Yêu Phải Một Kẻ Khốn

Chương 23: 23: Kế Hoạch






Trốn trong chăn khá lâu, không khí dần ngột ngạt khó chịu, mồ hôi dần chảy ra.



Mị Dương không chịu nổi nữa tung cái chăn ra khuôn mặt ước át ửng đỏ lên.

"chắc...chắc là mơ thôi ! Là mơ đó...Làm gì có ai lại muốn ôm ấp một người dơ bẩn như mình...."

Suy nghĩ lung tung khiến cho Mị Dương kiệt sức, dần dần đôi mắt nặng trĩu hạ xuống, cái trần nhà màu nâu gỗ dần dần trở nhòa thành màu đen dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.

...****************...

Ở một cái khu đầy nước đọng do cơn mưa để lại, bùn cát lẫn lộn lại thêm nước bẩn và khói thuốc lá thải ra khiến cho không gian vô cùng khó chịu và ảm đạm hơn nữa là đáng sợ.

Mấy tên cởi tr@n trên người toàn những hình xăm đáng sợ, ngồi bệch xuống đường, người đầy mùi thuốc lá.



Cơ thể trông gầy, và trên tay còn không ngừng cầm gì đó, dạng bột màu trắng hít lấy hít để.

Sâu vào bên trong lại có hai tên ăn mặc chỉnh tề, vest đen lại thêm kính râm.



Không gian chật hẹp và tối om, nhìn lại thêm màu xanh của ít rêu bám trên tường.

Phía trên cùng, tầng chủ chốt khác biệt với phía bên dưới kia dường như là một thế giới khác biệt.






Căn phòng toàn là gỗ quý cao cấp lại đôi khi nghe thấy mùi thơm của gỗ thoang thoảng theo gió nhẹ.

Bên trong nội thất là những thứ đắt tiền được trưng bày và đồ dùng cao cấp nhất.


"Đại ca ! Hôm trước tôi có đến sòng bạc của ông Lê, có một đứa đẹp lắm đi vòng vòng trong đó mà không phải nhân viên !"

"Ý mày là sao ?"

"Hôm nay tôi nghe thêm tin tức, nó chỉ quen biết với con Mari Hani con gái lão Lê, sống một mình...Hay tôi có một ý kiến...."

"Mày nói tao nghe xem thử !?"

Một tên ngồi trên, một tên cúi thấp người, dường như đã đúng ý nhau.

"Hay nhỉ ? Vừa giúp tao, con trai lão Lưu này có chút mặt mũi trong giới ! "

"Được !"

"Được !"

"Ý Kiến hay, sau khi có tiếng tao sẽ cho ông già tao thấy tao không có phế, đầu óc vẫn còn hoạt động lanh lợi ! Hay lắm, tao giao việc này cho mày, liệu mà làm !"

Con trai lão Lưu như vớt trúng miếng mồi ngon, cậu ta vui sướng.




Khuôn mặt hưng phấn chân mày không kìm được lại nhếch lên miệng cười mãi chẳng khép lại được.

"Hello ! Có phải đó là thư ký cậu Đặng Minh đúng không ? Hãy hẹn vào tối ngày mai đến khách sạn nhà họ Lưu chúng tôi, chúng tôi có một cuộc họp đặt biệt muốn dành tới cho ngài Quý Thành !!"



"Ý anh là sao ?"

"Nếu cần tôi sẽ gửi thiệp mời đàng hoàng ! Cuộc họp mang tầm quan trọng liên quan đến dân số thế giới đó ! Và cả phần quà tôi muốn dành cho ngài Quý Thành ! Tạm biệt !"

Đầu máy bên kia, chưa kịp nói thêm câu nào, đã bị cái tên phấn khích như phát điên đó cúp mất.

Giống như vừa tìm được con đường ngắn nhất để thành công vậy, cậu ta vui sướng ngồi trong phòng cười như phát điên.




Tiếng cười khinh khỉnh đó cũng khiến tên thuộc hạ cũng vui sướng.

Nghĩ vì chỉ cần nhiệm vụ lần này thành công cả đường đi, thăng tiến của hắn và con ông Lưu sẽ ngày mượt mà hơn chẵng sợ ai nữa.

Nghĩ đến chỗ đứng vững chắc trong tương lai, hắn phấn khích không chịu được mà chuẩn bị kế hoạch ngu xuẩn nhất cuộc đời hắn !

Trong văn phòng làm việc, đơn giản như lại toát lên vẻ sang trọng, nơi mà người khác luôn ao ước làm việc dù chỉ một lần.



Đặng Minh còn chưa hiểu chuyện gì, ngơ ngơ nhìn vào điện thoại.

Điều khiến cậu ngạc nhiên, hồi lâu sao tấm thiệp mời đã được chuyển đến.

Cầm lấy tấm thiệp, cậu thận trọng nhìn bên ngoài rồi lại mở ra xem bên trong.



Quả là có dấu giáp lai của nhà họ Lưu.

Đặng Minh có chút tò mò, nhìn vẻ ngoài sang trọng của tấm thiệp và dòng chữ được viết ngay ngắn trong đó, và cả dấu giáp lai chứng thực cậu không khỏi tò mò.

"Tên nhóc đó muốn làm gì mà lại trang trọng vậy nhỉ ?!"

Tingggg~

"Tôi nghe thưa ngài !".