Yêu Phải Một Con Mèo

Yêu Phải Một Con Mèo - Chương 4




Hôm nay là mùng một.

Công ty bách hóa lớn nhất Hương Đảo –BASA1OO1, còn chưa tới giờ mở cửa buôn bán, trước cửa đã vây kín khách hàng. Trước cửa số 1, tất cả nhân viên mặc đồng phục màu xám bạc xếp thành hàng ngay ngắn, chuẩn bị mở cửa như thường lệ để tiếp đón khách hàng.

Trong hàng, hai nữ nhân viên nói thầm.

“Mùng một mỗi tháng đều như vậy, bên ngoài vây kín người, chỉ để nhìn một lần.”

“Còn không phải đều là vì giám đốc Lăng.”

“Đúng vậy!”

“Anh ấy cũng nên đến rồi chứ?”

“Yên tâm, anh ấy vô cùng đúng giờ.”

Đang lúc tiếng thì thầm tiếp tục thì một hơi thở vô hình truyền đến, nữ nhân viên ngừng to nhỏ, lặng lẽ quay đầu nhìn về một phía.

Giám đốc đến.

Người đàn ông đang bước đến cùng với các nam nhân viên giống nhau đều mặc một bộ vest màu xám bạc, khí chất xuất chúng làm cho bộ vest bình thường trên người anh cũng có thể tản mác ra một loại hương khí đặc thù. Mái tóc đen được chải nếp gọn gàng, đôi mắt đen luôn luôn mang theo ý cười làm cho người khác luôn có một cảm giác thoải mái đối với anh, tướng mạo anh tuấn của anh lại càng khiến người ta yêu thích.

Người đàn ông thân hình cao lớn, khí chất bất phàm này chính là giám đốc điều hành công ty bách hóa lớn nhất, nổi tiếng nhất Hương Đảo này — Lăng Hải Phong.

Lăng Hải Phong mỉm cười, sau đó ân cần thăm hỏi: “Các vị đồng nghiệp, chào buổi sáng.”

“Chào giám đốc Lăng.”

Mỗi khi nghe được giọng nói của Lăng Hải Phong, tất cả cấp dưới đều cảm thấy tâm động. Thanh tuyến giàu từ tính, âm thanh vang như tiếng chuông, giống như có thể kích thích được tiếng lòng của người đối diện mỗi khi nghe được. Giọng nói của Lăng Hải Phong hay đến mức có thể so sánh với DJ radio, khi nhẹ giọng, nghe vào tai khiến người khá không thể chống cự, luôn có cảm giác an tâm. Lúc anh nói chuyện luôn không nhanh không chậm, cho dù là lúc trách mắng người khác cũng không hề cao giọng, nghe giọng nói tuyệt vời của anh, không ai cảm thấy chuyện bị nghe anh mắng là chuyện khó chịu gì.

Giọng nói của giám đốc khiến người khác rung động, bởi vậy âm báo trong thang máy của BASAl001 là ghi lại giọng nói của anh, âm thanh tự động trong hệ thống chăm sóc khách hàng của công ty cũng là của anh. Phòng quan hệ khách hàng luôn tận dụng việc này, Lăng Hải Phong cũng không có ý kiến gì, luôn luôn rất phối hợp.

Toàn công ty đều biết, cá tính của giám đốc ôn hòa, ở chung với anh đều cảm thấy rất thoải mái. Năng lực công tác của anh là trên cả tuyệt vời, tất cả nhân viên đều bội phục, xem trọng, yêu mến anh.

Lăng Hải Phong đứng ở đầu hàng nhân viên.

Chín giờ đúng, cửa mở. Tất cả nhân viên thỉnh thoảng lại cúi người ba mươi độ, ân cần chào đón: “Kính chào quý khách, hoan nghênh quang lâm.”

Mỗi một khách nữ vào khu mua sắm, ánh mắt đều dừng thật lâu trên người Lăng Hải Phong.

Biết rõ tình huống này, Lăng Hải Phong không có lảng tránh mà là hào phóng thản nhiên, mỉm cười chống đỡ.

Lệ thường sau khi nghi thức đón tiếp khách chấm dứt, Lăng Hải Phong sẽ chọn một vài quầy chuyên doanh hoặc độc quyền sản phẩm dừng lại, xem xét một chút tình huống công việc, sau đó anh sẽ dùng thang máy chuyên dụng cho nhân viên cao cấp về văn phòng của mình.

Công ty bách hóa BASAl001 là nằm ngay trung tâm hoàng kim ở Hương Đảo, từ tầng 3 đến tầng 15 là khu mua sắm, từ tầng 16 đến tầng 18 là khu hành chính. Văn phòng của Lăng Hải Phong nằm ở tầng cao nhất, cửa kính bao quanh nhìn ra bên ngoài, toàn bộ khu mua sắm sầm uất đều trong tầm mắt, lại nhìn về phía xa hơn, chính là hải cảng Victoria trứ danh.

Lăng Hải Phong vào văn phòng, đóng cửa lại, hai trợ lý của anh cùng nhau ghé lại thì thầm.

“Hôm nay nhất định là rất nhiều khách.”

“Đương nhiên rồi! Một tháng một lần.”

“Giám đốc Lăng hẳn là biết có một số người hôm nay đến chỉ là để nhìn thấy anh ấy.”

“Biết thì thế nào. Giám đốc Lăng rất rộng rãi, không để ý loại việc nhỏ này đâu, được người khác xem trọng chẳng lẽ lại vì không muốn cho họ nhìn mà không đi, như vậy khách hàng chẳng phải sẽ thất vọng sao.”

“Giám đốc Lăng rất đẹp trai, so với ngôi sao thần tượng này nọ còn có phần đẹp hơn, không nhìn thì rất đáng tiếc.”

“Nói cũng phải”

……

Những lời hai trợ lý này nói quả thật là tình hình thực tế.

Lăng Hải Phong thân cao một 188cm, dáng người mẫu khiến anh luôn nổi bật trong đám đông, mái tóc đen cắt ngắn luôn được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt đen huyền luôn mang ý cười, hơn nữa anh còn sở hữu khí chất trầm ổn của người đàn ông thành đạt, luôn mang theo nụ cười tươi ôn hòa, có được một vị giám đốc như vậy là niềm tự hào của toàn bộ nhân viên công ty bách hóa BASAl001. Năng lực làm việc xuất chúng cùng tố chất lãnh đạo trời cho khiến Lăng Hải Phong luôn được tập đoàn khẳng định, bởi vậy đang ở tuổi 28 đã có thể ngồi vững trên vị trí giám đốc điều hành của công ty.

Trong tập đoàn từng có người nghi ngờ năng lực của Lăng Hải Phong, cho rằng anh còn trẻ, không có năng lực lãnh đạo BASAl001 danh xưng « Đệ nhất công ty » của Hương Đảo. Có được lá phiếu ủng hộ của Lý thị – chủ nhân của tập đoàn tài chính này, Lăng Hải Phong không làm cho các cổ đông trong công ty thất vọng lần nào, công ty dưới sự lãnh đạo của anh, thành tích luôn tăng trưởng ở mức ổn định.

Buổi chiều, Lăng Hải Phong cùng quản lý bộ phận nhân sự của công ty họp.

“Nhân viên mới cuối tuần sẽ đến điểm danh.”

“Thêm bao nhiêu người?”

“Hai người.”

“Uhm……” Lăng Hải Phong trầm ngâm.

Quản lý nhân sự: “Nhóm này của chúng ta, nhân viên lưu động tương đối ít nên mỗi năm nhận người cũng không nhiều lắm.”

Công ty BASA1001 có khoảng 300 nhân viên, chia thành bốn bộ phận, mỗi người một nhiệm vụ. Tất cả quy chế cùng với phúc lợi của công ty đều rất tốt, đội ngũ nhân viên đều có độ ổn định cao.

“Giám đốc Lăng, anh có muốn gặp nhân viên lần này không?”

Lăng Hải Phong lắc đầu: “Không cần đặc biệt hẹn gặp, về sau trong lúc làm việc từ từ làm quen cũng không muộn, tôi tin tưởng mắt nhìn người của anh.”

Nghe Lăng Hải Phong nói như vậy, quản lý nhân sự nở nụ cười, có thể được giám đốc tín nhiệm, loại cảm giác này khá là tốt. Lăng Hải Phong là một người lãnh đạo tốt, việc gì đã giao cho cấp dưới, anh rất ít khi can thiệp, để cho họ tự tay làm, cũng có sự tin cậy cao cùng với phóng khoáng, khi có thành tích liền khẳng định và ca ngợi, khiến cho tất cả cấp dưới đều cảm thấy có cảm giác thành tựu. Rất nhiều nhân viên đều nói: công việc làm tốt, được giám đốc chính miệng khen ngợi, làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy bản thân có giá trị.

Một ngày, lúc Lăng Hải Phong xem xong báo cáo kinh doanh hàng tháng của các chi nhánh đã hơn chín giờ tối, anh từ máy tính ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt, sau đó nâng tay xoa nhẹ đầu chân mày.

Ngoài cửa sổ, thành phố đã lên đèn.

Công việc chiếm hầu hết thời gian của Lăng Hải Phong, lèo lái con thuyền mang danh « đệ nhất » này không phải là chuyện dễ dàng. BASAl001 không ngừng nhượng quyền thương hiệu cho các công ty khác, đổi mới, mở rộng hàng năm, nâng cao hiệu quả sử dụng diện tích kinh doanh, quản lý bán hàng, điều hành nhân viên, còn có phải theo dõi các cửa hàng ăn uống, công ty vận tải…… mỗi hạng mục đều tổn hao tâm lực cùng tâm tư, chuyện phiền não của Lăng Hải Phong không bao giờ là ít.

Dịch vụ là một ngành kinh doanh rất đề cao tâm lực, hơn nữa Lăng Hải Phong cũng hy vọng có thể quan tâm đến cảm xúc của đội ngũ nhân viên nội bộ công ty, lấy ý tưởng sáng tạo trở thành cung cách phục vụ khách hàng tốt nhất, bởi vậy cố gắng và thời gian mà Lăng Hải Phong bỏ ra luôn gấp đôi người khác, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh thành công và được mọi người nhìn nhận.

Đứng lên muốn đi rót một ly cà phê, Lăng Hải Phong cầm ly lên lại dừng lại, nghĩ cũng nên tan tầm, nên đi ăn cơm luôn, vì thế anh mặc lại áo vest, tắt máy tính, rời khỏi văn phòng.

Hành lang vắng lặng, tất cả nhân viên tầng này đều đã tan ca.

Đi vào thang máy, Lăng Hải Phong muốn trực tiếp xuống bãi đỗ xe, tay đã để lên phím số định ấn lại dừng lại, bởi vì đột nhiên anh muốn đi xem thử tầng dưới có còn đồng nghiệp nào tăng ca hay không, vì thế anh đổi thành tầng 16.

Lúc thang máy đến nơi, quả nhiên phát hiện phòng sales, vốn là bộ phận bận rộn nhất BASAl001, đèn vẫn còn sáng. Lăng Hải Phong đi vào khu làm việc, ánh mắt xuyên qua bàn làm việc nhìn thấy một người vẫn đang ngồi trước máy tính công tác, tiếng lách cách vang lên từ ngón tay nhỏ kia gõ bàn phím, trong không gian im lặng lại thập phần rõ ràng. Người kia đưa lưng về phía Lăng Hải Phong, khiến anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của cậu ta, mái tóc được nhuộm màu trà dài vừa đến cổ áo sơmi trắng.

Cảm thấy bóng dáng này có chút xa lạ, Lăng Hải Phong đoán cậu ta có lẽ là đồng nghiệp mới đến, vì thế anh đến gian trà nước rót một ly cà phê, muốn mượn cơ hội này làm quen với đồng nghiệp mới. Anh cầm ly cà phê đi qua, sàn nhà lót thảm rất dày, nghe không được tiếng bước chân của anh. Anh nhẹ nhàng đặt ly cà phê bên cạnh người nọ, ho nhẹ một tiếng để gây chú ý.

“Cám ơn.” ngửi được mùi cà phê lại nhìn thấy cái lý, người đang chăm chỉ làm việc ứng một tiếng.

“Không cần khách khí.”

Nghe giọng nói, người kia ở trên ghế xoay người lại ngẩng đầu.

Ánh mắt hai người giao nhau, cảm giác dường như có ngọn lửa nào bùng cháy, trong không khí lập tức tràn ngập hương vị của sự kinh ngạc.

Lăng Hải Phong cảm thấy từ tận đáy lòng có cảm giác như vừa bị ai đấm cho một đấm, thân thể chao đảo, nụ cười cũng cương cứng trên mặt anh.

Một người khác cũng có tâm tình tương đồng, cũng ngây ngẩn cả người.

” Hiệp Miêu……” Lăng Hải Phong hé môi qua nửa ngày mới nói ra được hai chữ này.

“Là anh……”

Trái tim Lăng Hải Phong, đập mạnh liên hồi, người trước mặt này hóa ra lại là — Hiệp Miêu!

Thời gian dường như quay lại đầu hạ năm năm trước, ánh mặt trời trong phòng học bổ túc, tiếng chim hót ngoài cửa sổ, tay vịn trên xe buýt, mùi hương của cỏ xanh, còn có độ ấm của bàn tay nhỏ bé từng nắm qua, tiếp xúc mềm mại của hai đôi môi cùng với một tiếng thét bao hàm phẫn nộ cùng uất ức kia…… Trong nháy mắt tất cả đều hiện lên trong lòng Lăng Hải Phong, anh làm sao cũng không nghĩ đến cậu trai mình từng yêu thầm năm năm trước giờ đây lại xuất hiện trước mắt mình.

Nhìn người thanh niên trước mặt, Lăng Hải Phong không biết là nên nói cậu thay đổi hay là nên nói cậu không hề thay đổi.

Hiệp Miêu đã là một người thanh niên trưởng thành, trong ánh mắt vẫn mang theo vài nét trẻ con, kiểu tóc của cậu thay đổi, kiểu dáng hiện tại làm cậu trở nên chính chắn hơn, cũng làm cho dung mạo càng thêm tuấn tú.

“Em/anh sao lại ở đây?”

Hai người đồng thời hỏi một câu này.

“Tôi nhận lời mời đến đây làm việc.” Hiệp Miêu rất nhanh nói ra.

Thì ra Hiệp Miêu chính là nhân viên mới của mình, điều này làm cho Lăng Hải Phong kinh ngạc rất nhiều, trong lòng lại thêm một vài phần cảm giác nói không nên lời.

“Còn anh? Anh làm trong công ty này?” Hiệp Miêu lại truy vấn một câu.

“Phải.”

Hiệp Miêu vẫn đang ngồi trên ghế, ánh mắt cao thấp đánh giá Lăng Hải Phong, cậu đột nhiên bừng tỉnh gật gật đầu: “Nhớ lại, lúc training tôi có nghe nói giám đốc công ty họ Lăng, không phải là anh chứ?”

Lăng Hải Phong lộ ra một tia cười khổ, khẽ gật đầu nhưng vẫn trả lời: “Phải”

“Oh! Giám đốc Lăng.”

Giọng điệu trêu chọc của Hiệp Miêu khiến cho tâm tình của Lăng Hải Phong càng thêm phức tạp, cảm giác chua xót khiến cõi lòng anh hỗn loạn.

Thấy Lăng Hải Phong đứng bất động, Hiệp Miêu không thèm nói nữa, cầm lấy ly cà phê bắt đầu uống, vừa uống vừa nâng mi lén nhìn Lăng Hải Phong, giống như là đang thưởng thức sự bất an của anh.

Gặp lại Lăng Hải Phong, trong lòng Hiệp Miêu cũng không rõ là có loại cảm giác gì. Năm năm không gặp, thầy đã thành thục hơn, lúc mới vào công ty, cậu chỉ biết giám đốc họ Lăng, lại công chú ý lắm, không ngờ lại chính là anh!

Nhớ đến ngày xưa, trong thâm tâm Hiệp Miêu đột nhiên nổi giận: Một người đã làm loại sự tình đó với cậu như anh ta, thế nhưng lại có thể bình tĩnh mà đứng trước mặt mình như vậy! Lại là tư thái từ trên cao nhìn xuống. Hừ! Giám đốc Lăng thì ra cũng chỉ là loại đàn ông thế này thôi!

“Em…… tăng ca sao?” Lăng Hải Phong muốn chạy trốn nhưng lại bước không nổi, có rất nhiều lời muốn nói với Hiệp Miêu, lại không thể nào nói lên câu.

“Uhm, nhân viên mới mà! Phải làm quen với nghiệp vụ.” Hiệp Miêu uống hết cà phê, đem ly giấy không ném vào sọt rác “Giám đốc Lăng cũng tăng ca sao?”

“À, à, anh……anh đã làm xong.”

Nói xong bấy nhiêu, hai người lại trầm mặc.

Hiệp Miêu quay sang, tiếp tục nhìn màn hình máy tính, nhưng trong lòng đã loạn cũng không thể tập trung tinh thần.

Lăng Hải Phong lẳng lặng đứng, không có rời khỏi.

“Giám đốc Lăng, không về sao?” thấy bộ dáng của Lăng Hải Phong là sắp về, Hiệp Miêu ở trên ghế xoay nửa vòng, xoay người lại hỏi.

“A, phải, phải, là chuẩn bị về nhà.”

Hiệp Miêu liếc nhìn Lăng Hải Phong.

“Anh……mời em ăn cơm được không?”

Hiệp Miêu mỉm cười: “Woa, từng nghe nói giám đốc Lăng hào phóng, xem ra là thật, ở lại xem tài liệu cũng có cơm tăng ca sao?”

Lăng Hải Phong hít một hơi, anh quả thật không biết phải làm thế nào mới có thể hóa giải địch ý của Hiệp Miêu với mình cùng với sự xấu hổ giữa hai người “Anh đã nói…..muốn mời em ăn cá hồi……”

Hiệp Miêu ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lăng Hải Phong, một lát sau mới lộ ra ý cười nhẹ, “Phải, anh đã nói, nếu thi đậu Đại học Hương Đảo, trở thành đàn em của anh, anh sẽ mời, mà tôi quả thật là thi đậu, anh cũng thật sự nên mời tôi ăn bữa tiệc này.”

Nghe Hiệp Miêu nói như vậy, Lăng Hải Phong cảm thấy một chút thoải mái, đáy lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì sự kiện lúc đó không làm ảnh hưởng đến kết quả thi của cậu, thật sự là quá tốt.

Hiệp Miêu tắt đi máy tính đứng lên, hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Hải Phong: “Giám đốc Lăng, định mời tôi đi ăn ở nhà hàng nào đây?”

“Cứ theo anh đi đi!”

Lăng Hải Phong dẫn theo Hiệp Miêu, để cậu ngồi xe mình.

Sau khi đến nhà hàng, Hiệp Miêu ngồi dưới ánh đèn sáng chói, nhìn khung cảnh xa hoa xung quanh một lượt, thầm nghĩ Lăng Hải Phong của hôm nay đã không giống ngày xưa, đã có thể mời khách ở nơi cao cấp như thế này rồi.

“Gọi gì đều có thể chứ?”

“Uhm.”

“Tôi muốn gọi đồ mắc nhất.” Hiệp Miêu trực tiếp gập lại menu, đưa cho waiter, đôi mắt trong trẻo mang theo một chút ý khiêu khích, nhìn thẳng Lăng Hải Phong, ánh mắt sắc bén, giống như muốn đâm thẳng vào lòng Lăng Hải Phong.

Thái độ của Lăng Hải Phong không thay đổi, nụ cười thản nhiên luôn tồn tại nơi khóe miệng.

Waiter nhìn Lăng Hải Phong, anh gật đầu với anh ta.

Hiệp Miêu đã nhìn ra, waiter có quen biết Lăng Hải Phong, trong lòng cậu dâng lên một chút cảm giác thất bại.

Lăng Hải Phong lại gọi thêm cá hồi cùng mấy món ăn khác, sau đó waiter rời khỏi.

Trong lúc ăn, Lăng Hải Phong nhìn Hiệp Miêu, rốt cuộc cũng mở miệng: “Mấy năm nay, em……ổn không?”

Hiệp Miêu nhếch miệng cười lộ ra cái răng khểnh đáng yêu: “Cũng không tệ lắm.”

“Vẫn còn……làm thêm không?” Lăng Hải Phong nhớ rõ Hiệp Miêu từng nói cha cậu chỉ chịu tiền học phí còn sinh hoạt phí bốn năm đại học cậu phải tự mình gánh, chuyện nay đối với Hiệp Miêu mà nói nhất định không dễ gì.

Hiệp Miêu không hiểu ý tứ của Lăng Hải Phong, cậu buông đũa, cười nói: “Đừng dùng loại ánh mắt đồng tình khiến người ta chán ghét này nhìn tôi, mấy năm nay tôi sống rất thoải mái.”

“Vậy à, vậy tốt quá.” Lăng Hải Phong tạm dừng một chút, nhẹ giọng nói.

Cảm giác Lăng Hải Phong nói những lời này rất khách sáo, Hiệp Miêu cười nhẹ.

Lăng Hải Phong nhìn Hiệp Miêu, con người vừa quen thuộc vừa xa lạ này, anh rất muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu, lại không biết phải nói điều gì. Anh rõ ràng có vô số tâm sự muốn nói ra nhưng vừa tiếp xúc một Hiệp Miêu mang đầy địch ý cũng phẫn uất trong ánh mắt nhìn anh, lại khiến anh lùi bước, trầm mặc.

“Em hiện tại, sống một mình sao?” Lăng Hải Phong hỏi.

“Tôi?” Hiệp Miêu gật gật đầu,” Uh”

Không biết chữ “Uh ” này biểu đạt ý gì, là nói cậu vẫn độc thân chưa kết hôn hay là nói hiện không có bạn gái? Lăng Hải Phong nghĩ, ánh mắt lại vô thức nhìn về tay trái của Hiệp Miêu. Nhìn thấy đôi tay thon dài, làn da sẫm màu mật ong kia….là không có đeo nhẫn.

Chú ý tới ánh mắt Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu cũng nhìn về phía tay Lăng Hải Phong. Cũng không có đeo nhẫn.

“Woa! Giám đốc Lăng, còn chưa kết hôn?”

Lăng Hải Phong sửng sốt, vội đáp: “À…uhm”

“Vậy anh chính là người đàn ông hoàng kim rồi nha. Sao vậy? Yêu cầu cao đến nỗi không ai dám mon men sao? ” Hiệp Miêu nói giọng trêu chọc.

Lăng Hải Phong thở ra một hơi, hạ mi mắt tránh đi ánh mắt nhìn mình chằm chằm của Hiệp Miêu.

Tất cả thức ăn được kêu đều được mang lên, hai người đều chăm chú ăn, không nói thêm gì nữa.

Lăng Hải Phong lặng lẽ nâng mắt nhìn Hiệp Miêu, cậu chỉ cúi đầu chăm chú ăn cá, đôi môi động đậy liên tục, giống như những con vật nhỏ đang ăn vậy, khiêu khích lòng yêu thương của Lăng Hải Phong vô hạn.

Phát hiện Lăng Hải Phong đang nhìn mình, Hiệp Miêu dừng động tác, ngẩng đầu: “Giám đốc Lăng, sao vậy, anh có thói quen nhìn người khác ăn à? “

Lăng Hải Phong sắc mặt đỏ như gấc, có chút xấu hổ mà xoay mặt đi hướng khác.

Hiệp Miêu âm thầm đắc ý cười.

Ăn xong cơm, Hiệp Miêu ngã lưng ra sau ghế, khẽ nheo mắt.

Động tác nhỏ này của cậu, Lăng Hải Phong rất quen thuộc, tránh không khỏi có chút tưởng niệm nơi đáy lòng.

“Leng keng……” một loạt âm thanh đing đang do chén dĩa va chạm khiến Lăng Hải Phong phục hồi lại tinh thần.

“Giám đốc Lăng, anh có vẻ không tập trung lắm.” Hiệp Miêu một tay cầm dĩa, dùng giọng điệu mang chút trách cứ hỏi.

“A, xin lỗi……”

“Đã khuya rồi, giám đốc Lăng……” Hiệp Miêu ám chỉ.

“A, phải……”

Lăng Hải Phong ra hiệu gọi waiter tính tiền.

Đi ra khỏi cửa nhà hàng, Lăng Hải Phong đứng bên cạnh Hiệp Miêu, hỏi: “Em ở đâu? Anh tiễn em.”

“Cảm ơn, giám đốc Lăng, đã được anh mời ăn rồi, lại còn để anh chở về, tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng, hơn nữa tôi cũng ở rất xa.” Lúc nói chuyện, Hiệp Miêu hơi ngẩng đầu, lắc lắc mái tóc của mình.

Tóc Hiệp Miêu có hơi dài, ngọn tóc trước rơi đến mi mắt, hai bên thì che khuất cả lỗ tai, cậu của hiện tại nhìn rất khác, một chút ngây ngô lại ẩn ẩn toát ra hương vị trưởng thành càng có thế sức hấp dẫn.

Cậu cũng đã….23 tuổi.

“Em…… nhuộm tóc.”

“Uh, khó coi lắm sao?” Hiệp Miêu nhìn Lăng Hải Phong, hỏi.

“Không, rất đẹp.” tuy rằng Lăng Hải Phong luôn luôn thích tóc đen, nhưng mái tóc màu trà của Hiệp Miêu, anh cũng cảm thấy rất đẹp.

“Anh đưa em về nhà.” Lăng Hải Phong lại nói.

“Nhà của tôi ở rất xa đó!” Hiệp Miêu tới gần Lăng Hải Phong, khiến thân thể dính sát vào cánh tay của Lăng Hải Phong.

Cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương, tim Lăng Hải Phong lại đập nhanh.

“Tôi, hiện tại, không muốn về nhà,” Hiệp Miêu hơi rướn người về phía trước, môi tiến đến gần bên tai Lăng Hải Phong, dùng giọng nói nhẹ nhàng mang theo dụ hoặc nói, “Tôi muốn……đến nhà của thầy giáo……”

« Thầy giáo »……nghe cách xưng hô này, Lăng Hải Phong ngây ngẩn cả người, nhất thời chân tay luống cuống.

“Không hoan nghênh sao?” hơi hơi ngẩng chiếc cằm xinh đẹp, Hiệp Miêu nhìn Lăng Hải Phong, khóe miệng trưng ra một nụ cười bất cần, ngữ khí lại như đang làm nũng.

“Có thể.”

Xe lao đi trong màn đêm.

Trộm nhìn sang Hiệp Miêu ngồi cạnh bên, thấy biểu hiện của cậu rất bình tĩnh, Lăng Hải Phong suy nghĩ: Hiệp Miêu đến nhà mình để làm gì, tiểu tinh linh khiến người khác không đoán được suy nghĩ này, rốt cuộc là đang nghĩ đến chuyện g?

Đứng trong thang máy, Hiệp Miêu nhìn chằm chằmvào hình ảnh phản chiếu mơ hồ của mình trên vách kim loại “Thầy, tôi đẹp sao?”

“Rất dễ nhìn.”

“Thầy cũng rất tuấn tú, lúc trước còn không có cảm giác gì, hôm nay gặp lại thầy, cảm thấy đẹp trai cực kì.”

“Cám ơn.” Lăng Hải Phong không biết Hiệp Miêu nói những lời này có ý gì, đành phải trả lời như thế.

Đi vào phòng khách nhà Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu ” oa ” một tiếng: “Thầy à, nhà của thầy ghê gớm thật.”

Hiện tại Lăng Hải Phong đã không phải là anh sinh viên hai bàn tay trắng, mới ra đời năm đó, đây là căn hộ ở phía tây đường Trữ Tĩnh, cùng một dãy với khu khách sạn xa hoa ven sông, đủ thấy được thành tựu cũng như sự thành công trong sự nghiệp của anh.

Sàn nhà bằng gỗ, sofa và đồ nội thất đều sử dụng tông màu be nhạt, bàn trà bằng thủy tinh trong suốt, nhà Lăng Hải Phong mang hơi hướm hiện đại nhưng lại toát lên vẻ hoa lệ, cổ điển, rất hợp với địa vị hiện tại của anh, cửa sổ thủy tinh có thể nhìn được mặt biển ngoài xa, trong đêm, ánh tráng bàng bạc chiếu xuống lấp lánh, những ngôi sao nhỏ lập lòe khi mờ khi tỏ..

Hiệp Miêu không chút khách khí ngồi lên sofa trước cửa sổ, xoay người một cái liền nằm thẳng lên sofa, nhìn ra bờ biển ngoài cửa sổ.

“Em muốn uống gì không?” Lăng Hải Phong ở phía sau cậu hỏi.

“Được lựa chọn à?” Hiệp Miêu cười hỏi.

“Cà phê, trà, nước trái cây, sữa.”

Hiệp Miêu ” phụt ” một tiếng cười ra, quay đầu lại cười nhìn Lăng Hải Phong: “Này, thầy giáo, vào lúc này, anh hẳn là phải cho tôi một ly rượu vang mới đúng!”

Lăng Hải Phong ngẩn người, mỉm cười lắc lắc đầu.

Cuối cùng đưa đến tay Hiệp Miêu là một ly nước chanh.

Hiệp Miêu cầm lấy ly, tựa hồ có điểm bất mãn, lại không nói gì, ngửi ngửi trước, lại thè lưỡi liếm một chút, sau đó mới chậm rãi uống mấy ngụm, để ly nước trở lại bàn.

Nhìn động tác của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong cứ cảm thấy cậu đang cố tình dụ dỗ mình, chẳng lẽ cậu ấy vẫn còn nhớ chuyện năm đó? Cậu ấy biết mình thích cậu ấy sao? Khi đó cậu ấy không cảm nhận được ư? Hiện tại cậu ấy nếu như biết thì tại sao lại phải làm vậy? Nếu không biết thì lại là vì sao? Lăng Hải Phong cảm thấy trong lòng rất loạn, làm thế nào cũng không bình tĩnh được.

Lại một lần nữa nhìn quanh một chút toàn bộ phòng khách, Hiệp Miêu giang rộng hai tay, để thân thể rơi tự do vào trong sofa: “Thầy à, anh quả nhiên là rất có khả năng, vật siêu giá trị.”

Nghe đánh giá như thế, Lăng Hải Phong cúi đầu không nói lời nào.

Ngữ khí Hiệp Miêu mang chút lười biếng nói thêm: “Tôi lúc training có nghe qua chuyện của anh, lúc đó còn không biết người đó chính là anh. Xem ra mấy năm nay anh làm rất xuất sắc, ngành bách hóa quả nhiên là thích hợp với anh.”

Lăng Hải Phong cười cười: “Kỳ thật cũng không có gì, làm hết chức trách thôi.”

Hiệp Miêu lắc lắc ngón trỏ: “Không, không, không, anh rất khiêm tốn, thầy giáo à, nghe nói anh đã làm cho hai nhãn hiệu nổi tiếng của Italia và Pháp mãi không chịu kí hợp đồng với BASA chịu mở chi nhánh ở BASA, nhà thiết kế của hai nhãn hiệu đó rất khó nói chuyện, cư nhiên cũng có thể bị anh thuyết phục, bọn họ nói chi nhánh ở Châu Á này, BASA là duy nhất, cũng chính vì thế chỉ có thể ở Hương Đảo mới có thể mua được thiết kế của bọn họ, chính điều này mới khiến cho BASA có được vị trí quan trọng ở Hương Đảo hiện nay, cũng biến thành nơi mà tất cả ngôi sao, đại gia muốn đến mua sắm.”

Nghe Hiệp Miêu nói chuyện của mình một cách rõ ràng như thế, Lăng Hải Phong có chút kinh ngạc, anh ngẩng đầu tiếp tục nghe cậu nói.

“Còn có, dưới sự lãnh đạo của anh, BASA còn móc nối được với nguồn thổ sản của người dân, hiện tại lại cũng là địa điểm mà khách du lịch lựa chọn hàng đầu, mùa du lịch hàng năm, kết quả doanh thu luôn đạt được kỉ lục, trong tình trạng kinh tế trì trệ, còn có thể lập được công trạng hiển hách như vậy, anh quả nhiên là cao thủ.”

Nghe được Hiệp Miêu ca ngợi, Lăng Hải Phong mỉm cười. Nói thật ra, có thể có được thành tựu như hôm nay vậy, thật sự không hề dễ dàng, không ai biết Lăng Hải Phong đã trả giá bao nhiêu tinh lực cùng tâm huyết đằng sau đó.

“Nghe nói trong công ty còn có một ‘thân vệ đội’ của anh, thậm chí ngay cả các nhân viên của một số cửa hàng không trực thuộc BASA cũng đều đối với anh trung thành tận tâm, giám đốc Lăng, anh thật biết cách mua chuộc lòng người a!”

“Thân vệ đội?” mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lăng Hải Phong đều có chút buồn cười, hai vị nữ trợ lý quái đản của anh cùng với các nhân viên nữ của anh ở trước mặt những cô gái muốn theo đuổi ảnh được gọi là ‘thân vệ đội’, họ bất quá chỉ là chọc cho Lăng Hải Phong vui, lưu truyền những tin đồn, chuyện phiếm không ảnh hưởng đến công việc, ở trước mặt anh bình luận một chút về bạn bè phái nữ của anh, về phần nói đến mua chuộc lòng người, tính nhiệm cùng lòng trung thành của cấp dưới đối với anh là anh dùng chính tín nhiệm cùng lòng yêu thương mà có được.

“Giám đốc Lăng……”

Nghe giọng gọi nhẹ nhàng của Hiệp Miêu bên tai, cả người Lăng Hải Phong có chút chấn động.

Hiệp Miêu tiến lại gần, mặt đối với mặt nhìn Lăng Hải Phong: “Giám đốc Lăng, anh định……mua chuộc tôi như thế nào đây?”

Lăng Hải Phong di động thân thể, lảng tránh gương mặt ngày càng gần của Hiệp Miêu: “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện mua chuộc em.” nhìn vào ánh mắt Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong còn nói thêm: “Trên phương diện công việc, anh tin tưởng em, công tin sẽ cung cấp phúc lợi cùng đãi ngộ tốt nhất, vất vả của em sẽ có hồi báo xứng đáng.”

Tiếp nhận những lời nói khuôn phép của Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu nở một nụ cười đầy mị hoặc, cậu mạnh nhiêng người, ngồi xuống đùi Lăng Hải Phong. Người sau bị động tác này của cậu mà hoảng sợ căng cứng người lại, nhất thời không phản ứng kịp. Hiệp Miêu hơi khép mắt, tiếng lại gần Lăng Hải Phong, gần đến mức khoảng cách giữa môi hai người gần như không có, cậu nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn thấy được lông mi của Lăng Hải Phong rung động không ngừng.

“Giám đốc Lăng……thầy à, nếu……tôi muốn càng nhiều hơn thì sao?”

Thân thể thiếp hợp cùng một chỗ, Lăng Hải Phong có thể cảm giác được đùi của Hiệp Miêu đang ma sát với đùi mình, khi ý thức của anh có chút tỉnh táo lại, anh đưa tay đỡ lấy vai Hiệp Miêu, cổ tay dùng sức, muốn đẩy cậu ra: “Hiệp Miêu, em đừng như vậy.”

“Thầy à…… anh không muốn ôm tôi sao?”

Bàn tay đặt trên vai Hiệp Miêu dừng lại, Lăng Hải Phong nhìn đôi mắt trong veo màu hổ phách của Hiệp Miêu.

Cậu ấy đã biết sao? Biết mình vẫn còn thích cậu ấy…..phải, vẫn còn thích cậu ấy.

Những năm qua, Lăng Hải Phong chưa từng quên Hiệp Miêu: Mái tóc đen luôn đực ánh mặt trời bao quanh, đôi mắt phiếm lệ, khuôn mặt tuấn tú, đôi môi hồng nhạt, còn có cái răng khểnh cực kì đáng yêu kia……Anh làm sao cũng không thể quên đi cậu.

Cảm tình đối với Hiệp Miêu là rung động sâu thẳm trong nội tâm Lăng Hải Phong ở thời kì hồn nhiên nhất, nó phát sinh vào một buổi trưa mùa hè khi anh vẫn còn ngây ngô chưa biết gì về tình yêu, thiếu niên giống như mèo con lúc trước gợi lên tình cảm nơi anh và cũng là lúc động lòng một cách sâu sắc nhất, tiếng lòng bị kích thích trong nháy mắt nhưng cuối cùng lại trở thành nỗi đau vĩnh viễn.

Mấy năm nay, Lăng Hải Phong cũng tiếp xúc không ít người, cũng gặp được những cô gái có diện mạo xuất sắc, thậm chí cũng đã từng hẹn hò, nhưng cuối cùng đều tan rã, anh cũng từng thử đem đối tượng chuyển hoán thành con trai, nhưng vẫn như cũ không thể vượt xa hơn tình bạn.

Thì ra trong lòng Lăng Hải Phong sớm đã có một hình bóng, cho nên không có biện pháp nào để thích người khác, tuy rằng anh đã cố gắng quên đi, nhưng cuối cùng không thể làm được, có lẽ đây là cái mà người ta gọi là ‘tình đầu khó quên’ của Lăng Hải Phong, khi đó anh vẫn chưa bước chân vào xã hội, trái tim chưa có tạp chất cùng với tình cảm thuần khiết vẫn luôn khắc cốt ghi tâm như vậy.

Hiệp Miêu thấy Lăng Hải Phong đang thất thần, cậu cắn môi, khép lại mắt, hơi nghiêng đầu, chậm rãi tiến đến gần Lăng Hải Phong.

Cho dù là ai thì cũng sẽ hiểu loại hành động này ám chỉ điều gì, tuy rằng Lăng Hải Phong biết rõ hai người chỉ vừa mới gặp lại, biết rõ cậu từng ghét anh, biết rõ là không thích hợp, nhưng anh không thể nào chống cự lại mê hoặc trước mắt này, theo bản năng anh nhắm hai mắt lại.

“Bốp ” một tiếng vang chát chúa, cái đau rõ ràng trên mặt làm Lăng Hải Phong mở to mắt.

Sau khi đánh Lăng Hải Phong một cái tát, vẻ mặt của Hiệp Miêu tỏ vẻ khinh bỉ, từ trên người anh nhảy xuống, đứng trước sô pha.

“Anh quả nhiên vẫn là loại người này!” Hiệp Miêu hung hăng nhả ra một câu này từ kẽ răng.

Lăng Hải Phong không sờ lên gương mặt đang đau rát của mình. Anh hẳn là nên dự đoán được mọi chuyện sẽ như vậy từ sớm, sao lại có thể mong chờ một người vừa mới gặp lại có thể hồi tâm chuyển ý chứ? Từ đầu đã không thể, huống chi bây giờ, là đã cách biệt năm năm, Lăng Hải Phong cảm thấy anh hiện tại vô cùng buồn cười. Thái độ của Hiệp Miêu rõ ràng là khinh thường, nhạo báng nhưng bởi vì trong lòng anh vẫn chưa bao giờ quên cậu cho nên mới có thể mất bình tĩnh, thiếu suy nghĩ như vậy.

“Xin lỗi……” Lăng Hải Phong thở dài.

Hiệp Miêu giống con mèo chuẩn bị xù lông đánh nhau, trừng mắt nhìn Lăng Hải Phong: Anh nghe cho kĩ đây! Đừng tưởng rằng hiện tại tôi là cấp dưới của anh thì có thể muốn làm gì với tôi thì làm! Tôi có thể vào BASA là bằng thực lực, với anh không một chút quan hệ dính líu nào, nếu để tôi biết anh ở sau lưng tôi động tay động chân gì, thì coi chừng tôi! Có nghe hay không?”

Trước khi xoay người rời khỏi, Hiệp Miêu lại quay đầu: “Tôi không muốn để bất cứ ai biết chúng ta có quen biết! Anh hiểu chưa?”

Lăng Hải Phong nhìn Hiệp Miêu, khóe miệng lộ ra một chút thương cảm, gật đầu: “Đương nhiên…. đương nhiên……”

Hiệp Miêu nhìn thấy thái độ như vậy của Lăng Hải Phong, có chút bực mình: “Anh có hiểu hay không?”

“Anh đương nhiên hiểu.”

Hiệp Miêu oán hận hừ một tiếng: “Hiểu được là tốt, biểu hiện vừa rồi của anh khiến tôi ghê tởm vô cùng!”

Nghĩ đến trái tim mình cứ như vậy mà bị Hiệp Miêu dẫm nát dưới chân, Lăng Hải Phong cảm thấy đau khổ khôn cùng.

“Tôi cũng không làm gì cậu, nếu nói xong rồi cậu có thể đi! Cậu yên tâm, trong công ty, cơ hội cậu nhìn thấy tôi vô cùng nhỏ.”

Hiệp Miêu ngạc nhiên một chút, cậu không nghĩ tới Lăng Hải Phong cũng sẽ phản kích, cậu khựng lại, cứng nhắc nói: “Hừ! Còn nói không có, anh vừa mới……”

Lăng Hải Phong đứng lên, cắt ngang Hiệp Miêu: “Là cậu chủ động ngồi lên người tôi, tôi cũng không đụng chạm gì cậu.”

“Là anh dùng loại ánh mắt hạ lưu này nhìn tôi trước!”

“Đã qua năm năm, cậu cho rằng hiện tại tôi còn có ý đồ gì với cậu sao?”

Nghe ra được sự tức giận dưới ngữ khí bình tĩnh của Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu mất đi khí thế khi nãy.

“Muộn lắm rồi, muốn tôi đưa cậu về không?” đã bình tĩnh trở lại, Lăng Hải Phong vươn tay lấy chìa khóa xe để trên bàn.

“Cảm tạ, không cần!” Hiệp Miêu xoay người rời đi, phịch một tiếng đóng sầm cửa.

Lăng Hải Phong ngồi trở lại sô pha, nâng tay ôm lấy đầu. Lớp nhung trên ghế này vẫn còn độ ấm thân thể của Hiệp Miêu…nhưng ấm áp này không thể sưởi ấm được Lăng Hải Phong.

Đi vào phòng ngủ, nhìn ‘gối mèo’ trên giường, Lăng Hải Phong thì thào nói: “Em sao lại trở thành như vậy? Là anh……làm hại sao?”

Thú bông không biết trả lời.

Ngã lên giường, Lăng Hải Phong nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, anh thật không thể nào ngờ có thể gặp lại Hiệp Miêu.

Một đêm này, Lăng Hải Phong trằn trọc không ngủ được, anh nghĩ đến gương mặt Hiệp Miêu, cũng với dĩ vãng không có gì khác biệt, khiến cho một Lăng Hải Phong đã trải đời phải mất ngủ, vì cậu……