Trở về biệt thự. Lãnh Hoành Dục khó chịu nắm tay Tô Niên kéo vào trong, tiếng nói thất thanh của anh khẽ nói lớn đủ để cho Âu Nhã nghe rõ ràng.
- Cậu nhanh chóng tìm kiếm những mẫu váy cưới mới nhất. Đem về biệt thự cho tôi.
Lãnh Hoành Dục có phần không vui nói, ánh mắt cứ giáng vào mặt cô vuốt ve vết xước trên gương mặt Tô Niên.
Âu Nhã cũng không muốn ăn cơm chó, cho nên cũng tuân lệnh mà đi ra ngoài tìm kiếm những thứ mà ngài Lãnh căn dặn.
- Còn đau không? - Lãnh Hoành Dục nhìn Tô Niên đáy mắt loé lên tia đau lòng.
Có biết là anh còn không dám ra tay đánh mắng cô nữa.. Nay lại bị người phụ nữ kia quát mắng thảm thương. Bảo anh bình tĩnh làm sao được.
Tô Niên nắm lấy cánh tay anh đang vuốt ve mặt cô, nét cười lộ rõ ở khoé môi. Cô đang cười vì anh quá mức yêu thương cô, cưng nựng cô..Nhưng cô lại không biết một bi kịch tàn nhẫn đang dần dần ập đến với cô.
Anh nhìn cô một lâu sau đó điềm đạm nhã ra từng câu chữ.
- Có biết là anh rất đau lòng không? Niên Niên tại sao em không đánh trả. - Anh vừa cau mày vừa giúp cô xoa nhẹ vết đỏ trên nương mặt.
Bé con của anh bị đánh như thế, tim anh như muốn vỡ rụng..
Cô hít mũi, bàn tay nhỏ bé vòng lên cổ anh từ tốn nói.
- Em nhịn không phải em sợ. Mà em chỉ không muốn bản thân em và anh phải dính líu đến những chuyện nhỏ nhặt này..
Cô nói rất nhẹ nhàng, từ câu chữ như thấm vào trí óc anh..Đúng là bà xã của anh rất hiền lành. Bởi thế sẽ rất dễ bị người khác ức hiếp điều này Lãnh Hoành Dục không muốn.
Anh vòng tay ôm trọn Tô Niên tiến lại gần anh. Khoảng cách khá gần đến khi Tô Niên ngước mặt lên thì môi cũng đã chạm môi..
Đây là Lãnh Hoành Dục cố ý..
- Anh cố ý.. - Cô lườm anh một cái
- Đây là chuyện cỏn con của vợ chồng phải làm. Chúng ta lên thực hành thường xuyên đến khi lên lễ đường em không bị căng thẳng.
- Lãnh Hoành Dục...anh toàn nghĩ mấy cái đó thôi sao? - Cô xoay người khoang tay trước ngực tỏ vẻ giận dỗi.
Anh không lên tiếng, trong lúc cô không để ý thì Âu Nhã từ ngoài cửa chính đi vào. Hôm nay mới biết Âu Nhã toát mồ hôi hột để tìm kiếm mẫu váy cưới ưng ý cho ngài Lãnh khó khăn này.
Lãnh Hoành Dục đưa tay lên miệng, tỏ ý không được lên tiếng. Âu Nhã cũng hiểu ý cho nên khi hoàn thành xong công việc của mình thì hắn cũng quay về nhà..
Lãnh Hoành Dục tiến lên mấy bước, cầm chiếc hộp đựng váy cưới đặt ở mặt bàn. Chậm rãi ngồi lên ghế âm dịu thư thái nói.
- Có thứ này chắc chắn em sẽ thích. Xoay qua đây.. - Anh lên tiếng, một lời nói chứa ẩn ý dỗ dành vật nhỏ.
Cô cũng không ngang bướng đến nỗi giận anh chuyện nhỏ bé như thế, Tô Niên xoay người đập vào mắt cô là hộp đựng váy cưới quá mức thượng hạng trước mắt.
Huhu.. đó giờ chưa mặc váy cưới nên tâm tư của Tô Niên đang suy nghĩ những gì trong đầu. Lãnh Hoành Dục đều nắm rõ.
Bộ vest được anh cởi bỏ vài núc áo, chân bắt chéo còn nhịp nhịp theo từng cảm xúc chứa đựng trên gương
mặt cô..
Bàn tay nhỏ bé run rẩy sờ nhẹ hộp đựng váy cưới cỡ lớn. Nét cười lộ má lúm đồng tiền ngước lên nhìn Lãnh
Hoành Dục.
- Dục, anh mua khi nào thế? - Cô nói nhưng ánh mắt cứ nhắm nhìn chiếc hộp đựng váy trước mặt.
- Điều này em đừng quan tâm đến. Bây giờ lên thử váy cưới cho anh có được không nào Bảo bối? Anh rất thích Niên Niên của anh mặc váy cưới.
- Dạ được.. - Cô chạy một mạch lên phòng..
- Này...từ từ thôi. Có ai ăn thịt gì em đâu.
Lãnh Hoành Dục cười như điên, cả người ngã lên sofa nằm dựa lưng vào chiếc gối nhỏ, hai chân bắt chéo..Tay thì không chút nào yên nghĩ mà cứ liên tục xem văn kiện được đặt trên bàn.
Tại sao xem văn kiện mà gương mặt của vật nhỏ lại xuất hiện ở đây?
Aiidaa. Anh đóng phanh tập tài liệu lại nằm đó ngồi đợi Tô Niên bước xuống.
15 phút sau..
Lãnh Hoành Dục đã ngủ gục, tuy đã thiếp đi nhưng sát khí cùng sự cảnh giác của anh vẫn luôn lộ rõ rệt.
Đây gọi là giả thiếp ngủ..
Cộp cộp.
Âm thanh của tiếng giày cao gót vang lên, mi tâm của anh khẽ đảo cả người Lãnh Hoành Dục chuyển động. Mơ màng mở mắt ra nhìn cô.
Đây là vợ anh sao?
Người phụ nữ sẽ cùng anh đi đến cuối đời đây sao?
Tô Niên vịn cầu thang bước xuống, gương mặt không trang điểm như lại mang cảm giác tươi mới của lứa tuổi xuân thì, mái tóc đen dài búi gọn còn rất tinh tế với việc kết hợp những mẫu trang sức đeo lên tay và cổ cô. Bộ váy cưới màu trắng dài được đính những hạt kim cương tuy nhỏ nhưng chúng lại rất phát huy tác dụng từ xa nhìn vào ánh sáng lấp lánh từ bộ váy khế chiếu, từ đường thêu,... đều cho thấy nhà thiết kế chú trọng về sự yêu kiều và mảnh mai của người phụ nữ.
Lãnh Hoành Dục đơ người, huhu muốn cưới vợ ngay lập tức. Anh không muốn đợi nữa đâu...anh muốn yêu thương cô hết đời, anh muốn làm tất cả cho cô...
Cô dừng lại trước mặt anh, thấy anh cứ đơ người một hồi Tô Niên mạnh bạo nhéo vào má anh một cái thật đau..
- Uiida. Bà xã đau anh. Em mạnh tay thế nhỉ.. - Anh chu môi nói.
Ai ngờ hành động vừa rồi khiến Tô Niên cười khan cả họng.
- Đừng cười nữa mà. Qua đây anh nhìn kĩ nào.. - Anh nắm tay Tô Niên kéo lại gần phía mình.
Cô vừa cười vừa nói: - Có đẹp không?.
- Rất đẹp, đẹp lắm.
- Hoành Dục, em và anh sắp kết hôn rồi dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không được giấu giếm hay lừa gạt em. Anh có hứa với em không?
- Anh hứa với em. Anh sẽ không làm em phải tổn thương.