"Tối qua cô đã đi đâu?" Anh ném ra một câu hỏi, khiến Mặc Tô nhất thời không phản ứng kịp.
Thế nào là tối qua cô đi đâu? Chẳng phải cô luôn ở cạnh anh sao? Nếu không anh tưởng mạng của anh là được ai cứu kịp thời như vậy?
"Không biết Hà tổng hỏi câu này là có ý gì?"
"Ý gì à? Là trợ lý, sếp bị bệnh, mà cô lại một mình rong chơi bên ngoài, cô có lý do gì để nói?"
"Tôi rong chơi bên ngoài à?" Cô vừa tức vừa buồn cười, tên này hôm qua hôn mê cả buổi tối không biết chuyện, cô không trách anh không cảm ơn thì thôi, lại còn oan uổng người khác?
"Ai bảo anh là tôi rong chơi bên ngoài, nếu không phải tôi..." Nếu không phải tôi giúp thì anh đã hôn mê trên giường, sống chết không rõ rồi. Cô ai oán nói trong lòng, nhưng do Tiêu Tiêu có mặt nên không muốn nói rõ mọi chuyện, nửa đêm nửa hôm cô phát hiện anh bị sốt, người thông minh sẽ đoán ra ngay, nếu hai người nửa đêm không ở cạnh nhau thì làm sao bị phát giác?
Bỗng cô như sực nhớ ra điều gì, hỏi: "Không biết Hà tổng nghĩ mình vào bệnh viện thế nào? Chắc anh không cho là cô Tiêu đưa anh vào, đồng thời chăm sóc anh cả buổi tối chứ?"
Nhìn sắc mặt không thay đổi của Niệm Sâm, lại thấy Tiêu Tiêu vẫn gục đầu xuống, hai tay đặt trên đầu gối co chặt lại, Mặc Tô biết ngay là xảy ra chuyện gì.
Có lẽ do Niệm Sâm tỉnh lại, phát hiện Tiêu Tiêu ở cạnh chăm sóc nên hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây. Cô gái thông minh thì sẽ báo cáo thật, người có mưu đồ sẽ nhân cơ hội này nhận vơ công lao về mình. Có lẽ Tiêu Tiêu đã nói với Niệm Sâm rằng cô ta phát hiện anh bị sốt, đồng thời đưa anh vào viện và chăm sóc một ngày một đêm, không ngờ Niệm Sâm lại gọi điện thoại bảo đương sự là cô đến đây?
Nếu là trước kia, Đổng Mặc Tô có lẽ sẽ tức giận, cho là thế gian này sao lại có người phụ nữ mặt dày như vậy. Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, Tiêu Tiêu cũng chẳng sai. Là bạn gái, người ta muốn níu kéo bạn trai mình nên dùng những việc có tâm cơ một chút cũng là bình thường, huống hồ cô ta cũng không cố ý tạo mưu kế, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Nghĩ thông rồi, cô cảm thấy cũng chẳng có gì, chẳng qua là bị Hà Niệm Sâm hiểu lầm rằng cô vô tư vô tâm, như vậy cũng chưa chắc là không tốt, có thể cắt đứt những sợi dây mờ ám giữa họ, cũng có thể khiến Tiêu Tiêu buông lỏng cảnh giác với cô.
Nghĩ vậy nên cô cười nói: "Đúng rồi, cũng may là có cô Tiêu, Hà tổng anh mới bình an vô sự đấy, cô Tiêu đúng là một cô bạn gái rất tốt."
Tiêu Tiêu chắc không ngờ cô lại nói thế nên ngước lên nhìn vẻ sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô chăm chú.
Cô chỉ cười, rất tự nhiên, không hề tỏ ra giả tạo, giống như những gì cô nói là sự thật.
Mặc Tô đương nhiên nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Tiêu Tiêu, nếu là cô cũng cảm thấy mình hoặc là quá lương thiện, hoặc là điên rồi, chỉ cần là người thì ai cũng biết nên lúc này nói rõ sự thật, đừng nói cô ta là bạn gái Niệm Sâm, dù có là mẹ của anh cũng không chừng sẽ bị hủy diệt hình tượng trong lòng anh. Nói không chừng Niệm Sâm còn đuổi thẳng cổ ra ngoài, thân phận bạn gái sẽ bị hủy bỏ.
Thấy Niệm Sâm lặng thinh, sắc mặt càng khó coi, Mặc Tô vẫn cười nói: "Nếu Hà tổng không còn việc gì thì không biết tôi có thể về trước không?"
Nếu có thể thì Hà Niệm Sâm lúc này chắc rất muốn lao tới bóp chết cô rồi chăng? Mặc Tô thầm nghĩ bụng.
Quả thật, sắc mặt anh trở nên khó coi hơn, "Muốn về thế à?"
Cô không nói mà nhìn màn hình lớn, trên đó đang chiếu bộ phim kinh điển "Đông Tà Tây Độc" của Vương Gia Vệ. Hoàng Dược Sư đang độc thoại: Tuy ta rất thích nàng ấy, nhưng ta không muốn nàng ấy biết, vì ta hiểu thứ không có được mãi mãi là thứ tốt nhất.
Bên tai vẳng đến giọng nói lạnh lùng của anh: "Đi đi, đi đi! Đi nhanh cho tôi!"
Cô quay đầu đi, không nhìn anh, quay lưng bỏ đi ngay.
Hành lang ở phòng bệnh cao cấp rất tĩnh lặng, Mặc Tô loáng thoáng nghe thấy tiếng đồ đạc đổ bể trong phòng. Trong lòng cô chỉ thấy đau nhói và hụt hẫng, không rõ là gì, hơi thở cũng rối loạn, bước chân vô thức nhanh hơn, chạy ra khỏi bệnh viện.
Một mình quay lại biệt thự, nhìn thấy con chó lao tới, cảm thấy vô cùng thân thiết. Cô ngồi xuống ôm lấy cơ thể to lớn của nó, Dior như thể biết chủ nhân nó có tâm sự nên rất ngoan ngoãn để cô ôm.
"Dior, hình như tao đã làm một chuyện rất ngu ngốc." Cô ôm đầu nó, ủ rũ nói: "... Nhưng người ta đã có bạn gái rồi, trong tình huống đó tao biết làm sao? Nếu vạch mặt tại chỗ, phá hoại quan hệ người ta, haizzz... tao làm sao là kẻ thứ ba được? Sẽ bị trời đánh đó!"
Dior không hiểu nỗi buồn của chủ nó, mở to đôi mắt tròn, đứng im cho cô ôm, như muốn làm giảm nỗi cô đơn trong lòng cô.
Mặc Tô không hiểu là đúng lúc cô ra khỏi bệnh viện thì Tiêu Tiêu và Diệp Phàm cũng bị đuổi ra khỏi phòng. Tuy không yên lòng nhưng sắc mặt Niệm Sâm có vẻ quá tệ, họ không hề nghi ngờ rằng nếu anh mạnh khỏe thì sẽ lái xe đua một vòng thành phố G như tên điên.
Đó là việc thường làm của Niệm Sâm khi tâm trạng anh không vui, mà người giúp anh xử lý hậu quả luôn là Diệp đại thiếu có mạng lưới quen biết rộng lớn với cảnh sát giao thông, công an ở thành phố G.
"Thực ra hôm qua người đưa Niệm Sâm vào đây là Mặc Tô đúng không?" Ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, Diệp Phàm bỗng hỏi.
Tiêu Tiêu cũng không ngạc nhiên mà chỉ khẽ hỏi: "Rất rõ ràng phải không?"
"Ừ. Niệm Sâm không ngốc, chỉ có điều nhất thời giận dữ, không nghĩ nhiều." Anh nói, "Lẽ nào cô không biết hậu quả của việc lừa cậu ấy? Người thông minh như cậu ấy, sau này nghĩ kỹ lại cũng sẽ rõ. Đến lúc đó chính cô phải làm sao?"
"Tôi không nghĩ nhiều vậy..." Tiêu Tiêu nói, "Anh ấy hỏi sao anh ấy lại nằm viện, tôi đã thuận theo tự nhiên mà nói thế. Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, muốn cảm động anh ấy. Tôi chỉ... quá yêu anh ấy, bó tay rồi, xung quanh anh ấy quá nhiều cám dỗ, Diệp Phàm, anh có thể hiểu tôi không?"
Hiểu? Làm sao anh lại không hiểu? Nhưng... "Có câu gọi là hợp lý quá thành bất hợp lý, cô có hiểu không?" Anh nói: "Đàn ông rất ghét những người phụ nữ hay tính toán, cậu ấy hy vọng người phụ nữ của mình đơn giản. Thế giới này vốn đã phức tạp, nếu tình cảm cũng không trong sạch sẽ khiến cậu ấy mãi mãi không muốn lại gần cô..."