Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 87




Trong quán bar, ở một hàng ghế trống, Lạc Tư Diệp chéo chân ngồi một mình, cô ta cầm điện thoại lướt dọc lướt ngang, thử tra qua một vài tài khoản lạ lẫm vừa mới nhắn tin tán tỉnh mình trong mấy tiếng trước. Nhưng khi lướt vào trang cá nhân của họ thì cô ta đã nhướn mày không vui, vì những người gần đây cứ liên tục nhắn tin làm phiền cô ta đều là những kẻ tầm thường. Có người rất đẹp trai nhưng nhìn qua ảnh thì chỉ là một sinh viên đại học chưa có việc làm ổn định, có người thì thường xuyên post các ảnh đi siêu xe mặc đồ hiệu đầy rẫy trên album cá nhân nhưng gương mặt cứ như ông lão 60. Chỉ mới nhìn qua vài tên, nhưng ánh mắt Tư Diệp đã lộ rõ sự nhàm chán.

Hiện giờ cô ả đang khá đau đầu, bởi vì từ khi chia tay Phó Thuần Dương thì tài khoản trong thẻ của cô ta cũng đã sắp kiệt cạn, cả tháng nay không dám tiêu xài vào shopping, lại còn sắp đến hạn đóng tiền nhà. Tư Diệp đang mưu nghĩ, chỉ có thể đánh liều vớ đại một tên đàn ông khá giả nào đó, lừa hắn một ít tiền để trang trải sinh hoạt trong những tháng tiếp theo, dù cô ta biết để kiếm được một người vừa đẹp trai vừa giàu có như Phó Thuần Dương không phải là điều dễ dàng.

Vóc dáng Tư Diệp tuy gầy nhưng ba vòng đều hoàn hảo, cô ta chỉ cần ngồi yên một chỗ, vắt chéo đôi chân trắng muốt, tay kéo lê mảnh váy mỏng màu trắng ôm body sát gọn lên mép đùi thì đã biết bao tên đàn ông đi lướt qua đều phải ném ánh mắt thèm thuồng về phía cô ta dù bên tay đã cặp kề với một cô gái khác.

Tư Diệp biết sự xinh đẹp của mình là một lợi thế, vì vậy nếu may mắn lọt vào mắt xanh của một tên giàu có nào ở đây, chắc chắn cô ta sẽ không phải vắt óc suy nghĩ tiền tiêu trong tháng này.

Tiểu Nhã và Tiểu Huyên cuối cùng cũng xuất hiện, hai người họ đi đến chỗ Tư Diệp, nhưng thật lạ vì cả hai hôm nay không đến đây một mình như thường lệ mà mỗi người bây giờ đều đang cặp kề khoác tay với một gã đàn ông phong độ điển trai.

Tiểu Nhã vẫn là người bắt chuyện nhiều nhất, vừa đến chỗ Tư Diệp, cô đã tươi cười cất lời:

"Tư Diệp, giới thiệu với cậu, đây là Lam Dật, là bạn trai của tớ, anh ấy là sinh viên đại học ngành kiến trúc xây dựng đấy"

Tư Diệp vừa rời mắt khỏi điện thoại, ngẩn lên nhìn bốn người hiện diện trước mặt mình, vừa thấy Tiểu Nhã, Tiểu Huyên mỗi người một đôi, trong lòng cô ta đã cảm thấy không vui vẻ, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn lạnh lùng không biến sắc.

Tiểu Huyên cũng ôm lấy cánh tay người đàn ông kế bên mình, tựa đầu thân mật, mỉm cười hạnh phúc nói:

"Tớ cũng đã có bạn trai rồi, anh ấy là Từ Dương, là một ca sĩ nhạc rock hát trong quán bar này, bọn tớ rất hợp nhau phải không?"

Tư Diệp không nói gì, chỉ vài giây sau mới nhếch miệng cười nhạt.

"Rất hợp"

Sau đó bốn người họ ngồi vào bàn, trò chuyện luyên thuyên qua lại, Tiểu Nhã nói về những lần hẹn hò của cô và Lam Dật, sau đó còn tinh nghịch véo má anh ta trêu đùa. Tiểu Huyên nhìn thấy liền bĩu môi, giả vờ tỏa vẻ ghen tỵ, sau đó ôm chặt lấy cánh tay Từ Dương rồi quay qua làm nũng. Thấy hành động giận dỗi của Tiểu Huyên, Từ Dương khẽ bật cười rồi gõ nhẹ vào trán cô, hạ giọng an ủi:

"Đừng nhỏng nhẽo nữa, anh biết rồi mà"

Chứng kiến viễn cảnh thân mật của hai bên ngay trước mặt, Tư Diệp nhìn thấy đã hậm hực trong lòng. Từ trước đến giờ cô ta luôn là người nhắc đến những chiến lợi phẩm làm đàn ông đổ gục trước mình cho Tiểu Huyên và Tiểu Nhã nghe, nhưng bây giờ cả hai đều đã có bạn trai, và cô ta cảm thấy mình chỉ là một con kì đà ngồi giữa không khí ân ái của bốn người họ.

Cô ta đột nhiên đứng dậy, làm bọn người Tiểu Huyên và Tiểu Nhã phải ngẩn ngơ đưa mắt nhìn.

Tư Diệp giả vờ cầm điện thoại lên, nói:

"Xin lỗi. Dường như có người gọi điện thoại cho tôi, tôi vào nhà vệ sinh một lát"

Tư Diệp vừa rời đi mấy bước, Tiểu Huyên ở phía sau bỗng che nửa miệng nói to:

"Tư Diệp, vậy để mình gọi thêm rượu và điểm tâm cho cậu nhé"

Nhưng Tư Diệp chẳng thèm quay lại đáp lấy lời Tiểu Huyên, mà cứ thế lạnh lùng bước đi dần.

Tiểu Huyên thấy lạ, tâm tình có chút lo lắng nên nhìn Tiểu Nhã, hỏi:

"Tiểu Nhã, dạo gần đây cậu có thấy Tư Diệp rất lạ không? Cô ấy không còn vui vẻ như ngày trước nữa, ngược lại còn tỏa ra rất lạnh lùng với chúng ta"

Tiểu Nhã cười cười, phủi tay cho nhẹ chuyện.

"Chắc là tâm trạng xuống dốc rồi. Cũng không có gì đâu, tính khí của cô ấy vẫn luôn thất thường như vậy mà"

Từ Dương bỗng nảy ý tò mò, nói đúng hơn anh ta đã để ý đến Tư Diệp từ cái nhìn đầu tiên, anh ta hỏi:

"Cô gái lúc nãy là bạn của các em sao?"

Tiểu Nhã gật đầu đáp:

"Đúng vậy, cô ấy là Lạc Tư Diệp, học cùng chúng em từ năm cấp ba đấy"

"Vậy chắc cô ấy vẫn chưa có bạn trai nhỉ?"

Từ Dương vừa nói vừa cười, làm Tiểu Huyên sinh nghi nên cau mày chất vấn:

"Anh hỏi vậy là sao? Tại sao anh lại quan tâm khi Tư Diệp có bạn trai chưa hả?"

"Là vì anh có mấy người bạn còn độc thân, muốn giới thiệu ấy mà"

Từ Dương nhanh nhảu giải thích, thì tâm tình sinh nghi của Tiểu Huyên cũng tan đi, cô bảo:

"Thì ra là vậy, nhưng anh đừng tốn công vô ích"

"Huh? Tại sao?"

"Vì Tư Diệp chỉ chọn những người phù hợp với mình, còn đối với những người khác, cô ấy chỉ xem họ là đồ giải trí thôi"

Tiểu Huyên đáp rất chắc chắn, vì cô và Tiểu Nhã đều rất hiểu Tư Diệp, những người mà Tư Diệp có thể qua lại đều là những tài phiệt giàu có, không thì cũng là một tổng tài quyền lực bậc nhất như Phó Thuần Dương.

Bên trong nhà vệ sinh nữ, Tư Diệp đứng trước bồn rửa mặt, nhìn lên tấm gương trong, cô ta liền phát giận, nghiếng chặt răng, đôi lông mày chao lại một cách cáu kỉnh, lòng nóng rực như lửa đốt.

"Đáng ghét. Lẽ ra mình mới là người hạnh phúc hơn bọn họ. Lẽ ra...nếu như hôn lễ đó thành công mĩ mãn, thì bây giờ mình đã có thể làm thiếu phu nhân của nhà họ Phó. Tại sao? Tại sao lại trở nên như vậy?"

Phía bên ngoài, Từ Dương bỗng đứng dậy, lịch sự nói:

"Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát, mọi người cứ ở đây trò chuyện tiếp đi"

Tiểu Huyên bỗng bĩu môi, liếc xéo Từ Dương.

"Được, nhưng mà nhanh lên đấy"

"Anh biết rồi, cục cưng của anh"

Anh ta dứt câu, liền cúi xuống hôn lên trán Tiểu Huyên lấy lòng rồi rời đi. Tiểu Huyên đỏ mặt, bèn hướng mắt nhìn theo bóng lưng Từ Dương cho đến khi anh ta khuất mất.

"Tiểu Huyên, đừng nhìn nữa, tròng mắt muốn rớt ra ngoài rồi"

Tiểu Nhã đang cầm ly rượu trên tay, nhấp một ngụm rồi trễu mắt châm chọc Tiểu Huyên khiến cô ta ngượng ngùng quay lại, nói:

"Thì tại tớ luôn muốn để mắt đến Từ Dương, vẫn không muốn để anh ấy rời khỏi mình nửa bước"

"Nhưng bạn trai cậu chỉ là đi vệ sinh, cậu lo lắng làm gì chứ?"

Tiểu Huyên bỗng ngập ngừng, đôi lông mày cô chao lại, có chút khó nói.

"Thì...trước khi mình và anh ấy hẹn hò, mình đã thấy anh ấy có rất nhiều cô gái khác vây quanh, nên mình có chút bất an"

"Nhưng người ta chẳng phải đã hẹn hò với cậu rồi sao? Với lại bạn trai cậu cũng là ca sĩ rock ở đây, anh ta chơi đàn điện tử rất giỏi nên không thiếu các cô gái vây quanh ngưỡng mộ. Mà cũng không ngờ cậu lại có thể được một người đẹp trai như Từ Dương để ý, đó chẳng phải là phúc ba đời rồi sao?"

"Cũng phải"

Tiểu Huyên cười ngượng, liền chứng kiến Tiểu Nhã bị Lam Dật véo má ngay trước mặt, anh ta giận hờn chỉnh đốn.

"Đang ở bên cạnh anh mà dám khen người khác sao? Muốn ăn đòn à?"

Tiểu Nhã khóc không ra nước mắt, hai má phúng phính bị Lam Dật kéo muốn căng ra, nên không ngừng mếu máo ân hận, nói:

"Em xin lỗi, em xin lỗi mà"

...

Bên trong nhà vệ sinh nam, Từ Dương đang rửa tay trước bồn nước một mình, thì đột nhiên bóng hình Tư Diệp chợt hiện lên trên tấm kính, đứng ngay sau lưng anh ta. Anh ta giật mình quay lại, có chút sửng sờ, nghĩ rằng Tư Diệp đã đi nhầm nên tỏa ý tốt nhắc nhở:

"Đây là nhà vệ sinh nam, cô đi nhầm rồi"

Tư Diệp cười nhẹ, ánh mắt chứa chút bí hiểm nhìn Từ Dương.

"Là tôi cố tình đi nhầm đấy"

"Sao chứ? Tôi vẫn chưa hiểu ý cô là gì?"

Từ Dương nhướn mày, thì Tư Diệp từ từ bước lê chân đến gần anh ta, nói:

"Tôi thường đến quán bar này nên rất rõ những người làm ở đây. Một người đào hoa như anh, sao tôi có thể không nhận ra chứ?"

Từ Dương có chút bất ngờ nhìn Tư Diệp, thì cô ta chợt giơ tay áp lên má anh, hạ thấp giọng hỏi:

"Từ Dương. Anh có phải...thích tôi rồi không?"

Từ Dương liền bắt tay Tư Diệp lại, không ngại thừa nhận, đáp:

"Phải, vừa nãy nhìn thấy một mỹ nhân như em, tôi không thể phủ nhận được mình đã có một chút tình ý"

"Tư Diệp. Em biết tôi sao?"

Nghe câu hỏi đó, Tư Diệp chợt mẩy môi cười nhạt vì cô ta đã từng nhìn thấy Từ Dương đi cùng với rất nhiều cô gái khác trước khi đi cùng Tiểu Huyên. Anh ta vốn không phải mẫu người Tư Diệp thích, nhưng vì ghen tỵ với Tiểu Huyên và Tiểu Nhã, nên cô ta đã nghĩ đến việc sẽ phá hỏng mối tình của hai người bạn mình, và người đầu tiên cô ta nhắm đến, chính là Từ Dương.

Cô ta chợt đưa ngón tay chạm lên môi Từ Dương, miệng có chút cong cong, khẽ giọng:

"Đừng nói gì cả. Từ Dương, anh không phải muốn tôi bị người khác trông thấy ở đây chứ?"

Nghe vậy Từ Dương liền không kìm được lí trí bản thân, lập tức kéo Tư Diệp vào một phòng vệ sinh trống gần đó, đẩy chốt khóa cửa thật chặt. Tư Diệp dùng lời nói ngon ngọt, hành động cởi mở, để chàng trai trước mặt tự ôm lấy và hôn mình một cách mãnh liệt. Sau một lúc cả hai mới dừng lại, cô thả môi rời khỏi anh ta, dùng ngón tay vuốt ve xương cằm anh ta khiến anh ta không kìm được niềm yêu thích.

"Nghe lời tôi hãy rời xa Tiểu Huyên đi. Vì chỉ có tôi, mới là người anh cần nhất"

"Được"

Sau 10 phút, cả hai trở về bàn cùng nhau như không có chuyện gì xảy ra. Tiểu Huyên cảm thấy Từ Dương đi vệ sinh khá lâu, ngay khi Từ Dương vừa ngồi xuống bên cạnh, cô đã cau mày cằn nhằn:

"Sao anh đi lâu như vậy chứ? Hại em lo lắng chết được"

Từ Dương cười cười, khéo miệng giải thích:

"Là do nhà vệ sinh nam khá đông, nên anh phải đợi một lúc mới sử dụng được"

Tư Diệp cũng vừa trở về bàn, nhưng cô ta không ngồi xuống chung vui với đám Tiểu Huyên nữa mà lặng lẽ nắm túi xách của mình để ở ghế rồi xoay lưng bước đi khiến Tiểu Nhã ngạc nhiên, cất tiếng hỏi:

"Tư Diệp. Không định cùng bọn này uống rượu sao?"

Tư Diệp bỗng khựng lại, xoay nửa mặt nhìn Tiểu Nhã, môi có chút cong lên, đáp:

"Xin lỗi. Tôi cảm thấy không khỏe cho nên muốn về nhà sớm một chút. Các cô cứ ở lại chơi thoải mái đi"

"Được rồi"

Tiểu Nhã đành gật đầu cảm thông thì Tư Diệp cũng đi mất. Nhưng chẳng bao lâu khi cô ta rời đi, thì điện thoại của Từ Dương bỗng vang lên hai tiếng "tít tít". Anh ta nhận ra có một tin nhắn vừa được chuyển đến cho mình, bèn móc điện thoại ra xem, mới thấy là số của Tư Diệp mà anh ta vừa lén lút trao đổi với cô ta trong nhà vệ sinh lúc nãy.

Anh ta mở tin nhắn lên, lướt mắt qua vài dòng, bỗng chốc ngạc nhiên. Tư Diệp đã gửi cho anh ta một lời gạ gẫm còn kèm theo một địa chỉ, nói rằng muốn anh ta đến đó ở cùng mình ngay lập tức.

Từ Dương đã bị Tư Diệp làm cho mê đắm nên bây giờ chẳng nghĩ được gì ngoài chuyện nghe theo lời cô ta.

Anh ta đột nhiên đứng dậy, vội vàng nhìn Tiểu Huyên nói:

"Huyên Huyên, bạn của anh vừa nhắn tin nói rằng đã gặp một chút trục trặc trên đường và bảo anh đến đó giúp. Vậy cho nên một lát nữa em tự bắt xe về đi nhé"

Sau đó anh ta vội vã chạy ra khỏi lối cửa khiến Tiểu Huyên chẳng kịp lên tiếng nói một lời nào. Khi Từ Dương vừa đi mất, cô liền khoanh hai tay, phồng má giận dỗi.

"Cái gì chứ? Chẳng lẽ bạn bè anh còn quan trọng hơn cả em sao?"

Tiểu Nhã ngồi đối diện cười cười an ủi, nói:

"Thật tiếc vì cả Tư Diệp và bạn trai cậu đều đi mất cả rồi, vậy ba chúng ta cùng nhau uống rượu đi. Tiểu Huyên, một lát nữa bọn tớ sẽ đưa cậu về cùng, đừng lo nhé"

Nghe vậy Tiểu Huyên cũng cảm thấy bớt tủi thân, đành cầm ly rượu vang giơ trước mặt Tiểu Nhã và Lam Dật, tươi cười bảo:

"Vậy thì chúng ta cạn ly đi, ăn mừng cho cả hai đều đã có bạn trai, cũng ăn mừng thay cho Tư Diệp vì đã có thể trút bỏ được cái thai đó, lấy lại cuộc sống như ban đầu"

Lam Dật bỗng ngạc nhiên, nghe qua một lần đã để ý câu nói vừa rồi của Tiểu Huyên, liền hỏi:

"Cái thai đó? Bạn của hai em từng có thai sao?"

Mắt Tiểu Nhã chợt phát ra tia lửa, lườm một phát về phía Tiểu Huyên thì cô ta liền gượng gập liếc đi nơi khác vì biết bản thân đã vô tình trót miệng nói ra chuyện này trong khi đã thống nhất cùng nhau giữ bí mật cho Tư Diệp. Tiểu Nhã biết Tiểu Huyên không phải cố ý, bèn thở dài, đành gật đầu thay cho cô ta, đáp lại sự tò mò của người bạn trai ngay bên cạnh.

"Phải, thật ra bọn em cũng không muốn nói chuyện này cho ai biết, nhưng vì anh là bạn trai của em nên em sẽ tiết lộ một chút cho anh biết về Tư Diệp. Cô ấy thật sự đã từng có thai, cũng đã từng là bạn gái của Phó Thuần Dương, vì một chút chuyện không ngờ nên hai người họ đã chia tay rồi"

Lam Dật sực ngạc nhiên, bỗng ngây người hỏi:

"Cái tên này nghe rất quen. Phó Thuần Dương mà em vừa nhắc đến, đó có phải là chủ tịch của tập đoàn Phó Thị không?"

"Đúng vậy" Tiểu Nhã dứt câu, thì ánh mắt cô ta bỗng chợt buồn thay cho Tư Diệp, rồi tiếp lời: "Lẽ ra Tư Diệp và anh ta có thể tiến đến hôn nhân nếu như không có cô gái đó xen vào, nói đúng hơn cô ta là kẻ thứ ba. Nếu dựa theo tính cách của Tư Diệp, thì em không nghĩ cô ấy sẽ chịu buông tha cho cô gái đó"

Lam Dật khó hiểu, nhướn mày:

"Ý em là sao?"

Tiểu Nhã dựa người ra sau ghế, vắt chéo đôi chân, hai tay khoanh lại, ngước mắt lên trần cao trả lời:

"Em sẽ kể cho anh nghe, nhưng chuyện này anh nhất định không được tiết lộ cho ai biết đấy. Năm chúng em học cấp ba, Tư Diệp vốn là đệ nhất hoa khôi của trường. Nhưng đột nhiên có một ngày, một nữ sinh từ đâu đó vừa chuyển đến, cô ta vô cùng xinh đẹp, lại còn học rất giỏi nên không bao lâu cũng chiếm được sự ái mộ của các bạn nam trong lớp. Kể từ đó Tư Diệp cứ như bị lờ ra khỏi mắt các nam sinh, vì không phục, Tư Diệp đã làm một chuyện rất tàn nhẫn. Cô ấy đã gọi những tên côn đồ mình giao du được bên ngoài, cho chúng một ít tiền để chúng làm nhục cô gái đó khi cô ấy đang một mình trên đường về nhà. Vì quá uất ức, ngày hôm sau cô ấy đã treo cổ trong phòng riêng rồi tự tử"

Sắc mặt Lam Dật bỗng sửng sốt thì Tiểu Huyên chợt chen ngang, có chút chao mày khó hiểu hỏi:

"Nhưng kể cũng lạ. Vì sao đến bây giờ Tư Diệp vẫn còn chưa làm gì cô ta? Ngược lại còn để cô ta sống an nhàn bên Lăng thiếu của tập đoàn Lăng Thị?"

Tiểu Nhã bật ngạc nhiên, gác tay lên cằm như thám tử, suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời:

"Cũng có thể...là chưa đến lúc"

...

9 giờ tối. Từ Dương tìm đến chung cư theo địa chỉ của Tư Diệp đã nhắn trong điện thoại. Vừa đến nơi, Tư Diệp đã mở cửa mời anh ta vào nhà, sau đó ôm lấy anh ta giữa phòng khách.

Cô ta hơi nhón chân, ngước nhìn anh ta bằng ánh mắt mị hoặc, hai hàng mi cong vút, đôi môi chúm chím được tô son bóng lưỡng, mấp máy khẽ lời:

"Từ Dương, anh có biết vì sao tôi lại để ý đến anh không?"

Từ Dương cũng không biết lí do, bèn dùng tay choàng quanh eo Tư Diệp kéo sát lại người mình, cười khẩy hỏi:

"Có phải là vì anh đẹp trai không?"

Tư Diệp bỗng cong môi cười, choàng hai tay ra sau gáy Từ Dương rồi mới đáp:

"Thật ra tên của anh gần giống với người bạn trai cũ của tôi. Người mà tôi vô cùng căm ghét mỗi khi nhớ đến"

"Nhưng hôm nay chúng ta chỉ ở riêng cùng nhau, và em chỉ được phép nhắc đến tên anh thôi"

Từ Dương dứt câu liền túm lấy chiếc cằm Tư Diệp, đang tiến mặt tới định hôn cô ta nhưng lại bị cô ta đẩy tay vào người từ chối.

"Sao vậy?"

Vì bị hành động này làm cho cụt hứng nên vẻ mặt Từ Dương có chút không vui hỏi. Tư Diệp nháy mắt, nói:

"Anh vào phòng tắm tắm đi. Em sẽ chờ anh bên ngoài. Trước giờ em vẫn thích làm chuyện này khi cả hai đều sạch sẽ"

Nghe vậy Từ Dương liền tin lời Tư Diệp, đành dừng lại ý định rồi cong môi cười, đáp: "Được"

Sau khi đã lừa được anh ta vào phòng tắm, Tư Diệp ở bên ngoài liền lập tức cầm điện thoại gọi ngay cho cảnh sát với giọng điệu sợ hãi, cô ta giả vờ khóc thin thít, hoảng loạn như mất đi bình tĩnh, che miệng nói khẽ để tránh bị Từ Dương nghe thấy.

"Làm ơn...làm ơn hãy đến cứu tôi. Có một gã đàn ông lạ xông vào nhà tôi, hắn còn có ý định cưỡng bức tôi nữa. Cũng may tôi đã lừa được hắn vào phòng tắm. Các anh mau đến đây nhanh đi!"

Sau khi cô ả cho địa chỉ, thì người cảnh sát đầu dây bên kia cũng nhẹ giọng khuyên nhủ cô ta hãy bình tĩnh, rồi họ sẽ tới cứu cô ta ngay lập tức.

Cuộc gọi kéo dài chỉ hơn ba mươi giây, Tư Diệp vừa ấn phím gác máy, thì trên môi cô ta bỗng nở một nụ cười quái dị. Cô ta rất thông minh, liền nhanh chóng vò đầu tóc mình cho rối tung, dùng móng tay cào cấu cơ thể, làm chiếc váy trên người tả tơi như bị ai đó xé rách. Cuối cùng là chợp lấy chiếc điện thoại của Từ Dương để trên sofa, nhanh chóng vào nhật kí và hộp tin nhắn của anh ta rồi xóa đi đoạn tin nhắn mà mình đã gửi và mời anh ta đến nhà mình lúc nãy.

Sau mười lăm phút, Từ Dương ở trong phòng tắm, vén tay khóa chiếc vòi sen đi, anh ta vẫn chưa biết chuyện gì sắp xảy đến với mình, còn thản nhiên chu môi huýt sáo, quấn một chiếc khăn trắng quanh eo.

Anh ta vừa mở cửa ra khỏi phòng tắm, thì đột dưng chợt bị hai người cảnh sát đứng mai phục hai bên trái và phải nhào đến vây bắt, túm chặt lấy cánh tay chèn chéo ra sau.

"Các người làm gì vậy? Sao lại có cảnh sát ở đây chứ?"

Anh ta sửng sốt hỏi, nhìn xung quanh chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy Tư Diệp trong bộ dạng tả tơi đang đứng chung với một người cảnh sát khác. Cô ta bỗng trỏ tay về phía anh ta, hoảng loạn khóc lóc, nước mắt chảy đầm đìa, tóc tai rối tung lũ phủ vài sợi trên khuôn mặt sợ hãi, bất kể ai nhìn qua cũng đều không nghĩ cô ta là kẻ giở trò.

Cô ta ra vẻ uất ức, nói lớn:

"Hức...hắn ta đã theo dõi tôi đến chung cư này, sau khi tôi mở cửa, hắn đột dưng khống chế tôi từ đằng sau rồi xông vào nhà tôi. Làm ơn hãy bắt lấy hắn đi!"

"Cô nói cái quái gì vậy?"

Từ Dương sửng sốt quát lên, liền bị viên cảnh sát ở phía sau trói tay vào một chiếc còng sắt, nói:

"Anh đã bị bắt vì tội tự tiện xông vào nhà người khác và tội cưỡng bức. Mời anh về sở cùng chúng tôi làm việc"

"Tôi không làm gì cả! Là cô ta, là cô ta đã mời tôi đến đây. Nếu các người không tin thì hãy mở điện thoại của tôi lên xem đi, trong đó vẫn còn tin nhắn của cô ta gửi cho tôi lúc nãy"

Từ Dương phẫn nộ nói lớn, điều này khiến các viên cảnh sát đều phải ngạc nhiên. Để xác minh lời nói của anh ta, một nam cảnh sát khác đúng lúc vừa tìm được chiếc điện thoại của Từ Dương ở trên sofa, rồi quay lại giơ lên hỏi:

"Đây có phải là điện thoại của anh không?"

"Đúng vậy"

Từ Dương vội cười mừng, rồi nhếch mép bảo:

"Mau mở lên đi, rồi các người sẽ thấy tin nhắn của cô ta trong đó"

Nam cảnh sát kia cũng làm theo, bèn kiểm tra điện thoại, nhưng một lúc sau bỗng ngẩn lên lắc đầu, nói:

"Không có tin nhắn nào cả"

Từ Dương cứng mắt bàng hoàng, thì viên cảnh sát đằng sau anh ta cũng trầm giọng lên tiếng:

"Như vậy là đủ rồi. Chúng tôi buộc phải mang anh đi thôi"

Sau đó họ trấn áp hai bên tay Từ Dương đưa ra khỏi căn hộ của Tư Diệp như một tội phạm, nhưng anh ta vẫn không chịu im lặng nhận tội mà liên tục loay hoay hét to hét toáng trên hành lang.

"Tôi không có làm gì cả! Chắc chắn cô ta đã xóa rồi. Cô ta đã bày mưu hãm hại tôi!"

Tư Diệp đứng trên bang công, nhìn xuống đường thấy Từ Dương đã bị đưa lên xe cảnh sát rồi lái đi mất, mặt cô ta bây giờ lạnh như thép, chiếc mép chợt cong lên cười thâm hiểm.

Hôm sau, Tiểu Huyên vì nghe được tin bạn trai đã bị cảnh sát bắt liền sốc đến mức tự nhốt mình trong phòng.

Tiểu Nhã đến nhà an ủi cô, nhưng mới gõ cửa phòng hai ba cái liền bị cô quát tháo cự tuyệt, nói rằng chỉ muốn ở một mình. Tiểu Nhã vốn không biết người gây ra chuyện này lại chính là Tư Diệp, còn móc điện thoại gọi cho cô ta, mong có thể tìm cách nào đó khiến Tiểu Huyên quên đi tên bạn trai xấu xa cũ. Nhưng bây giờ Tư Diệp lại đang ở cùng với một gã đàn ông lạ trên giường, vừa cầm điện thoại thấy số Tiểu Nhã, cô ta đã nhanh tay tắt chuông đi.

Gã đàn ông nằm cạnh cô ta là một gã trông rất lưu manh, cơ bắp cuồn cuộn, tóc nhuộm vàng và có làn da rám nắng, trên người đầy hình xăm, mũi và tai đều xỏ khuyên hệt như côn đồ.

Hắn ta ở trần, miệng ngậm điếu thuốc đang bốc khói nghi ngút, mặc chiếc quần thể thao màu xám tro, bỗng quay mặt sang Tư Diệp hỏi:

"Bảo bối. Là ai gọi vậy?"

Cô ta vẫn cắm mắt vào điện thoại, trả lời:

"Không có gì. Chỉ là số rác thôi"

"Vậy à. Lâu lắm rồi em mới gọi cho anh, kể từ lúc em tốt nghiệp cấp ba thì anh không còn liên lạc được với em nữa. Anh cứ nghĩ là em sợ hãi về chuyện mình đã làm lúc đó chứ?"

"Lúc đó?" Tư Diệp hơi nhướn mày, nghe đến đây bỗng liếc mắt sang nhìn hắn, bởi vì trước giờ những chuyện xấu cô ta đã làm đều chẳng mảy may ghi nhớ hay là có một chút gì gọi là nhận định hối lỗi. Ngay cả khi đám tang của cô gái mình đã hại cho đến chết, cô ta cũng chẳng có mặt.

"Em quên rồi sao? Chuyện cô gái mà em đã nhờ anh và những người khác chặn đường hãm hiếp năm đó, vì quá uất ức nên cô ta đã tự tử. Mặc dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng nếu nó bại lộ ra thì cả em và anh đều sẽ phải đi tù. Anh nghĩ em sợ về chuyện đó nên mới cắt đứt liên lạc với anh, hại anh gọi điện mãi cho em mà không được, vì vậy hôm nay khi nhìn thấy em gọi lại cho mình, anh đã rất bất ngờ"

Hắn nói xong liền nhếch mép đểu cáng nhìn Tư Diệp, ý đồ xấu xa hiện rõ rành rành trong ánh mắt. Cô ta bèn ngồi dậy, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nói:

"Nhớ lại chuyện đó, thì tôi có một việc muốn nhờ anh làm đây"

...

7 giờ tối. Hiểu Nhiên đi quanh quẩn trong cửa hàng tiện lợi, lựa mấy món đồ rồi bỏ vào giỏ đựng, đến khi đã chất đầy thành đống, cô mới mang đến quầy thu ngân tính tiền.

Trong khi cô đang đặt các món hàng lên quầy cho cô thu ngân in hóa đơn, đúng lúc Lăng Nhất từ cửa chính đi vào, nhìn thấy Hiểu Nhiên đang đứng ở quầy thu ngân thì anh ta bỗng bất ngờ nên khựng lại, vài giây sau mới tiến tới gần, cất tiếng:

"Hiểu Nhiên"

Cô ngạc nhiên quay lại, cũng ngờ ngạc cất thành lời: "Ơ, Lăng Nhất"

"Cô mua đồ sao? Sao không bảo Diệc Thiên đi cùng mình?"

"Anh ấy vẫn còn ở công ty chưa về, tôi không thể làm phiền anh ấy được. Dù sao tôi cũng đang rảnh mà"

Lăng Nhất nhìn qua mấy túi đồ lớn của cô, thấy đa số đều là thực phẩm và nước uống, anh ta hơi nghiêng người, gác khuỷu tay lên cạnh quầy thu ngân, cười cười hỏi:

"Nhưng cô mua nhiều như vậy sao? Ăn có hết không?"

Cô phồng má, lườm xéo Lăng Nhất vì biết anh ta lại trêu cô là heo.

"Sao lại không? Tôi muốn mua về để ăn một tuần, dù sao tôi cũng không thường xuyên đi siêu thị lắm. Mà anh tính mua gì vậy?"

Lăng Nhất bật gượng, vốn định vào đây mua thuốc lá, nhưng khi thấy Hiểu Nhiên thì ý định trong anh cũng không còn. Nhưng cô nhân viên thu ngân đã quá quen thuộc với khách hàng như anh ta, bèn đưa đến chỗ khuỷu tay Lăng Nhất đang gác trên cạnh quầy hai gói thuốc, rồi mỉm cười hỏi:

"Quý khách vẫn cần hai gói như thường lệ phải không ạ?"

Lăng Nhất giật mình, chưa biết phản ứng ra sao vì anh ta muốn tạo hình tượng người đàn ông tốt đẹp trước mắt Hiểu Nhiên, nhưng ý định này đã bị cô thu ngân ngây ngô làm hỏng mất.

"Lăng Nhất. Anh hút thuốc sao?"

Hiểu Nhiên có chút bất ngờ, hỏi một câu như khó tin vì cô chưa hề nhìn thấy anh ta hút thuốc.

Lăng Nhất bỗng mỉm cười điềm nhiên, tay đẩy hai gói thuốc trở lại chỗ cô thu ngân rồi vuốt ngược mái tóc, nhắm mắt trả lời:

"Tôi làm gì biết hút thuốc chứ"

Cô thu ngân tròn mắt khó hiểu:

"Nhưng mỗi ngày chẳng phải anh đều đến đây mua..."

Cô ta chỉ nói được nửa câu, chưa gì đã bị Lăng Nhất giơ tay bịt kín miệng, anh ta lườm mắt nhìn cô hai giây, rồi chuyển sang nét mặt thân thiện, bật cười nhẹ nói:

"Cô lầm tôi với ai rồi. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây"

Sau đó anh ta vớ lấy hủ kẹo cao su trên quầy hàng, đặt tờ tiền 500k lên chỗ cô thu ngân rồi hào phóng bảo:

"Của cô đây, còn tiền thừa cứ giữ đi, không cần thói đâu"

Cô thu ngân nghệch mặt ra chẳng hiểu chuyện gì, thì Lăng Nhất bèn cầm luôn mấy túi đồ của Hiểu Nhiên trên quầy đi rồi bảo:

"Hiểu Nhiên, mấy cái này để tôi xách giúp cho. Nhiều đồ như vậy, một đứa con gái như cô làm sao mang hết được chứ?"

Lúc nãy Hiểu Nhiên còn đang phân vân không biết làm sao mang hết đống đồ này về nhà, nhưng khi thấy Lăng Nhất nhiệt tình như vậy, cô bèn cười mừng nói:

"Vậy cũng được. Cảm ơn anh nhé"

"Không có gì. Chuyện đàn ông nên làm mà"

Lăng Nhất tươi cười đáp lại, rồi bỗng nhìn cô chầm chầm vì đột nhiên phát hiện ra cô không mang đôi hoa tai mình đã mua tặng và nhờ Tiểu Mễ đưa giúp, tuy trong lòng anh ta có chút hiếu kì nhưng lại nén miệng không dám hỏi.

Ra ngoài cửa hàng, Lăng Nhất theo cô ở phía sau, hai tay đều xách hai túi nhựa đồ của cô, lờ mờ thăm dò:

"Hiểu Nhiên, cuối tuần này cô có bận không?"

"Cuối tuần sao?"

Hiểu Nhiên đi phía trước anh ta, suy nghĩ vài giây rồi mới đáp: "Không có"

"Vậy có thể đi cùng tôi không?"

Cô ngạc nhiên dừng chân, xoay lại đối diện Lăng Nhất, hỏi:

"Đi đâu chứ?"

"Tôi được một người bạn cho hai vé xem phim, nhưng không biết đi với ai mới muốn mời cô"

Hiểu Nhiên bỗng suy nghĩ một hồi, rồi đột dưng mỉm cười hớn hở, chắp hai tay nói:

"Thế thì tốt quá, cuối tuần này tôi cũng khá rảnh rỗi"

Nghe vậy trong lòng Lăng Nhất mừng như muốn nhảy cẫng, nhưng ngoài mặt lại tỏa ra vẻ điềm nhiên trước mặt cô.

"Thật sao? Thế thì cuối tuần này tôi sang nhà đón cô nhé"

Cô lập tức xua tay từ chối, nói:

"Không cần đâu, tự tôi sẽ đến chỗ hẹn, nếu anh đến đón tôi, chỉ sợ anh Diệc Thiên sẽ hiểu lầm mất"

"Được"

Tối hôm đó. Lăng Nhất vừa trở về căn hộ riêng, bỗng nghĩ tới Hiểu Nhiên cuối tuần này sẽ đi cùng mình, tâm trạng trở nên tột độ vui sướng.

Anh ta ngã lưng lên giường, lập tức cầm điện thoại ra đặt ngay hai vé xem phim.

Trong khi lựa bộ phim cần mua vé, thì anh ta khá lưỡng lự.

"Nên đặt phim nào nhỉ? Chẳng lẽ phim tình cảm?"

Nghĩ tới điều này, anh ta bỗng tưởng tượng khi màn hình chiếu lên cảnh của một cặp đôi đang hôn nhau, không gian xung quanh bao trùm một màu tối om, thì anh ta chợt quay qua nhìn Hiểu Nhiên, nhưng cũng không ngờ cô cũng quay qua nhìn anh, cả hai đối mặt nhau, rồi từ từ thu hẹp khoảng cách. Nghĩ tới đây, Lăng Nhất bỗng ngượng mặt, liền xua đi cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình. Anh ta tiếp tục nhìn điện thoại, gác tay lên cằm rồi lẩm bẩm:

"Nếu không chọn phim tình cảm, thì chẳng lẽ chọn phim kinh dị?"

Tới đây anh ta lại tưởng tượng, khi con ma xuất hiện trên màn hình, thì Hiểu Nhiên lại sợ đến phát run rồi ôm chặt lấy cánh tay anh ta. Nghĩ tới đây, anh ta đã lập tức chọn mua ngay hai vé phim kinh dị, và chỉ mong bộ phim này càng đáng sợ càng tốt.

Cuối tuần cũng đến, tại sân vườn Phó Gia.

Tiểu Mễ đang cầm chổi quét những chiếc lá khô trên sân, bỗng quay lại nhìn Hiểu Nhiên với vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi:

"Cô nói Lăng Nhất mời tôi đi xem phim sao?"

Hiểu Nhiên chéo hai ra sau lưng, cười cười gật đầu.

"Phải, tối hôm nay cô nhất định phải đến đó, xem như là nắm bắt cơ hội"

Tiểu Mễ bỗng vén tay lên cằm, nhìn đi nơi khác suy nghĩ, có chút thắc mắc.

"Nhưng tại sao anh ta lại không gọi điện thoại trực tiếp mời tôi?"

Hiểu Nhiên cười gượng, nhanh nhảu trả lời:

"Chắc là anh ta ngại đấy mà. Tiểu Mễ, tối nay cô cứ ăn mặc thật đẹp rồi đến chỗ hẹn, tôi tin chắc hai người sẽ sớm thành một đôi"

Tiểu Mễ bật ngượng, hai bên má liền xuất hiện mấy tia vạch đỏ, rồi chao mày buồn bã, rũ mắt nói:

"Nhưng tôi còn bận rất nhiều việc, mỗi buổi tối tôi đều phải dọn dẹp phòng cho chủ nhân, pha cafe cho ngài ấy nữa. Tôi thật sự không đi được đâu"

"Đừng lo"

Hiểu Nhiên chợt đặt tay lên vai Tiểu Mễ, tay còn lại đặt lên lồng ngực mình ra vẻ rất đáng tin cậy, ánh mắt lóe sáng như sao, nói:

"Tiểu Mễ, cô cứ yên tâm mà đi đi. Bạch Hiểu Nhiên tôi sẽ vì cuộc hẹn hò của cô mà trợ giúp một tay. Tôi bảo đảm sau ngày hôm nay, mối tình của cô sẽ có kết quả tiến triển tốt"