Yêu Như Vậy Hận Là Thế

Yêu Như Vậy Hận Là Thế - Chương 38:




Editor: n0628



Mộc Lương Tây từ trong bệnh viện đi ra, liền thấy Lục Diên Chiêu đứng cách đó không xa đang tựa người vào xe. Cô nhớ mình từng đọc được trên một trang web là, lúc đàn ông tựa người vào xe với độ cong này, chính là lúc anh ta tiêu sái mê người nhất. Lúc cô nhìn thấy tranh vẽ minh họa, nghĩ rằng nếu có người đàn ông anh tuấn cùng với chiều cao hoàn hảo như vậy, thì đứng tư thế gì cũng là mê người thôi. Bây giờ nhìn thấy tư thế đứng của Lục Diên Chiêu, quả thực đã xác nhận suy nghĩa của cô về bức tranh kia khá chính xác đó chứ, tóm lại giờ phút này nhìn Lục Diên Chiêu vừa đủ tiêu sái, vừa đủ mê người, hấp dẫn ánh mắt không ít thiếu nữ.



Lương Tây do dự không biết có nên tiến lên chào hỏi y hay không, thì Lục Diên Chiêu đã nhìn về phía cô, dường như còn đang cười nữa chứ. Lương Tây không còn cách nào khác phải đi đến trước mặt y, nhưng cô còn tưởng khi nãy mình bị hoa mắt chứ, giờ phút này y đang lạnh lùng nhìn cô, nào có cười gì đâu, mà cho dù có cười, thì cũng là cười gằn thôi.



Nếu mà nói "Thật trùng hợp làm sao" thì quá mức miễn cưỡng, nên cô yên lặng đứng đó, cái gì cũng không nói.



"Đến bệnh viện chi vậy?" Lục Diên Chiêu đứng thẳng người, trên mặt không chút cảm xúc, chẳng qua ánh mắt lạnh lùng vẫn khóa chặt trên người Mộc Lương Tây, tựa như có lửa giận đang chực bùng nổ, nhưng vẫn phải tận lực kìm nén.



"Thấy hơi mệt trong người nên vào đây khám thôi."



Cô nói trơn tru vô cùng, không có nửa phần giả dối.



"Vậy kết quả sao rồi?" Lục Diên Chiêu dùng ngón tay gõ gõ trên đùi mình, đây chính là dấu hiệu cho thấy y đã mất kiên nhẫn.



"Có sao đâu, do tôi hơi sợ nên mới đi khám thử xem sao, khám tổng quát thôi mà."



"Khám tổng quát sao lại đến khoa sản vậy?" Ánh mắt Lục Diên Chiêu có sự châm biếm khó nói rõ.



Lương Tây hơi điều chỉnh sắc mặt, thì ra là vậy, Lục Diên Chiêu vốn dĩ không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở nơi này, mà là bắt gặp cô đến bệnh viện, sau đó y liền đi theo, thậm chí còn biết rõ cô tới khoa nào. Cô vểnh môi, mắt đối mắt với Lục Diên Chiêu, không có chút gì gọi là sợ hãi. Dường như cô đang dùng cách này để tuyên bố rằng, cô tới đây để khám cái gì, mà tựa hồ điều đó cũng chẳng liên quan gì đến y, y không có tư cách thái độ nặng nhẹ với cô.



Lục Diên Chiêu dời tầm mắt, sắc mặt kém hết mức có thể, "Cho dù chỉ là hợp tác thì cũng nên cho tôi thấy chút thành ý chứ, em nói có phải không?"



"Ý gì đây?"



Lục Diên Chiêu ra hiệu cho cô vào xe, Mộc Lương Tây không từ chối, ngồi vào trong xe y. Một tay Lục Diên Chiêu đặt trên vô lăng, tay còn lại đang móc bao thuốc lá ra, nhờ Lương Tây châm thuốc dùm. Khi nhìn đến sắc mặt cô có phần cứng ngắc, tâm tìn của y bởi vì vậy mà dường như khá hơn, rít vài hơi thuốc, làm ra vẻ mặt như kiểu vừa mới tỉnh ngộ, "Quên mất, giờ em đâu có ngửi khói thuốc được."



Sắc mặt Lương Tây lập tức trở nên khó coi, y đang cố ý mà.



"Có thể tiếp tục chủ đề khi nãy rồi." Lương Tây nhích mông một chút, "Anh cứ hút thuốc tiếp đi."



Y chỉ "hừ" một cái, cầm điếu thuốc rít vài hơi nữa xong rồi ném đi, trầm mặc không nói gì. Quang cảnh bên ngoài cửa sổ xe rất nhanh liền bị bỏ lại phía sau, một loạt cây xanh bên đường biến thành bức tường không có khe hỡ, tình cờ có bóng người lướt qua rất nhanh, nhanh đến mức cô còn tường mình bị ảo giác, y lái xe với tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn là càng lúc càng nhanh.



Tình hình như vậy khiến cô không thể không mở lời, "Chụp cho tôi cái mũ hợp tác không có thành ý, vậy thì cũng nên nói cho tôi biết có điều gì khiến anh không vừa lòng chứ?" Cô nhấp nháy mắt, tựa hồ không biết vì sao y lại tức giận.



Lục Diên Chiêu vô cùng khinh miệt liếc cô một cái, "Chớ có ở trước mặt tôi mà bịp bợm nha, đừng quên mánh khóe em chơi là do ai dạy đấy."




"Tôi làm sao dám?"



"Mộc Lương Tây, hôm nay tự nhiên tôi nhớ lại tôi từng nói với em, trên thế giới này không có kẻ thù tuyệt đối cũng chẳng có bạn bè tuyệt đối, thứ tuyệt đối nhất chỉ có lợi ích thôi. Nếu em hợp tác với Lạc Minh Khải..." Y đăm chiêu liếc nhìn bụng của Lương Tây, phụ nữ là loại động vật thiên về tình cảm, ai biết họ sẽ suy nghĩ ra sao, mà y cũng không muốn làm kẻ ngốc không được lợi lộc gì, "Tôi đây không phải lỗ nhiều hơn lời sao?"

Lương Tây nhẹ cong khóe môi, tựa như càng nghĩ càng thấy buồn cười, "Buồn cười quá, Lục Diên Chiêu, ngẫm lại mà nói, cho dù tôi muốn làm con ngu vì yêu mà như thiêu thân đâm đầu vào lửa, thì cũng phải có kẻ nguyện ý để tôi làm thế chứ. Bộ anh thật sự nghĩ Lạc Minh Khải sẽ bận lòng..." Cô lắc đầu, "Chuyện cười thế này nói một lần được rồi, nói thêm nữa thì tôi sẽ cho là anh cố tình đó."



Lục Diên Chiêu trầm ngâm vài giây, nghĩ tới tính cách của Lạc Minh Khải, khả năng xảy ra chuyện này tựa hồ là số không. Nhưng vừa rồi, cái ý nghĩ ngốc không chịu nỗi này lại ập đến trong đầu y, thậm chí nếu cô dám thừa nhận, y thật sự không biết nên phản ứng thế nào. Có lẽ sẽ nhịn không được mà bóp chết cô, đời này nào có ai dám xem y như thằng đần mà đùa giỡn đâu.

Anh điều chỉnh tâm tình, giọng nói cũng bình thường trở lại, "Em với bố em hình như làm việc không tốt lắm, bên ngoài thế lực của tôi cũng không nhỏ, nhưng dạo này tôi phát hiện có vài chuyện tôi vốn dĩ không thể nào khống chế được, người thực sự nắm quyền cũng không phải tôi."



Lúc này Lương Tây mới xoay qua, nghiêm túc nhìn y vài giây, "Phải, bố tôi nói ông thật sự không thể đem công ty giao cho người xa lạ, dù sao đây vẫn là sản nghiệp ông vất vả lắm mới gầy dựng được, tuy rằng tôi đã làm công tác tư tưởng rồi cơ mà ông vẫn không chịu, tôi cũng bó tay luôn rồi... Nhưng tôi đã lén thăm dò rồi, bố tôi sẽ không gây khó dễ cho anh đâu."



Lý do này Lục Diên Chiêu cũng tạm chấp nhận được, có thể nguyên văn câu nói của Mộc Chính Nguyên không phải như thế, mà là ông hoàn toàn không tin vào nhân phẩm của y, ai biết sau khi y có được quyền lực tuyệt đối tại Mộc thị, y có chơi chiêu man thiên quá hải(1) hay không chứ, đây mới là điều Mộc Chính Nguyên thật sự lo lắng này, dù sao vấn đề như vầy trước đây trong công ty đã từng xảy ra, cũng không phải là gì quá bí mật.

(1) Man thiên quá hải (瞞天過海) : Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn (Wikipedia). Ở đây có thể hiểu là Mộc Chính Nguyên sợ Lục Diên Chiêu lợi dụng quyền lực của công ty, sau đó nhân lúc công ty rối loạn mà ôm sản nghiệp của ông bỏ trốn (theo mình thì là như vây)



Vẻ mặt của Lục Diên Chiêu khá hơn vài phần, Mộc Lương Tây cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cỏ vẻ như bản lĩnh nói dối của cô lại tăng thêm mấy bậc rồi, hiện tại bố của cô vốn dĩ cũng chẳng còn quan tâm chuyện ở công ty nữa, hết thảy đều giao cho con gái rượu của ông xử lý, xem chừng ông muốn lui về ở ẩn rồi. Mà cô không muốn y có va chạm tiếp xúc gì với quyền hành ở Mộc thị, tất nhiên cô sẽ có cách khiến y không thể dính dáng gì đến nó rồi. (Chỗ này các bạn có hiểu không, nói nôm na cho dễ hiểu thì là Lương Tây thật ra chỉ đang lợi dụng Lục Diên Chiêu thôi chứ không hẳn là "hợp tác" như hai người họ nói ở trên đâu. Lương Tây cần anh Lục ra mặt làm lãnh đạo Mộc thị, do cô sợ Lạc Minh Khải sẽ nghi ngờ đó mà)

"Tới chỗ tôi không?"



Lương Tây lắc đầu.




"Có thể chịu đựng cả ngày không được gặp con mèo luôn hả?"



Lương Tây do dự một lúc, cô biết Tiểu Mỹ Nữ ở trong con hẻm kia sẽ không chết đói, vì hàng ngày đều có người mang thức ăn vào. Nhưng cô vẫn lắc đầu, cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như con gái mình nuôi bao nhiêu năm trời, rồi nó lại bỏ mình đi theo người thương của nó, cho dù nó có nhớ nhung cô, nhưng vẫn không quay về.



Cô nhớ tới mình của năm đó, có phải cũng khiến bố mẹ mình có suy nghĩ đó trong đầu hay không?



Đàn ông, phụ nữ, là sự kết hợp tuyệt diệu nhất trên thế giới này, rõ ràng đều không có quan hệ gì, rõ ràng nên là hai kẻ xa lạ giữa biển người mênh mông, nhưng một khi đã gặp nhau và rơi vào lưới tình, "hai người" sẽ trở thành "họ", trở thành những người thân mật nhất, đây có lẽ là vấn để khó tin nhất tồn tại trên thế giới này.

"Ác ghê."



Y định nghĩa cô như vậy, nhưng cô cũng không mở miệng nói một câu.



Lương Tây vừa về Hoa Hồng Viên thì điện thoại trong túi xách liền đổ chuông, cô lấy di điện thoại ra xem thì thấy là số lạ, nhưng bởi vì điện thoại cứ reo chuông liên hồi, xem ra không phải gọi nhầm số rồi.



"Mộc Lương Tây, tôi thật sự không ngờ cô lại tình nguyện làm đứa ngốc đáng thương suốt đời đấy, haiz..." Hạ Niệm Ý liên tục cảm thán, dạo này cô ta vẫn luôn chờ ngày Lương Tây ngả bài với Lạc Minh Khải, chờ hai người gây gổ, nhưng chờ mãi cũng không thấy động tĩnh gì, hỏi sao cô ta không phát cáu lên được cơ chứ, huống chi do lần trước cô ta đi tìm Mộc Lương Tây nên mới khiến Lạc Minh Khải nổi đóa lên, hẳn là do Mộc Lương Tây mách lẻo rồi, chẳng những hai người họ không mâu thuẫn, trái lại Lạc Minh Khải còn trách mắng cô ta, "Biết rõ chồng cô không yêu cô, đã vậy còn có con với người phụ nữ khác, vậy mà vẫn nhịn được... À, tôi biết rồi, trên đời này luôn có cái thứ thích làm kì đả cản mũi, cứ cho rằng mình làm bộ mắt điếc tai ngơ thì chuyện đó không xảy ra. Tiểu thư kì đà, tôi không ngại nhắc cho cô nhớ, bây giờ trong bụng tôi là con của chồng cô đấy, Lạc Minh Khải mỗi ngày đều sang bên đây chăm sóc cho tôi và con đấy..."

Hạ Niệm Ý nói xong liền nở nụ cười.



Vậy mà dám thay đổi số điện thoại rồi còn gọi điện cho cô, xem ra vụ lần trước ảnh hưởng không nhỏ đến Hạ Niệm Ý. Ánh mắt Lương Tây trở nên lạnh lẽo, nhưng không hề có vẻ bi thương, lần trước Hạ Niệm Ý nói ra chuyện này, quả thực khiến cho Lương Tây kinh ngạc một hồi, nhưng bây giờ cô đã có thể bình thản tiếp nhận lời nói của người khác, bất luận chuyện đó có tệ đến cỡ nào, cô cũng có thể chịu đựng, huống hồ chỉ là ra uy phủ đầu một chút thôi mà...




Cô để di động sang bên, chờ sau khi Hạ Niệm Ý hảo tâm khuyên nhủ cô li hôn xong, cô mới chậm rãi cầm lấy điện thoại, "Cho dù cô có nói thế nào tôi cũng không li hôn đâu, theo góc độ luật pháp mà nói, thì Hạ Niệm Ý cô chính là tiểu tam đấy."



"Cô..." Một câu đơn giản, lại khiến Hạ Niệm Ý tức đến mức giậm chân, nhưng Hạ Niệm Ý vẫn chưa mất khống chế, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, "Mộc Lương Tây, nhìn ra da mặt cô lại dày như vậy, biết rõ tôi và Lạc Minh Khải đều là hai bên tình nguyện, lại nhất quyết muốn xen vào phá ngang, nếu không có cô thì chúng tôi đã sớm ở bên nhau rồi, thậm chí là có con từ lâu rồi, chứ không cần chờ đến tận hôm nay đâu. Tôi biết cô cũng rất yêu anh ấy, nhưng Minh Khải không yêu cô, tuyệt đối không yêu cô, sao cứ phải quấn lấy không buông chứ?"

Lương Tây mở loa ngoài, tiếp tục để điện thoại sang một bên, tựa như đang nghe chương trình radio, cô nhìn chằm chằm hai bàn tay của mình, hình như móng tay lại dài thêm rồi, móng tay ngón áp út dài quá xá, muốn lõm vào bên trong luôn rồi.



Mộc Lương Tây vẫn không lên tiếng, Hạ Niệm Ý tưởng mình đã lay chuyển được cô, lập tức thật tình khuyên bảo, "Mộc Lương Tây, cô nhìn mình xem, điều kiện cũng đâu có kém, trẻ tuổi, lại được bố mẹ yêu thương, cho dù cô ly hôn với Lạc Minh Khải thì cũng có thể gả cho một người đàn ông tốt mà, không cần ở quấn bên Minh Khải mãi đâu. Cô có thể lựa chọn buông tha chính mình, cũng là thành toàn cho chúng tôi... Tình cảm bao năm trời của chúng tôi, làm sao cô hiểu được, chúng tôi nhất định phải ở bên nhau, tuy rằng cô vô tội, nhưng bây giờ cô dừng lại vẫn còn kịp..."

Sau khi Lương Tây cầm kiềm cắt móng tay xong, mới cầm điện thoại lê, "Tôi sẽ không ly hôn với Lạc Minh Khải."



Không đợi Hạ Niệm Ý nói thêm cái gì nữa, cô đã cúp máy.



Cô cất điện thoại đi, quay đầu nói với thím Hoàng đang đứng sau lưng mình, lạnh nhạt cười, "Trò cười lúc nãy có phải rất đáng xem không?"



Thím Hoàng cơ hồ kinh sợ nhìn cô...



Mấy ngày tiếp theo, Hạ Niệm Ý vẫn không ngừng đổi số mà gọi điện cho cô, có khi là sáng sớm, có khi là tối mịt, mỗi lần Lương Tây trả lời "Tôi sẽ không ly hôn" là Hạ Niệm Ý bắt đầu mắng cô.



"Mộc Lương Tây, sao cô có thể đê tiện nhu vậy, anh ấy không yêu cô, ngay cả nhà mà còn không về nữa kìa, cô còn không chịu buông tay sao? Có biết xấu hổ không vậy?"



"Cô tội nghiệp thật đấy, mỗi ngày đều vườn không phòng trống, còn làm bộ như mình không sao. Cô cho rằng cô không chịu ly hôn thì Minh Khải vẫn là của cô sao? Ngu không chịu nỗi..."

"Hôm nay Lạc Minh Khải dẫn tôi đi sắm rất nhiều quần áo cho con, nhiều đến không xách nỗi... À mà tôi quên, cô làm sao có thể hiểu được tâm trạng này, càng không thể tận hưởng, đáng thương thật..."



"Lạc Minh Khải đã mấy ngày không về nhà rồi, có cần tôi gửi ảnh chụp anh ấy sang cho cô không? Để cô đỡ quên chồng mình mặt mũi ra sao... Ha ha..."



...



Sau càng ngày càng có nhiều cuộc gọi đến, Lương Tây rốt cuộc cầm lấy điện thoại, đôi mắt lại chăm chú nhìn dữ liệu trên máy tính, thế nhưng lại dùng tông giọng điềm đạm đáng yêu nói với người ở đầu dây bên kia , phảng phất giống như người phụ nữ đáng thương bị chồng ruồng rẫy, "Tôi không tin, tôi không tin những gì cô nói đâu, chắc chắn là cô đang nói dối, cô gạt tôi... Anh ấy nhất định sẽ không đối xử với tôi như thế đâu..."

Tới hôm nay, cuối cùng lý do thoái thác vấn đề của Mộc Lương Tây đã thay đổi, Hạ Niệm Ý thấy đã đạt được mục đích liền nở nụ cười, không uổng công khủng bố điện thoại nhiều như vậy, có lẽ phòng tuyến cứng rắn trong nội tâm Mộc Lương Tây đã sụp đổ, "Tôi gạt cô làm gì, lời tôi nói đều là thật."



"Tôi không tin... Tôi không tin..."



"Tôi có bằng chứng." Hạ Niệm Ý kiên định mở miệng, "Chúng ta bớt chút thời gian gặp nhau đi?"



Lương Tây nhoẻn miệng cười với dãy số đang hiện trên màn hình, "Được."



Đây chính xác là những lời cô đang chờ...