Yêu Nụ Cười Của Em

Chương 8




Bạn cùng bàn độc mồm độc miệng sắp tới......

Sợ anh lại nói ra những lời kinh thế hãi tục.

Tôi đang định đi mở cửa, Chu tổng lập tức chạy lên phía trước: "Tôi đi mở, tôi đi mở........"

Mợ tôi kịp phản ứng, so với Chu tổng còn chạy nhanh hơn: "Để tôi......"

Lời còn chưa nói xong, bà ta một chân giẫm lên dép lê của mình, "Bùm" một tiếng nhào xuống đất.

Cơ thể mập mạp run rẩy.

Hẳn là không đau chứ?

Cuối cùng, Tô Lê đi mở cửa.

Vừa mở cửa, cô ta đã nũng nịu kêu một tiếng: "Anh Mộ Thước..."

Cả người tôi nổi da gà.

"Ai là anh của cô? Tôi không phải anh cô. "



Mộ Thước nhíu mày liếc mắt nhìn cô ta:" Đừng kêu bậy, còn chưa lập xuân."

Quá đáng, thật quá đáng!

Nói xong, anh ấy quay đầu gọi: "Ông ngoại, bà ngoại, dì, năm mới vui vẻ."

Hoàn toàn không để cậu mợ vào mắt.

Sau đó tôi hỏi anh ấy vì sao không chào hỏi cậu mợ, Mộ Thước nói: "Dì ở đây nửa năm nay, xảy ra chuyện gì anh đều nhìn thấy."

Đứng ở trên ban công nhà anh ấy, thật sự có thể thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra trong sân nhà bà ngoại.

"Sau này mẹ em chính là mẹ anh. "

Anh ấy còn nói:" Bọn họ khi dễ mẹ anh, anh còn đối xử với ông ta tốt được sao?"

"Ai? Ai là đối tượng xem mắt của phu nhân ta?!"

Mộ Thước nhìn quanh một lượt, nhìn về phía Tiểu Lý.

Tiểu Lý sợ tới mức vội vàng xua tay: "Không phải tôi, không phải tôi."

"Tôi là đối tượng xem mắt của Tô Lê."

Tiểu Lý vừa mở miệng, Tô Lê lập tức nổi giận: "Ai nói anh là đối tượng xem mắt của tôi?!"

"Đúng! "Mợ trở mặt không nhận người," Tô Lê nhà chúng ta không vội, không cần xem mắt!"

Tiểu Lý bị thao tác như thần của hai mẹ con này dọa cho sợ: "Dì à, con và Ngô Nhất Phàm cùng nhau tiến vào, hiện tại Ngô Nhất Phàm chạy rồi, sao dì có thể nói con là đối tượng xem mắt của Tiếu Tiếu?"

Thì ra lúc Chu tổng gọi điện thoại, Ngô Nhất Phàm đã phát hiện có chuyện không ổn, vội vàng bỏ chạy.



"Các người làm người như vậy, về sau ai còn dám cùng Tô Lê xem mắt?!"

Tiểu Lý tức giận đến mặt đỏ cổ thô, phẫn nộ rời đi.

"Ai giới thiệu đối tượng cho phu nhân ta?! "

Mặt Mộ Thước trầm xuống, ngữ khí rất đáng sợ.

Ai ngờ anh ấy vừa nói xong, chỉ nghe phía sau truyền đến một giọng nữ quen thuộc: "Ông ngoại, bà ngoại, dì, năm mới vui vẻ."

Người phụ nữ xách túi lớn túi nhỏ, buồn bực trừng mắt nhìn Mộ Thước: "Chuyện gì xảy ra vậy? Chị mày là phụ nữ chân yếu tay mềm lại bắt chị xách nhiều như vậy? Vừa nghe nói vợ tương lai của mình bị bắt nạt, ngay cả đồ đạc cũng không lấy liền đi tay không tới cửa?"

Nói xong, cô ấy nháy mắt với tôi: "Mau, Tiếu Tiếu, giúp chị một tay."

Tôi vội vàng chạy tới, kính sợ kêu lên: "Cô Phó, năm mới vui vẻ."

Người vào không phải ai khác, chính là chủ nhiệm lớp 12 Phó Niên Niên!

Cô Phó đem quà đặt ở một góc, đi tới trước mặt mẹ tôi:"Dì ơi, vốn dì và dượng con muốn mùng tám về nước sau đó cùng dì thương lượng hôn sự của hai đứa. Không nghĩ tới tên nhóc này nóng nảy, trước kéo con qua đây làm phụ huynh, nói cái gì mà một ngày làm thầy cả đời làm cha."

Mẹ tôi luôn rất tôn trọng cô Phó, rất cảm động và nhớ nhung khi tôi học cấp ba.

Không ngờ cô ấy lại có quan hệ chị em họ với Mộ Thước, cười nói: "Tiếu Tiếu năm trước đã nói chuyện của hai đứa nó với dì. Mộ Thước là đứa trẻ ngoan, dì rất yên tâm."

Cậu mợ thấy thế, vội vàng tiến đến trước mặt Mộ Thước chào hỏi: "Mộ tổng mời ngồi, còn chưa ăn cơm tối đúng không?"

Cậu kinh doanh một nhà máy gia công nhỏ, hai phần ba khách hàng của cậu đều dựa vào công ty Mộ Thước.

Sở dĩ bọn họ tìm mọi cách nhét Tô Lê vào công ty, chính là để Tô Lê tiếp cận Mộ Thước.

Năm trước lúc bọn họ thương lượng ở thư phòng, tôi vừa vặn đi ngang qua, không cẩn thận nghe thấy mợ nói: "Tiểu Lê, nếu con gả cho Mộ Thước, cả nhà chúng ta về sau ăn mặc đều không lo, sự nghiệp của ba con cũng không cần đau đầu."

"Mẹ, mẹ yên tâm, anh Mộ Thước tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay con..."

Một bên đánh chủ ý lên Mộ Thước, một bên lại tìm lốp dự phòng xem mắt, hai mẹ con này chơi thật là "cao".

Người đàn ông từng bị bọn họ tính toán liều mạng tiếp cận lúc này đứng bên cạnh tôi: "Vừa lúc tôi cũng chưa ăn cơm tối."

Vì thế, anh ấy bảo tôi đi múc một chén cơm.

"Em vừa mới ngồi ăn ở đâu? "

Anh bưng bát cơm hỏi.

Tôi chỉ chỉ cái ghế nhỏ cạnh bàn trà thấp.

Người đàn ông cao lớn gập chân ngồi xuống chiếc ghế nhỏ kia.

Chu tổng thấy thế, vội vàng ngồi ở bên cạnh.

Vì thế, cậu mợ vẻ mặt cười khổ khuyên nhủ: "Mộ tổng, nơi này không thích hợp để ngài ngồi, vẫn là nên ngồi trên bàn ăn lớn đi?"

Mộ Thước mặt mày lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mợ: "Nơi này không thích hợp cho tôi ngồi?"