Yêu Phải Bà Xã Lạnh Lùng

Yêu Phải Bà Xã Lạnh Lùng - Chương 43: Biến Cố Thượng




Ta buồn a.



.



.







Triệu Mạn Di hẹn Cố Thiên Tự ở biển, tuy không phải nơi hai người lần đầu gặp nhau, nhưng cũng khiến cô có chút hoài niệm.







Cố Thiên Tự đứng từ xa đã nhìn thấy cô, cô đứng nhìn về phía bãi đá bên kia, ánh mắt man mác buồn.







Anh biết, cả hai sẽ không thể trở về như ngày trước, cô vốn là như vậy, một khi từ bỏ sẽ không bao giờ tìm lại nữa.



Nhưng với kế hoạch của mình, anh không muốn thất bại.







“Em đợi anh lâu chưa?”- Cố Thiên Tự bước đến, nhìn cô cười nhẹ nhàng.









Triệu Mạn Di quay sang, cô nở nụ cười.







“Em cố ý đến sớm một chút.



Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá.



”- cô thở dài, kì thực rất muốn gọi tới cho Cố Hạo Thần, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy không thích hợp.







“Anh thay mặt Cố Hạo Thần xin lỗi em, anh không ngờ cậu ta lại làm những chuyện như vậy.



”- Cố Thiên Tự ấn ấn thái dương- “Anh biết toàn bộ là do Cố Hạo Thần, nhưng anh không muốn nói cho em.



Anh sợ em nghĩ anh muốn em chia tay cậu ấy để trở về với anh.







“Cố Thiên Tự.



”- Triệu Mạn Di ngắt lời- “Anh biết không? Em chẳng trách bất kì ai, mọi chuyện em sẽ cho như là chưa có gì, em vẫn sẽ tiếp tục điều hành Triệu Thế Vương.



Chỉ vậy thôi.







Cô trong lòng thầm trách chính mình, năm xưa sao cô có thể đem lòng yêu một người như anh cơ chứ?



Anh tự tin nói với cô thứ bịa đặt ấy sao? Vậy được, thứ quyết định của cô là hoàn toàn chính xác.







“Em sẽ sang Mĩ.







“Sang Mĩ?”- Cố Hạo Thần ngạc nhiên- “Em sang đó…”



“Anh có muốn đi cùng em không?”- Triệu Mạn Di mỉm cười.



Tạo không gian tốt đẹp nhất chính là cô sẽ làm những gì giống như anh đã làm với cô.







Cố Thiên Tự nhìn cô một lúc.



Cô muốn anh cùng đi với cô, chính là muốn cùng anh làm lại từ đầu sao?



Triệu Mạn Di nghiêng đầu như dò hỏi, tất nhiên, đáp án của Cố Thiên Tự không thể nghi ngờ gì.



Chính là đồng ý, chỉ là anh sẽ không biết được sau đó sẽ ra sao.









Cố Hạo Thần cầm điện thoại, nắm chặt trong tay, anh nhìn cảnh tượng trước mắt.







Triệu Mạn Di a… cô lại đi tin chuyện anh tiết lộ thân phận của cô, và giờ lại qua lại với anh trai anh sao?




Cười chua chát, anh thấy trong lòng thật đau, trái tim cũng thật đau.



Tưởng chừng như muốn chết đi.







Xuống sân bay, anh lập tức xuống, định bụng đi tìm cô để bù đắp những ngày hai người xa nhau thì Bạch Phi Hằng đã đợi ở sân bay và kể cho anh mọi chuyện, đứng một lát thì thấy Triệu Mạn Di cùng Cố Thiên Tự đứng nói chuyện, hai người còn mang theo hành lí.







Anh đang mong đợi cái gì đây? Đang mong chờ một phép lạ biến người đàn ông đứng cạnh cô thành anh hay sao?



Không, anh cảm thấy mình thật là một kẻ thất bại, thất bại cực kì thảm hại.



kết quả trước mắt anh là minh chứng rõ nhất.







Không nói không rằng, anh ngồi lên xe, phóng thật nhanh ra khỏi phi trường mà để lại Bạch Phi Hằng đang ai oán đứng nhìn.







“Chuyến bay sang New York bị hoãn lại do thời tiết xấu, chúng tôi sẽ cập nhật thêm thông tin đến cho quý vị.



”- tiếng phát thanh trên sân bay vang lên làm Triệu Mạn Di thấy chán nản, vốn muốn sang Mĩ gặp Cố Hạo Thần, tiện thể cho Cố Thiên Tự biết rõ mọi chuyện là như thế nào, rồi sẽ không còn gì dính líu nữa.







Thế nhưng giờ chuyến bay bị hoãn, cũng không biết làm thế nào.








Đợi chừng hai mươi phút, điện thoại cô đổ chuông.







Cầm điện thoại, cô mỉm cười, cũng biết gọi cho cô rồi sao? Ấn xuống nút nghe.



Nội dung đằng sau khiến cô đến thở cũng không nổi.







“Tổng giám đốc…”- Dương Nhậm Vũ ái ngại nhìn cô, có chuyện gì mà cô lại trở nên đáng sợ như vậy?






“Đến bệnh viện.



”- Triệu Mạn Di chỉ nói ra được ba chữ đó, cô như người mất hồn đi ra bên ngoài phi trường.







Nhìn theo bóng Triệu Mạn Di, Cố Thiên Tự thật không hiểu có chuyện gì, anh định đi theo hỏi cô cho ra lẽ.



Chợt Dương Nhậm Vũ chặn anh lại.







“Cố thiếu, có lẽ trước khi đuổi theo Triệu tổng, cậu nên xem những thứ này trước đã.







Nói rồi anh đưa cho Cố Thiên Tự một tập tài tiệu dày cộp.







Cố Thiên Tự đón lấy tập tài liệu, ánh mắt như hoài nghi chuyện gì.







“Cậu cứ từ từ nghiên cứu, nên nhớ…”- Dương Nhậm Vũ quay lại, giọng âm trầm khủng bố- “Muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.







Nói xong anh đi thẳng, để lại Cố Thiên Tự đang đứng giữa phi trường, nhìn vào những tài liệu trong đó.







Thì ra… cô đã biết tất cả sao? Nhưng lại coi như không có gì?



Hơn nữa, còn không có nói với anh? Cô đang chờ đợi ở anh một lời giải thích sao? Nhưng nếu anh giải thích?



Là quá muộn sao?









.