Yêu Nữa Được Không ?

Yêu Nữa Được Không ? - Chương 79




Ở Mỹ, có vẻ ngoài bảnh bao nên Nam không lúc nào đi chơi mà không có bóng hồng bên cạnh. Một phần Nam trăng hoa hơn cũng sau lần chia tay với Bảo Yến. Nhiều lúc rất muốn gọi điện hỏi thăm nhưng vì tự ái, Nam không làm được. Vừa nắm tay một cô nàng ra khỏi hộp đêm, lên xe, cô nàng táy máy làm rơi quả địa cầu thủy tinh trên xe…



- Oh Sorry… Trông nó xấu quá!



- Bỏ xuống đi!



- Nó không đẹp. Em sẽ tặng anh cái khác. Cái quả cầu này chỉ đáng vứt đi!



Nghe hết câu, mắt Nam nhưng muốn tóe lửa vì tức giận liếc nhìn làm cô nàng cảm thấy sợ hãi, anh chàng thắng xe lại rồi giật quả địa cầu, không nói bất cứ lời nào mà chỉ lặng lẽ bước xuống và mở cửa xe ra:



- Xuống xe đi!



- Sao vậy?



- Tôi bảo cô xuống xe.



- Vì quả cầu bé xíu mà anh đuổi em à?



- Cô có biết vật này rất quan trọng với tôi hay không hả?



- Khoa Nam, xin lỗi!




- Đi xuống! Tôi bảo cô xuống xe, có nghe không?



Cô nàng nhục nhã miễn cưỡng bước xuống. Nam lên xe và bỏ đi. Vừa lái xe anh vừa nắm chặt quả địa cầu trên tay, ngày Bảo Yến về Việt Nam, trên đường lái xe đưa cô ra sân bay, Bảo Yến đã thứ này lên xe Khoa Nam và nói đây là thứ sẽ khiến anh nhớ đến cô lúc cô không còn ở đây nữa. Nam biết rằng đó là người con gái đã thực sự ở sâu trong tim anh, giờ mới nhận ra Yến quan trọng với anh biết dường nào…



Yến đang ngồi trên Taxi, cô nhận được cú điện thoại với một dãy số dài. Ngẫm nghĩ một chút, Yến bắt máy nhưng không trả lời và đầu máy bên kia cũng không cất tiếng nói. Yến không tắt máy mà vẫn cứ để đó. Cứ như thế, phải mất một hồi lâu ở bên kia mới chịu cúp máy. Yến cũng không thèm quan tâm. Dù gì cũng đang mang trong người đứa con bé bỏng, dù có quyết định thế nào thì Yến cũng muốn rời xa trường học một thời gian. Hôm nay Yến đến trường nộp hồ sơ bảo lưu kết quả học tập và bắt đầu nghỉ phép. Tuệ Lâm đi ăn cùng Đoàn Duy, không ngồi đối diện mà cả hai ngồi sát bên nhau. Một đĩa beefsteak được đặt ra trước, Duy liền giành lấy. Tuệ Lâm hơi ngạc nhiên, thì ra anh còn muốn tự tay đút cho Tuệ Lâm ăn nữa …



- Nào, há miệng ra đi!



- Anh nghĩ em là con nít hả?




- Ngoan nào!



- Chịu thôi, anh làm mọi người chú ý chúng ta.



- Anh chỉ quan trọng sự vui vẻ. Suy cho cùng những ánh mắt dò xét những hành động của chúng ta thì cũng chỉ xuất phát từ ghen tị thôi. Đúng không nào?



- Dù có như vậy thì anh cũng … ý tứ một chút chứ.



- Nhưng em phải ăn.




Trước thái độ cương quyết của Duy, Lâm nhoẻn cười ăn miếng thịt ngon lành. Nó trở nên đậm đà hơn rất nhiều nhờ cử chỉ của Đoàn Duy. Yêu nhau thì mọi thứ trên cuộc đời trở nên đẹp như thế đấy. Dành tất cả thời gian rãnh rỗi cho người yêu, Duy mới dần sống lại được cảm giác yêu đời như thế này. Nắm tay nhau nhìn hoàng hôn buông xuống trên cầu Sài Gòn, Lâm nói:



- Em thấy anh rất thích bờ sông.



- Anh thích trải niệm buồn vui của anh với những dòng nước, con thuyền. Nhưng Sài Gòn không giống Hamburg, ở đó, những buổi chiều, sự nhộn nhịp không lấn áp được những nét lãng mạn và quyến rũ của thành phố ấy.



- Anh có vẻ đã coi Hamburg là quê hương thứ hai của anh.



- Anh luôn coi nước Đức là một phần cuộc sống của mình. Có lẽ vì từ nhỏ anh đã có một gia đình, gọi là hạnh phúc nhưng từ hạnh phúc ấy không nằm trong ý nghĩa trọn vẹn của nó.



- Em không hiểu …



- Anh được ba mẹ yêu thương. Nhưng, những tình thương … anh cảm nhận, ba anh không thực sự yêu mẹ anh, mẹ anh không thực sự yêu anh đúng cách một tình thương của người mang anh trong bụng chín tháng mười ngày. Họ rất yêu thương anh nhưng … từ nhỏ anh luôn bị một luồn sinh khí giả tạo thổi vào tâm trí khi đón nhận những tình yêu thương đó. Đặc biệt là mẹ!



Lâm đặt nhẹ tay lên vai Duy và vuốt má anh một cách âu yếm như để giảm đi sự căng thẳng tâm lí của người yêu. Duy mỉm cười đón nhận tình cảm ấy:



- Còn em thì sao?