nhỏ, bỏ than nóng vào trong đó, có thể tùy tiện châm một tách rồi một tách trà nóng hổi. Món cá hồi truyền thống được bày cùng một chỗ, trong bình sứ là sữa chua lên men, phối hợp cùng với trứng cá muối tươi mới thật là hoàn hảo.

Mà bên phía Nhạc Ân Trạch bày đặt chính là bánh rán trái cây, còn có giò cháo quẩy Bắc Kinh, chẳng qua là được trang trí rất tinh tế, trán bên ngoài là lớp trứng ốp la vàng óng ánh, cắn một miếng liền chảy ra dòng nước vàng óng, còn có cháo hải sản ngon miệng, cũng không biết là dùng cái gì nấu thành, húp một muỗng, cảm giác mùi gạo thơm nồng được nấu rất nhừ.

Trên bàn ăn ngoại trừ mẹ con Nhạc Ân Trạch, Hách Diêu Tuyết, còn có Irena ở bên người Y Lâm phu nhân ngày trước.

Hách Diêu Tuyết nghe Nhạc Ân Trạch nhắc qua, cô gái này là con gái nuôi của Y Lâm phu nhân. Từ nhỏ liền nuôi dưỡng bên người, xem như là em gái không cùng huyết thống với Nhạc Ân Trạch.

Vừa nhìn Nhạc Ân Trạch liền thấy anh chính là không có thói quen chung đụng với người em gái này, còn không thân thiết bằng một nửa Diệp Mân.

Chỉ là cô em gái này đối với anh trai lại rất có tình cảm, có dũng cảm bám lấy núi băng một trăm năm cũng không lay động, ngay cả lúc ăn cơm cũng tranh thủ ngồi xuống bên người Nhạc Ân Trạch.

Y Lâm phu nhân nhìn đứa con trai núi băng nhà mình, thế nhưng lại lôi kéo cô gái Trung Quốc mang vẻ đẹp cổ điển này cùng ngồi chung trên bàn cơm cũng rất là kinh ngạc.

Theo lý giải cùa bà, đồ chơi nhỏ gợi cảm của con trai, hoặc là để trong phòng ngủ, hoặc là trang điểm xinh đẹp một chút để ở phòng khách là tốt rồi. Loại tụ họp gia đình thế này không cần thiết có người ngoài xuất hiện.

Nếu Nhạc Ân Trạch đã lôi kéo cô gái nhỏ kia đến đây thì bà tự nhiên cũng không tiện nói gì. Bởi vì nguyên nhân con trai từ nhỏ đã không trưởng thành ở bên cạnh bà, bà đối với con trai quả thật là thiên vị cưng chiều, muốn ngôi sao tuyệt đối sẽ không cho mặt trăng, cho nên theo lễ tiết cũng gật đầu một cái với Hách Diêu Tuyết.

Nhìn con trai chủ động thân sĩ kéo ghế giúp cô, để cô ngồi xuống. Lại càng không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào chén cho cô, dù cho là phu nhân có tu dưỡng cực kỳ tốt, cũng kém chút nữa đã phun sữa chua ra đầy bàn.

Trời ạ, đây là Andrew của bà sao? Là Andrew không hợp tình người, đã gần mười lăm năm không gọi bà một tiếng mẹ sao?

Lần này Y Lâm phu nhân ngược lại thật cẩn thận đánh giá cô gái nhỏ này. Tuy rằng rất xinh đẹp nhưng trong đám bạn gái trước kia của con trai cũng không phải không có người hấp dẫn hơn cô, dù có xinh đẹp như hoa cũng không thấy con trai thương hương tiếc ngọc như vậy?

Nhưng nói con trai nuông chiều cô gái nhỏ kia cũng không đúng, vì sao lúc bà nghe lén từ bảo vệ của anh, nghe nói Hách Diêu Tuyết bị con trai bà khi dễ thật sự rất thảm, thường xuyên lén lút khóc lóc?

Y Lâm phu nhân có chút không rõ ràng tình huống, quyết định vẫn nên bình tĩnh một chút, lúc nói chuyện với Hách Diêu Tuyết, gương mặt càng lúc càng ôn hòa.

Hách Diêu Tuyết bình thản tự nhiên, có lễ phép trả lời từng câu hỏi của Y Lâm phu nhân. Cuối cùng lại là Nhạc Ân Trạch có chút không kiên nhẫn, nâng nửa mí mắt, bình tĩnh nói: “Mẹ, người nói nhiều như vậy, cô ấy liền không kịp ăn cơm rồi.”

Mặc dù con trai ngắt lời bà chính là hành vi cực kỳ không lễ phép, nhưng trong lòng Y Lâm phu nhân nghe con trai gọi một tiếng “mẹ” đã trở nên phơi phới. Khắp phòng đều là hoa hồng, nhưng cũng so không bằng đóa hoa nở rộ trên mặt bà lú này.

Tâm tình cực kỳ tốt Y Lâm phu nhân vội vàng phân phó quản gia ở một bên, chuyển món dưa chuột Hách Diêu Tuyết thích ăn đến gần cô một chút.

Mắt thấy cô gái Trung Quốc này không cần tốn nhiều sức liền bắt trọn trái tim của mẹ nuôi cùng anh trail àm thù binh, ở một bên, Irena cắn chặt cái thìa bạc trong miệng.

Cô quyết định phải kéo ánh mắt của anh trai trên người cô gái này về bên cạnh mình. Vì thế cố ý chậm rãi múc muỗng trứng cá muối, bỏ vào trong chén Nhạc Ân Trạch, sau đó nói: “Andrew, nếm thử loại trứng cá muối đen này đi, cái trứng thật sự tươi mới no đủ như viên bi…..”

Nhưng không đợi Irena nói hết lời, người đàn ông đã vẫy tay phân phó người làm đổi một cái chén khác “Tôi không thích mùi vị này, tự cô ăn đi, không cần gắp đồ cho tôi, tôi không thích người khác làm vậy.”

Mặt của Irena sắp giống y cái trứng cá muối kia rồi. Cô rõ ràng nghe phòng bếp nói điểm tâm buổi sáng ngày hôm qua đưa đến phòng phía Tây, Nhạc tiên sinh cho đổi thành trứng cá muối, bởi vì rất thích ăn cho nên liên tiếp mang lên hai đĩa. Vì thế hôm nay cô mới cố ý dặn đầu bếp chuẩn bị món này, biết anh thích sạch sẽ, cái muỗng múc đồ ăn cho anh cũng là gọi người làm bên người lấy tới….

Nhưng anh trai vẫn không chút lưu tình nào từ chối cô như vậy, trong lúc nhất thời, trong đôi mắt màu lam kia của Irena lại tràn ngập nước mắt, vừa thấy đã thương.

Trong lòng Hách Diêu Tuyết cũng đang gào thét một trận….. Không thích ăn? Vậy ngày hôm qua là ai ăn đến hai đĩa?

Tinh thần đồ biến thái này quả nhiên là lợi hại. Cũng trách bản thân hôm qua trong lúc vô ý nói một câu muốn thưởng thức trứng cá muối của Thụy Sĩ một chút, người đàn ông này liền phân phó phòng bếp mang đến. Nhưng căn bản không phải nghiêm túc ăn có được không?

Hai đĩa trứng cá muối đều vẽ loạn trên da thịt trắng tuyết lõa lồ của cô, nói cho hay chính là có công hiệu dưỡng nhân đẹp da, sau đó lại hạ lưu ghê tởm ấn cô ở trê bàn, giống như co ác thú đối mặt một bữa tiệc lớn, dùng đầu lưỡi từng chút từng chút chậm rãi thưởng thức trứng cá muối như báo vật.

Nghĩ tới đây, Hách Diêu Tuyết đột nhiên cảm thấy trứng cá muối vô cùng ngon ngày xưa quả thật vô cùng khó ngửi.

Người đàn ông này gần như đã thành công phá hủy tất cả những thứ cô từng yêu thích nhất, sau đó giống như là quân vương đại sát tứ phương, giữa một mảnh đất hoang vu xây dựng hình dạng bản thân muốn.