Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu

Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu - Chương 3




Chỉ Nhu ngồi trên sofa xem TV, nội dung vở hài kịch làm cô ôm bụng cười to, lúc này, cửa nhà đột nhiên mở ra, không cần nghĩ cũng biết là ông chủ Ngự Am của cô về nhà.



Mấy ngày nay Chỉ Nhu mơ hồ thăm dò tình hình của Ngự Am, anh là người rất trật tự, ngủ muộn dậy sớm, cuộc sống tương đối có quy luật, chưa bao giờ vì thân phận ông chủ lớn mà khoan đãi với mình, bình thường tan tầm còn muốn mang việc về nhà tăng ca, là người có yêu cầu cao.



Nhưng khuyết điểm chính là rất không thú vị. Trong một tuần này, Ngự Am gần như coi thường sự tồn tại của cô, gặp mặt cũng không từng mở miệng nói chuyện với cô, chỉ ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm cô, sau đó xoa nắn mặt cô rồi lại nhìn nhìn lại tay mình... không làm gì, sau đó bước đi. Diệp Chỉ Nhu nghĩ rằng, đây cũng có khả năng là một trong những chiêu anh muốn thí nghiệm chứng dị ứng phụ nữ. Diệp Chỉ Nhu mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì, toàn bộ trọng tâm cuộc sống dựa vào TV tinh thể lỏng bốn mươi hai inch. Vốn nghề nghiệp của cô luôn coi TV là bảo bối, sau khi cô ở thanh tâm quả dục sống an ổn, càng thêm ỷ lại nó, đã luyện ra trạng thái đến chết không rời TV.



“Ha ha... Rất buồn cười! Thật sự là cười chết người... Chủ nhân anh đã về rồi!” Nghe thấy tiếng mở cửa, Chỉ Nhu đang vùi đầu xem tiết mục hài, đến đầu cũng không quay lại nhìn một chút, hai mắt còn nhìn chằm chằm TV tùy ý ân cần thăm hỏi.



Ngự Am trừng mắt nhìn cô một cái. Thật không hiểu rõ người phụ nữ này sao lại không biết tiến bộ như vậy, không thừa dịp thời gian rỗi bồi dưỡng mọi thứ, còn mỗi ngày ngồi trước TV xem chút tiết mục giải trí không dinh dưỡng lại không tiêu hóa tốt.



“Cơm chiều đâu?” Anh buông túi tài liệu xuống, đi dép lê vào.



Chưa thấy qua người hầu tốt mệnh như vậy, mỗi ngày trừ bỏ quét tước ra, thời gian khác đều ngủ bằng không lại dán trước mặt TV, cầm một bao bỏng ngô trên tay, trên bàn đặt một chai Coca.



“Cơm chiều à... Ngay tại trên bàn cơm đó!” Đồng dạng, Chỉ Nhu ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một cái nói.



Ngự Am đi tới trước bàn ăn, thấy trên bàn ngoại trừ hai bát mỳ ăn liền ra, không có đồ ăn khác, vì thế sự kiềm chế dưới đáy lòng như một ngọn lửa bốc cháy trong nháy mắt.



“Diệp Chỉ Nhu! Cô làm cái gì? Để bát mỳ ăn liền thì nghĩ ứng phó được tôi sao?” Ngự Am vỗ bàn ăn quát.



“Chủ nhân... Anh phải thông cảm cho tôi chứ! Một tháng anh mới cho tôi ba vạn, tiền chi cho những thứ thượng vàng hạ cám cũng không đủ, nào có tiền mua đồ ăn? Hơn nữa... Anh đừng quên đây là tháng đầu tiên, tôi còn chưa lĩnh tiền lương nha! Mỳ ăn liền mấy ngày nay đều là tôi mời khách!” Chỉ Nhu không hiểu Ngự Am sao lại ngạc nhiên, anh ăn mỳ ăn liền lại không có nghĩa là cô ăn sơn hào hải vị, cùng là người lưu lạc đến vách núi, cần gì đau khổ bức người ta theo mình.



“Hai nghìn tệ tôi đưa cho cô ngày đó đâu? Chẳng lẽ tiền này chỉ đủ mua mỳ ăn liền giá rẻ này sao?” Ngự Am gần như là rít gào .



“Chủ nhân, anh lầm ư? Hai nghìn tệ kia là tôi dựa vào chính mình kiếm tiền nha, cũng không phải do làm người hầu thu vào...” Chỉ Nhu hảo tâm nhắc nhở anh. Ngự Am có phải có chứng dễ quên hay không? Hai nghìn tệ kia rõ ràng là tiền thù lao anh ôm cô nha! Làm sao có thể lấy ra để chi cho cuộc sống hai người.



“Trời ạ! Cô người phụ nữ này có thể bớt yêu tiền một chút hay không? Mới chỉ hai nghìn tệ cô cũng so đo thành như vậy?” Ngự Am cảm thấy tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ này chỉ biết làm anh đau đầu đến nứt ra. Nếu không phải trị chứng bệnh của mình, anh mới không ngốc đến giữ một con sâu gạo ở nhà làm gì.



“Chủ nhân, anh cũng nói là chỉ là hai nghìn tệ, vậy anh sao không chi tiền ra để tôi mua đồ ăn? Anh không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?” Chỉ Nhu cảm thấy suy nghĩ logic của Ngự Am rất kỳ quái! Nói chuyện thường xuyên không hợp với lẽ thường, tự mâu thuẫn.



“Cô!” Anh tức trừng mắt với Chỉ Nhu, sau đó lấy ra năm nghìn tệ trong ví nhét vào ngực cô.



“Chủ nhân anh thật phóng khoáng!” Chỉ Nhu vốn dĩ trốn tránh ánh mắt hung ác của anh, vừa nhìn thấy tờ tiền mặt năm nghìn tệ trong ngực, vẻ mặt ai oán ban đầu lại chuyển sang hớn hở lên.



“Ngày mai đừng để tôi nhìn thấy loại thực phẩm Fastfood này!” Ngự Am cầm lấy mỳ ăn liền muốn đổ xuống sàn, sau lại lại sợ sẽ làm bị thương lòng tự trọng của nha đầu Chỉ Nhu kia, vì thế lại buông xuống.



“Chủ nhân, ngày mai tôi nhất định cho ngài ăn ngon!” Mắt Chỉ Nhu trực tiếp nhìn tờ tiền mặt bóng loáng, rất vui.



Ngự Am nhìn cô một cái, bất đắc dĩ tiêu sái trở về phòng.



“Chủ nhân không ăn, vừa vặn tiết kiệm tiền!” Diệp Chỉ Nhu vui vẻ bưng mỳ ăn liền về phòng của mình, tuy rằng biết rõ Ngự Am mới khinh thường loại thực phẩm Fastfood rẻ tiền này của cô, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu như anh ăn vụng thì tính sao? Cho nên vẫn nên bưng đi thì tốt hơn.



Nhìn tiền mặt trong tay, tự đáy lòng Chỉ Nhu cảm thấy Ngự Am là ông chủ tốt.



~~~~o0o~~~~



“Ha ha ha, sao lại đáng yêu như vậy!” Vừa nghe những câu nói của bạn tốt, Lạc Tử Thông thú vị ôm bụng cười to, rất vui vẻ.



“Hey! Người anh em, cậu ít nhất cho tớ một chút mặt mũi chứ?” Bạn tốt cười đến ngã trái ngã phải, sắc mặt Ngự Am rất là khó coi.



“Tớ thấy cậu cuối cùng nhất định sẽ thua trong tay người phụ nữ này!” Bằng trực giác cao thủ tình trường của Lạc Tử Thông anh, chính xác nói ra cái nhìn của mình.



Nghe thấy điều này, sắc mặt Ngự Am càng thêm ngưng trọng.



“Đừng náo loạn, tớ đường đường một tổng giám đốc Ngự thị làm sao có thể yêu một nhóc con không có lai lịch! Nói khí chất không có khí chất, nói ý thức không có ý thức! Trong mắt cũng chỉ có tiền, tiền, tiền! Đời trước cô ta nhất định là người nghèo nàn”. Vừa nghĩ đến Diệp Chỉ Nhu lười biếng, dương dương tự đắc, không hề có trọng tâm cuộc sống, trên mặt Ngự Am không khỏi lộ ra sự khinh thường.



“Nói cũng khó, đừng quên trên thế giới này chỉ có cô ta mới có thể vượt qua “Chứng dị ứng phụ nữ” của cậu! Cậu ngẫm lại, đây không phải trời xanh an bài sao? Có lẽ cô ta chính là chân mệnh thiên nữ của cậu!”



Lạc Tử Thông lấy khuỷu tay chọc chọc bạn tốt, mờ ám nói.



“Cậu ngốc rồi? Cho dù đây là thiên ý tớ cũng sẽ xoay chuyển càn khôn! Nếu không phải cô ta có thể miễn dịch chứng phản cảm phụ nữ của tớ, tớ mới không giữ đại phiền toái chướng mắt đó ở bên người” Nói đến người phụ nữ lười nhác trong nhà kia, Ngự Am lại đau đầu.



Trong mắt người phụ nữ đó chỉ có tiền! Từ lúc anh ra khỏi bụng mẹ chưa bao giờ gặp qua hiện thực như vậy, người phụ nữ yêu tiền! Nếu mỗi người phụ nữ đều đáng sợ như cô, vậy anh thà rằng cô độc sống quãng đời còn lại cũng không cần cưới phụ nữ yêu tiền về nhà.



Lạc Tử Thông nhún nhún vai, trực giác nói cho anh chuyện cũng không đơn giản như Ngự Am nghĩ.



“Không nhiều lời với cậu, thời gian không sai biệt lắm, tớ sắp tan tầm” Nói xong, Ngự Am bắt đầu thu dọn tài liệu, máy tính trên bàn.



“Tớ thấy cậu là muốn trở về với mỹ nữ kim ốc tàng kiều rồi?” Lạc Tử Thông không quên chế nhạo anh một phen.



Từ khi người phụ nữ kia vào nhà Ngự Am, chỉ thấy anh mỗi ngày đúng giờ tan tầm, cho dù làm không xong hợp đồng cũng mang toàn bộ về tăng ca, đây không phải là biểu hiện muốn ở bên người đó sao.



“Cô ta hoàn toàn không vượt được mỹ nữ, nghiêm khắc mà nói chỉ là một con gà mái cứng đầu” Bình yên, trong đầu Ngự Am hiện lên ngày ấy anh yêu cầu muốn ôm cô, hình ảnh cô đỏ mặt muốn anh trả hai nghìn tệ...



“Vậy sao, thế thì ngày nào đó cậu chán, đừng quên chuyển con gà mái bé nhỏ đó sang cho tớ”



“Vì để cậu trường mệnh trăm tuổi, vẫn không nên hại cậu thì tốt hơn” Gà mái khi thì trầm mặc, khi thì huyên náo nếu để lọt ra ngoài chắc sẽ nguy hại chúng sinh.



“Tớ không vào địa ngục, ai vào địa ngục” Lạc Tử Thông ra bộ hy sinh anh dũng nói.



“Địa ngục không tốt đẹp như cậu suy nghĩ! Thời gian không sai biệt lắm, tớ phải đi về giám sát cô ta có thuận theo làm việc hay không! Những tài liệu này cậu xem rồi giải quyết đi!” Anh đưa toàn bộ trên bàn cho Lạc Tử Thông, sau đó vội vàng rời đi.



Nhìn tập tài liệu dày kia, mặt Lạc Tử Thông xanh mét một nửa.



~~~~o0o~~~~



Về nhà, mùi cơm bay tới... Hương vị ấm áp như vậy mới có cảm giác về nhà! Người phụ nữ này cuối cùng nghe lời anh mở cửa đi vào phòng bếp, thấy Chỉ Nhu thon gầy đeo tạp dề hồng nhạt đưa lưng về phía anh, còn đang chuyên tâm quấy canh mỹ vị trên bếp, hình ảnh kia giống như là một người vợ hiền làm bữa tối tình yêu cho chồng, chờ đợi người yêu trở về... Đợi chút, anh lại đang miên man suy nghĩ cái gì? Cái gì mà vợ hiền, cái gì mà chồng chứ. Loại đồng thoại giả dối không có khả năng xảy ra trên người anh!



“Chủ nhân, anh đã về rồi? Anh nhìn xem thức ăn hôm nay được chứ?” Chỉ Nhu quay người lại thấy Ngự Am phía sau, cười tủm tỉm nói.





“Ừm, nhưng tại sao đều là thịt? Không có rau xanh?” Ngự Am nhìn bốn món ăn trên bàn, cá hồi hấp, thịt bò hầm, thịt viên chiên, chân giò quay? Sao lại không có màu xanh của rau chứ.



“Rau xanh ăn chát miệng, đương nhiên phải lựa chọn thịt để ăn chứ! Hơn nữa tôi còn đặc biệt làm đồ tôi thích ăn nha!” Chỉ Nhu đi đến trước mặt anh, nhìn thịt cá đầy bàn, không biết là có gì không ổn.



“Cái gì? Cô thích ăn? Cô là muốn hầu hạ tôi hay là hầu hạ chính cô?” Nghe thấy lời của cô, khuôn mặt vốn vừa lòng của Ngự Am lại đen một nửa.



“Anh cũng không nói rõ anh muốn ăn cái gì, không có lựa chọn, tôi đương nhiên là làm món tôi thích ăn!” Chỉ Nhu khó hiểu, việc này có cái gì không đúng sao.



“Cô còn nói dối!” Ngự Am sao lại cảm thấy có chút tức giận công tâm.



“Nào có, người ta nói là sự thật!” Chỉ Nhu bĩu môi oan ức nói. Ngự Am thật sự là người kỳ quái, làm thế nào cũng không vừa ý anh, nhưng không sao, vì kiếm tiền, cô có thể chịu được tính tình quái lạ của anh.



“Cô...” Anh chính thức bị cô chọc giận tới cùng.



“Được rồi, chủ nhân anh mau đi rửa tay đến ăn cơm đi! Đúng rồi, còn có một nồi canh gà, có rau cải xào!” Chỉ Nhu dường như nhớ tới cái gì, vui vẻ nói.



Nghe được lời của cô, Ngự Am không thể không vui vẻ đứng dậy.



Rửa tay xong, anh lập tức miệng lớn ăn luôn.



Nha đầu chỉ biết làm người ta tức giận thật sự có tài nấu nướng, tài nội trợ thuần thục cũng đủ để mở một nhà hàng ăn.



“Ăn ngon chứ? Tôi chỉ biết chủ nhân nhất định sẽ vừa lòng. Nhưng mà... Anh không thể ăn nhiều thịt, tính tình của anh đã không tốt, nếu không khống chế ẩm thực, nhất định sẽ táo bạo giống như trâu!” Nhìn tướng ăn tao nhã của Ngự Am, Chỉ Nhu đơn thuần quan tâm lắc đầu nói.



Lúc này Ngự Am đột nhiên buông bát đũa, một đôi mắt nóng cháy trừng mắt với Chỉ Nhu.



“Tôi, tôi nói sai cái gì sao?” Ngự Am căm tức làm cho Chỉ Nhu lí nha lí nhí nói.



“Anh đừng bực, tôi nói tất cả đều là sự thật nha! Người ăn nhiều thịt vốn sẽ không kiên nhẫn, hơn nữa gặp nhiều chuyện sẽ dễ dàng kích động...” Chỉ Nhu hảo tâm muốn nói cho hết lời, nhưng Ngự Am cũng không cảm kích cắt ngang lời cô.



“Cô nói đủ chưa? Nói xong thì thu dọn vào bếp!” Ngự Am trừng mắt nhìn nha đầu lải nhải này, trên mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn.



“Nhưng mà tôi còn chưa ăn...”



“Ai nói có phần của cô? Toàn bộ đồ ăn này tôi sẽ ăn hết” Nói xong, Ngự Am giận dỗi ăn hết đồ ăn trên bàn, một chút nhỏ xíu cũng không để lại cho Chỉ Nhu.



Chỉ Nhu chỉ có thể trợn to mắt nhìn Ngự Am ăn hết từng miếng từng miếng đồ ăn trên bàn.



Cô nản lòng, vô kế khả thi cúi đầu, yên lặng tiêu sái vào phòng bếp. Thấy bộ dáng đáng thương này của cô, Ngự Am nói cho chính mình tuyệt đối không thể mềm lòng...



~~~~o0o~~~~



“Chết tiệt! Diệp Chỉ Nhu cô rốt cuộc hạ độc gì bên trong đồ ăn hả?” Ngự Am ôm bụng chạy vào toilet, một mặt còn không quên kêu gào với Chỉ Nhu đang xem TV.



Cái này… Cô cũng không biết Ngự Am làm sao vậy. Nói là ăn nhiều thịt sẽ tiêu chảy sao? Bốn món ăn trên bàn một miếng cô cũng không ăn, cho nên bình yên vô sự, nói như vậy... Là nguyên liệu cô mua không tươi ngon sao? Cô thừa nhận vì tiết kiệm tiền, cô đi siêu thị mua thực phẩm sắp tới hạn sử dụng, nhưng bình thường cô ăn như vậy cũng không xảy ra chuyện gì nha! Làm sao khi tiếp xúc với dạ dày của Ngự Am xong liền sinh ra phản ứng lớn như vậy.



Chỉ Nhu cúi đầu, có chút thấp thỏm không yên.



Không phải lỗi của cô... Là anh ta Ngự đại thiếu gia quen sống an nhàn sung sướng, tí xíu không tươi ngon lập tức liền phản ánh trên cái bụng, không có nửa điểm quan hệ gì với cô. Nghe tiếng xả nước bồn cầu trong toilet, Chỉ Nhu vội vàng phóng ngay về phòng, chỉ sợ Ngự Am sẽ tìm cô tính toán sổ sách.



Về tới phòng, Chỉ Nhu đeo tai nghe Mp3 lên, khóa trái cửa, mở nhạc lớn nhất, chỉ sợ anh sẽ tìm tới cửa. Trong chốc lát, cửa phòng bị gõ mãnh liệt, Chỉ Nhu gắt gao nhắm mắt lại trốn trong chăn, cô vẫn nói cho chính mình, không có việc gì, không có việc gì.



Ngự Am cầm chìa khóa mở cửa phòng Diệp Chỉ Nhu ra. Nha đầu kia là choáng váng sao? Không nghĩ xem là nhà ai? Cô nghĩ rằng khóa cửa là có thể tránh né hết thảy trách nhiệm sao? Cô làm bữa tối ước chừng hại anh chạy hơn chục lần vào toilet! Mụ la sát đáng giận dám ý định độc chết anh! Anh chật vật chạy ra hàng thuốc hai bốn tiếng mua thuốc tiêu chảy, nếu không bây giờ anh còn đang “an vị” trong toilet, thấy một cục tròn tròn trong chăn, Ngự Am không cam lòng.



“Diệp Chỉ Nhu, lập tức đứng lên cho tôi!” Anh đứng ở cửa phòng, cách một chút khoảng cách gọi cô dậy.



Người trên giường đến động cũng không thèm động, anh nhăn mi chống nạnh gọi thêm một lần.



“Diệp Chỉ Nhu, trốn tránh sự thật là không thể giải quyết vấn đề, cô mau giơ tay chịu trói đi!”



Vẫn là không nhúc nhích.



“Diệp Chỉ Nhu đây là cô ép tôi…” Anh vứt bỏ mọi lễ giáo, trực tiếp đi tới mép giường cô, giận dữ nhấc chăn lên. Chỉ Nhu ngủ say sưa chỉ biết trở mình, lấy đùi chặn chăn bông.



Nhìn bộ dáng ngủ ngọt ngào của cô, cũng không ngẫm lại trước đó anh chết đi sống lại bao lần. Người phụ nữ đáng chết này.



“Diệp Chỉ Nhu, tỉnh lại cho tôi!” Anh gào thét lớn.



Quái, sao lại không nghe được chứ. Anh khom người nhìn lên, lỗ tai cô vẫn có tai nghe, còn mở nhạc to nhất —— Người phụ nữ này điên ư? Nhạc lớn tiếng như vậy không sợ vỡ tan màng tai sao? Ngự Am trực tiếp lấy tai nghe của cô ra, tắt nhạc đi, để ở một bên.



Đột nhiên, anh nhìn chăm chú vào cặp đùi nâng cao của cô, váy ngủ ngắn ngủi vì thế để lộ ra cặp chân trắng nõn cùng với quần lót màu trắng. Thấy một màn liêu nhân này, Ngự Am luôn luôn giữ mình trong sạch lại có loại cảm giác huyết mạch sôi trào.



Anh chưa từng quan sát một người phụ nữ gần như vậy. Khó trách có người nói phụ nữ là nước tạo nên, làn da trong suốt long lanh, trắng nõn như là làn nước chảy, giống như là một hồ nước trong suốt. Cơ thể cô sao lại thơm như vậy? Anh cúi người xuống hít hà hương thơm trái cây truyền lại trên cơ thể cô.



Hương vị ngọt ngào mê người. Hơn nữa khi tầm mắt anh đi vào nhìn hai nụ hoa cao ngất do nghiêng người đè ép mà lộ ra vòng tròn đầy đặn, toàn bộ máu mũi Ngự Am cũng sắp “dốc lòng chiến đấu”.



“Ưm...” Miệng cô nói lời vô nghĩa, trong lúc nhất thời Ngự Am khẩn trương nghĩ rằng người phụ nữ này muốn tỉnh lại! Diệp Chỉ Nhu trong lúc ngủ mơ lại trở mình, vốn nghiêng người biến thành hình chữ đại, hình ảnh đẹp mắt cũng tuyên cáo rơi rụng.



Tư thế ngủ thật xấu! Anh ngầm nhắc nhở trong lòng.



Lúc này anh thấy rõ biểu tình xinh đẹp trên mặt cô, trong lúc ngủ mơ miệng cô nở ra nụ cười nhợt nhạt, giống như đang mơ được giấc mộng đẹp.



Người phụ nữ này phạm tội còn coi như không, còn dám bình yên vô sự ngủ giữa ban ngày? Thật sự là đôi môi chu lên đáng chết, cánh môi phấn nộn giống như được tô thêm mật ong lóng lánh... Ngự Am ảo tưởng cảm xúc tuyệt vời khi hôn môi cô, tiếp theo anh không thể khống chế mà cúi đầu, muốn kiểm soát, bao phủ lấy thứ ngọt ngào kia.



“Hì... Cho tôi tiền...” Trong mộng Chỉ Nhu đột nhiên cười ngớ ngẩn nói ra rõ ràng.



Tựa như có một gáo nước lạnh hắt lên đầu Ngự Am, ý tưởng muốn hôn môi Diệp Chỉ Nhu lập tức chạy đi mất tăm.




Người phụ nữ này rất sát phong cảnh! Cũng may mà lời nói mơ của cô làm cho anh hoàn hồn, bằng không anh thật sự sẽ làm ra một chuyện ngu xuẩn khó có thể vãn hồi với một đứa ngốc.



Nội tâm anh có loại phẫn nộ bốc lên hừng hực, không biết là bởi vì thù chưa báo được hay là không hôn được cô.



“Quên đi!” Anh nhụt chí nói trong lòng.



Ngự Am xoay người muốn đi ra ngoài, cơn giận trong lòng vẫn khó có thể an bình.



Vì thế anh động não... Dù sao cũng phải làm cho nhóc con này nếm một chút giáo huấn chứ?



Trái lo phải nghĩ, anh rốt cục nghĩ đến một phương pháp đủ để khiến cô ngoan ngoãn nghe lời, vì thế anh động thủ bắt đầu cởi quần áo của cô…



~~~~o0o~~~~



Ngủ quá thỏa thuê nha. Diệp Chỉ Nhu thoải mái duỗi thắt lưng lười biếng, sau đó thỏa mãn mở hai mắt.



Cô nhìn nhìn đồng hồ, ai da, sao lại muộn thế này! Đã chín giờ hơn, không kịp làm cơm sáng rồi.



Nhưng, nhớ tới thảm án đêm qua, Diệp Chỉ Nhu nghĩ rằng Ngự Am cũng không có khả năng lại ăn cơm cô làm. Không biết đêm qua anh ta có tốt hay không? Anh ta hình như chạy vào toilet vô số lần, sẽ không phải là mất nước chết ở phòng khách chứ? Cô thật sự là rất hồ đồ, chỉ lo trốn anh nhưng lại thật không ngờ anh có thể bởi vì tiêu chảy nghiêm trọng mà mất nước bỏ mình. Nghĩ đến việc này, Diệp Chỉ Nhu vội vàng ngồi dậy, sờ sờ lỗ tai. Không đúng, tai nghe Mp3 của cô đâu? Hơn nữa cửa sao lại mở ra một nửa? Sẽ không phải đêm qua Ngự Am đã vào rồi chứ? Cô thật khờ, nhà là của anh, anh làm sao có thể không có chìa khóa dự phòng?



Quên đi, anh không gọi cô dậy chắc là hết giận rồi. Vì thế tảng đá nặng trong lòng Chỉ Nhu mới buông xuống, trong chốc lát, cô cảm thấy thân thể thế nào lại lạnh lạnh không giống với bình thường khi rời giường. Bởi vậy cô cúi đầu nhìn…



“Trời ơi~~~!” Cô rống to, vội vàng lấy tay vòng qua áo lót, quần lót quanh thân thể mềm mại của mình.



Tên đáng giận kia, lại dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tiếp theo cô lại thấy bên giường để lại một tờ giấy.



An phận chút! Trong di động của tôi đã có ảnh chụp “mát mẻ” của cô. Nếu như dám lấy sinh mệnh của tôi ra đùa giỡn, cẩn thận tôi công bố nó trên trang web Ngự thị, để cho nhân viên nhìn đã mắt.



“Chúa tôi! Ngự Am, anh thật sự là tên hạ lưu bại hoại!” Chỉ Nhu gào to với không khí.



Vì đoạt lại trong sạch của mình, Chỉ Nhu chi một trăm năm mươi lăm tệ bắt xe taxi đến Ngự thị tìm Ngự Am tính toán sổ sách.



Thế nhưng sự việc không thuận lợi như Chỉ Nhu tưởng tượng, vừa đến Ngự thị, cô đã bị tiếp tân chặn ở đại sảnh.



“Tôi đã nói là tôi muốn tìm Ngự Am, cô sao không cho tôi đi vào?” Không thể đi qua cánh cửa này, Chỉ Nhu đứng trước quầy tiếp tân trang hoàng hoa lệ, bất đắc dĩ nhìn cô tiếp tân xinh đẹp nói.



Thật sự là đáng thương. Nhân viên toàn cầu phân bố mấy nghìn người. Ngay cả cô tiếp tân của Ngự thị cũng xinh đẹp động lòng người như vậy. Ngự Am thân là tổng giám đốc lại cả một người cũng không thể chạm vào, đơn giản là anh có “Chứng dị ứng phụ nữ”! Nhưng đây cũng không là trọng điểm, mục đích cô đến giờ phút này là đoạt lại ảnh “mát mẻ” của mình.



“Cô à, gặp Ngự tổng chuyện quan trọng là phải hẹn trước, cô đột nhiên muốn chúng tôi thông báo là muốn gặp ngài ấy ư” Cô tiếp tân lạnh lùng từ chối Chỉ Nhu.



“Quản cô hẹn trước cái gì, tôi hiện tại sẽ gặp anh ta, lập tức sẽ gặp anh ta!” Trong lòng Chỉ Nhu giống như là có một ngọn lửa đang cháy, nói đến tựa như phun hỏa.



Không thể tưởng được ở nhà muốn gặp Ngự Am dễ dàng như vậy, vừa đến công ty liền trở nên khó khăn giống như bắc thang lên trời.



“Cô à, cô nếu còn có lời nói giương oai như vậy, tôi phải gọi bảo vệ lại đây đó”



“Cô... Mặc kệ, không cho tôi gặp anh ta, tôi ngồi ở đây đợi anh ta xuất hiện!”



Nói xong, Diệp Chỉ Nhu ngồi xuống sofa, dù sao cũng có điều hòa.



Cô tiếp tân đơn giản không để ý tới cô, loại bà điên này thiên hạ còn nhiều mà, cô ta đã sớm thấy nhưng không thể trách. Huống hồ tổng giám đốc là có tiếng chán ghét phụ nữ, làm sao có thể đồng ý gặp mặt chứ? Cho dù cô ta muốn, cũng không giúp được cô gái này.



Cứ như vậy, Diệp Chỉ Nhu chờ chờ chờ trên sofa, hơi lạnh điều hòa thổi vào cô. Mắt sao lại mỏi nhừ thế này, cô đêm qua không phải ngủ rất thỏa thuê sao “Oáp…” Diệp Chỉ Nhu ngáp một cái thật to.



Không thể, không thể ngủ, sâu gây mê không nên tìm tới cô vào thời điểm này...



“Cô gái này sao vậy?” Lạc Tử Thông đi vào văn phòng tách biệt, chỉ thấy một cô gái đang nghiêng đầu ngủ trên ghế đợi, cô ta thu hút sự chú ý của anh.




“Cô ta nổi giận đùng đùng nói muốn tìm tổng giám đốc, nói đợi không được anh ấy sẽ không đi” Cô tiếp tân khó xử nói.



“Vậy à... Giao cho tôi là được” Trong đầu Lạc Tử Thông hiện lên một người.



Phải đến công ty tìm người, cô gái này hẳn là kim ốc tàng “kiều” trong nhà Ngự Am rồi.



“Cô à, cô à?” Lạc Tử Thông vỗ nhẹ vai Chỉ Nhu.



Nghe thấy tiếng nói, Chỉ Nhu vội vàng tỉnh lại, cô dụi dụi mắt nhập nhèm.



“Ngự Am đâu?” Cô đã quên chỗ khó xử, trực tiếp mở miệng hỏi.



“Ở trên lầu, tôi đưa cô lên” Lạc Tử Thông tươi cười đầy mặt nói.



Thật sự là một cô gái thanh tú động lòng người, ngoại hình và khí chất không bằng kém như Ngự Am phê bình, xem ra tên kia có thành kiến không nhỏ với sắc đẹp của cô gái này.



“Trợ lý Lạc...” Biết rõ tổng giám đốc chán ghét phụ nữ, trợ lý Lạc còn muốn dẫn lên.



“Có việc gì tôi phụ trách. Cô gái, mời đi bên này” Vì thế lạc Tử Thông đầy bụng hưng phấn dắt Chỉ Nhu còn hơi buồn ngủ đến phòng tổng giám đốc. Không thông báo, Lạc Tử Thông trực tiếp đưa Chỉ Nhu vào phòng tổng giám đốc.



Chỉ Nhu thô lỗ mở cánh cửa nặng nề, ngang ngược tiêu sái đi vào.



“Ngự Am! Lập tức giao ảnh chụp ra đây cho tôi!” Cô lấy tờ giấy vẫn để trong túi ra, ném trên bàn Ngự Am.



“Ảnh chụp nào?” Chỉ Nhu đến thăm cũng nằm trong dự đoán của Ngự Am, anh vẫn vững vàng như Thái Sơn, đặt tài liệu xuống, hai tay thả xuống, hai mắt nghi hoặc nhìn Chỉ Nhu tức giận đến trực tiếp giơ chân hỏi.



“Anh tự biết trong lòng! Thân là một người lãnh đạo công ty Khóa Quốc, không thể tưởng được anh lai dùng thủ đoạn thô bỉ với một thiếu nữ tay trói gà không chặt như vậy! Tôi khuyên anh mau giao ảnh chụp ra đây, bằng không tôi nhất định cáo trạng với ba anh!” Chỉ Nhu ra sức giậm chân, lôi lá chắn ra.



Ngự Am sớm biết nha đầu kia chắc chắn tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng không nghĩ tới cô lại tìm tới cửa như vậy.




“Tốt, nó nhất định rất phấn khích! Tôi nghĩ ba tôi nếu biết cô là loại độc bà nương hạ độc vào bữa tối, đánh giá về cô nhất định sẽ tan tành mây khói” Trên mặt Ngự Am lóe ra chút đùa cợt nói.



“Anh... Tôi căn bản không hạ độc gì, rõ ràng là dạ dày anh có vấn đề” Rõ ràng công năng dạ dày của mình không tốt còn đổ tội lên đầu cô.



“Tôi căn bản không thèm để ý cô có thừa nhận hay không, dù sao trong tay tôi hiện đang nắm vương bài có lợi, cô muốn thanh minh hay đùn đẩy như nào đều không sao cả” Ngự Am vô vị nhún nhún vai, một bộ dáng không ngại chi.



“Ngự Am, anh thật sự rất quá đáng đó!” Chỉ Nhu nắm chặt hay tay tức giận đến cả người phát run, cảm thấy gã đàn ông này thật là xấu xa đến triệt để.



“Tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông, nhưng dáng người của cô thật ra rất tốt nha, thật sự là làm tại hạ kinh diễm không thôi...” Ngự Am đi đến trước mặt Chỉ Nhu, cố ý dùng ánh mắt sắc bén đánh giá cô một phen từ đỉnh đầu tới ngón chân, sau đó nói.



“Anh... Thật hạ lưu!” Chỉ Nhu nghiến răng trừng mắt quát Ngự Am.



“So với thủ pháp ác độc của cô, sự tà ác của tôi căn bản chỉ là trố mắt nhìn theo”



“Đáng giận... Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới trả lại ảnh chụp cho tôi!” Chỉ Nhu gần như chỉ rít gào hỏi.



“Để tôi nghĩ... Không bằng, cô hôn tôi một cái đi!” Ngự Am lường gạt cô nói.



Anh hạ quyết tâm nhất định phải cho nha đầu kia một bài học, để cô biết ai mới là lão đại.



“Cái gì? Anh điên rồi sao?” Chỉ Nhu kinh sợ kêu lên. Cô chưa từng hôn môi bất luận kẻ nào, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, làm sao có thể toi công hy sinh chứ.



“Muốn hay không tùy cô, dù sao tôi không có tổn thất” Ngự Am không quan trọng nói.



Ngự am vụng trộm quan sát biểu tình hổn hển trên mặt Chỉ Nhu, nội tâm không khỏi cười trộm vì sự khó xử của cô.



Tên tiểu nhân này... Chỉ Nhu bi phẫn mắng trong lòng.



Lúc này Chỉ Nhu rất hi vọng mình không phải người miễn dịch với chứng dị ứng phụ nữ của anh, bởi vì cô rất hi vọng Ngự Am có thể lập tức phát bệnh, khổ không nói nổi lăn lộn trước mặt cô.



“Được, tôi đồng ý với anh, nhưng anh lập tức phải trả lại ảnh chụp cho tôi!” Chỉ Nhu cắn chặt răng đồng ý.



“Một lời đã định” Nụ cười sáng lạn trên mặt Ngự Am đang châm chọc Chỉ Nhu sầu lo.



Thật ra nghe thấy Chỉ Nhu đồng ý, Ngự Am cũng bắt đầu hoảng lên.



Anh cho tới bây giờ vốn không thân mật tiếp xúc với phụ nữ, nghĩ đến đợi lát nữa bốn phiến môi của hai người chạm vào... Nội tâm anh cũng bắt đầu bất ổn.



“Anh nhắm mắt lại đừng nhìn tôi” Chỉ Nhu nhăn nhó nói.



“Ừ” Vì thế anh nhắm mắt lại.



Chỉ Nhu nghĩ nghĩ, sau đó kiễng chân hôn hai má để tượng trưng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng giống như bị hỏa thiêu.



Ngự Am vẫn ôm tâm tình chờ mong không nghĩ tới cái gọi là “hôn” của Diệp Chỉ Nhu là khẽ chạm đơn giản như thế này, đây cũng không phải là điều anh muốn.



“Tiểu thư, cô rất nhàn hạ sao?” Ngự Am oán giận nói.



“Bằng không thì sao? Tôi hôn rồi, anh còn muốn chơi xấu sao? Mau trả lại ảnh chụp cho tôi! Anh đừng ăn quịt nha!” Tuy rằng anh đường đường là tổng giám đốc, nhưng cũng không khả năng ăn nói lung tung.



“Cô mới ăn quịt, hôn môi tối thiểu phải như này...” Vì thế, Ngự Am kéo Chỉ Nhu lại trước ngực mình, cúi đầu hôn xuống đôi môi cô.



Xúc cảm rất mềm mại! Không thể tưởng được môi của phụ nữ lại thơm mê người như thế, giống như là anh đào nở rộ.



Chỉ Nhu bị Ngự Am hôn căn bản không có cơ hội ngăn cản liền trực tiếp bị anh kéo vào trong lòng. Hai người ôm nhau không có khe hở.



Anh lại cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô! Nhưng tư vị của gã đàn ông khí phách này thật ra khá tốt.



Chỉ Nhu nghĩ đến mình sẽ tức giận đẩy Ngự Am ra, nhưng cô không làm như vậy, ngược lại còn muốn biết hôn môi là chuyện như nào. Hai tay Chỉ Nhu vô lực rũ xuống, tùy ý cho Ngự Am chậm rãi vươn đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, hút hương mật trong miệng cô.



Khi đầu lưỡi tinh tế của anh thăm dò, cắn mút trong miệng cô, Chỉ Nhu cảm giác cả người mình cực nóng, chân tay như nhũn ra, hai chân vô lực, hai chân phảng phất cũng sắp chống đỡ không được độ nặng thân thể. Cô chỉ có thể gắt gao ôm cánh tay chắc chắn của Ngự Am, để tránh mình bị ngã xuống đất.



Đầu lưỡi Ngự Am tràn ngập ma lực tìm kiếm mỗi một cái ngõ ngách nhỏ trong miệng cô, hít lấy mùi hương của cô.



“Mời hai vị uống chút trà nóng, chúa tôi...” Lạc Tử Thông bưng hai chén trà Phổ Nhĩ [1] thượng đẳng vào, lại nhìn thấy một màn sống động trên.



Anh gõ cửa nhưng chậm chạp không có người đáp lại, rất sợ tổng giám đốc đã phát bệnh chết ngất ở bên trong. Lạc Tử Thông mới có thể trực tiếp mở cửa vào phòng, không thể tưởng được lại sẽ khiến anh bắt gặp được hình ảnh xấu hổ như vậy.



Xem ra, ông chủ của anh đã rơi vào bể tình với cô gái duy nhất có thể làm cho cậu ấy không phát bệnh, bạn tốt thật sự động tình.



Phát hiện có người tiến vào, Ngự Am lập tức không lưu tình đẩy Chỉ Nhu còn mông mông lung lung trong mộng ra.



“Không có việc gì thì cô đi trước đi!” Ngự Am xấu hổ hắng giọng khụ hai tiếng, sau nói với Chỉ Nhu còn đang đỏ bừng mặt.



Nhìn thấy người thứ ba bên trong phòng tổng giám đốc, hai gò má Chỉ Nhu phiếm hồng, xấu hổ nói không nên lời.



“Anh... Đừng quên tuân thủ ước định” Sau khi bỏ lại những lời này, Chỉ Nhu lập tức xoay người chạy trối chết, nhìn cũng không dám nhìn Lạc Tử Thông một cái.



“Xem ra mùa xuân đến...” Lạc Tử Thông dùng ánh mắt vô cùng mờ ám nhìn Ngự Am giả bộ đứng đắn một cái, sau đó nói như đang xem một vở kịch vui.



___________



Chú thích:



Trà Phổ Nhĩ [1]: Là loại trà đen danh tiếng có lịch sử rất xa xưa, cũng được gọi chính danh trà đen tại Trung Hoa, xuất xứ từ vùng Phổ Nhĩ, Vân Nam. Trà Phổ Nhĩ thường được coi là một vị thuốc hơn là đồ uống. Trà Phổ Nhĩ có công nghệ chế biến rất khác so với các loại trà thông thường.