Công nhận phim “Secret” hay thì có hay thật, nhưng hậu quả mà kiệt tác này gây đến cho người yêu âm nhạc như Tiểu Mai cũng thật đáng lo ngại.
Đầu tiên là việc nàng bỏ xó bạn trai lăn lông lốc trong nhà mình như một thằng ất ơ vô tích sự. Kể từ sau cái hôm hai đứa cùng xem phim xong thì tình hình cứ diễn biến một chiều theo kiểu thế này. Trưa tan học, tôi chở nàng về nhà. Chiều mát chạy sang đã nghe giai điệu Piano vang ra tận cửa. Và ác nghiệt là ở chỗ này:
- Anh qua làm gì thế? Em… bận rồi! - Tiểu Mai ngập ngừng mở cửa, nhưng coi bộ đã muốn khóa lại lắm rồi.
- Qua chơi chứ làm gì, bình thường vẫn vậy mà! - Tôi chưng hửng rồi đẩy cửa bước vào.
- Nhưng em đang tập đàn, cần không gian yên tĩnh!
- Anh sẽ không tạo ra bất kì âm thanh nào hết, hứa luôn!
- Nhưng… có người trong nhà thì em không tập được!
- Anh sẽ làm cho mình vô thanh vô tức luôn, em cứ yên tâm mà tập!
Một giờ, hai giờ, rồi ba giờ. Tiểu Mai tập đàn vẫn cứ tập đàn, bản “Time Travel” ngày một trơn tru, trình độ tiến cảnh vượt bậc. Tôi vẫn là tôi, đóng vai người vô hình lảng vảng hết trong bếp ra tới sau vườn, lên lầu ra tới sân thượng. Tay lúc nào cũng ôm con mèo đần và luôn trong tình trạng bịt mồm nó lại nếu con Leo có muốn meo meo.
Nhưng Tiểu Mai vẫn như canh cánh trong lòng điều gì rất khó hiểu. Lúc đang tập, nét mặt nàng ưu nhã nhập tâm đến xuất thần. Lúc vừa dứt nốt cuối cùng, nàng lại nhíu mày đăm chiêu nghĩ ngợi. Tôi thấy thế vội chồm lên tính tranh thủ cơ hội giải lao mở mồm nói vài câu thì nàng đã lừ mắt nhìn khiến tôi sợ ngay tút xuỵt.
Thế là Tiểu Mai buông một câu kết luận khiến tôi tá hỏa tam tinh, rụng rời thể xác:
- Biết ngay có người là em không tập được mà!
- Ơ…!
Tôi còn chưa kịp há mồm ú ớ thì nàng đã ra dấu im lặng trên môi. Thế là dù cũng đang ba máu sáu cơn lắm nhưng tôi vẫn ráng cố nuốt lửa hận vào người, ngậm tăm câm như con hến.
Mà tôi càng nhường, nàng càng được nước lấn tới. Không hiểu đây có phải là siêu năng lực của những người chơi dương cầm lâu năm hay không mà hôm sau, từ lúc tôi bước chân vào nhà là Tiểu Mai thôi ngay tập bản “Time Travel”. Rồi nàng bắt đầu chơi những bản nhạc lạ huơ lạ hoắc tận đời nảo đời nao. Mà điểm chung của những giai điệu đó là, chúng buồn ơi là buồn.
Buồn đến mức tôi bỗng chốc cảm thấy tâm trạng của mình lọt thỏm xuống một vực sâu không đáy, tim gan cấu xé bụng dạ quặn đau, ngực nặng như đeo chì, thở hơi được hơi mất. Người ta nói âm nhạc là một nghệ thuật thần kì quả không sai vì có thể ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm trạng con người. Nhưng đến mức này có phải là giết người không cơ chứ.
Đến khi nàng đương đoạn diễn tấu của bản gì mà nghe như Pastorale của Secret Garden thì tôi đã thấy mình mắt mình hơi rưng rưng ươn ướt.
Chịu hết xiết, tôi mới phải thu hết sức tàn mở miệng, câu đầu còn bị nghẹn lại trong cổ họng thiếu điều muốn hụt hơi, nghe như tiếng nấc:
- Thôi em đừng đàn nữa, anh sắp khóc rồi!
Thế là Tiểu Mai dằn gấp mười đầu ngón tay xuống những phím đen phím trắng trên mặt đàn, tạo ra một âm thanh mà nửa phần cực trầm, nửa phần cực chói. Nghe hệt như loại âm thanh trong phim kinh dị dùng để hù người, và tôi thì đứng tim luôn ở lúc đó.
Nàng thở hắt ra, chầm chậm nói:
- Anh đã hứa là sẽ “vô thanh vô tức”, không tạo ra bất cứ âm thanh gì kia mà?
Đến đây thì tôi mới biết mình vừa bị nàng cho vào tròng ngọt sớt, bằng chứng là lúc tôi mặt mày thảm não dắt xe ra khỏi nhà thì thề là tôi thấy nàng đứng tủm tỉm cười từ đằng sau cánh cổng.
Tiểu Mai tiễn khách khéo thật!
Tôi chỉ nghĩ như thế chứ không giận nàng. Hay đúng hơn là không dám giận, vì cảm giác… nàng cứ thi thoảng làm tôi sờ sợ thế nào ấy. Ngộ nhỡ nàng nổi cơn tam bành lên thì chắc lúc đó tôi thấy như trời sập tới nơi. Mà cứ đà này thì tôi coi như cam tâm tình nguyện chịu dưới cơ Tiểu Mai mất rồi.
oOo
Nhưng đến hậu quả tiếp theo mà “Secret” để lại thì tôi phải chứng tỏ bản lĩnh nam nhi thôi, không thể tiếp tục nhắm mắt cho qua được nữa. Đại khái là như vầy.
Ở một ngày bình thường, buổi trưa tan học Tiểu Mai sẽ ngồi sau lưng tôi và có lẩm nhẩm rằng tối nay hay ngày mai nàng định nấu món này món kia. Cũng là để cho tôi nghe được mà trở nên thèm nhỏ dãi, cốt dụ dỗ tôi qua nhà ăn trưa. Hoặc sẽ hỏi tôi muốn ăn gì, nếu tôi trả lời thèm bò bít tết thì có thể nàng chợt phát hiện ra ở nhà đang thiếu mớ tỏi hay vài nhánh hương thảo, vài cục bơ thực vật. Để rồi sau đó, tôi sẽ chở nàng ra siêu thị Co.opMart ở đầu đường biển mà mua sắm nọ kia.
Tức là, nàng có để tâm vào vấn đề ăn uống hàng ngày. Như mẹ tôi, như mẹ nàng, như mẹ bé Trân, như cô Ba, như bao người nội trợ khác.
Nhưng từ sau khi coi phim “Secret” xong, tôi hoàn toàn có thể chắc chắn rằng thần hồn nàng đã bị cuốn vào âm nhạc trong phim, đặc biệt là bản “Time Travel”. Thế cho nên từ việc sáng hôm trước tôi phát hiện nàng thức khuya ngủ ít, bỏ cả bữa tối mà chỉ uống sữa qua quýt cho có lệ, cộng thêm chuyện bây giờ đã trưa trờ trưa trật mà nàng vẫn ngồi sau lưng tôi nhịp nhịp từng ngón tay lên lưng thì tôi có thể đoan chắc một điều. Rằng kiểu gì trưa nay Tiểu Mai sẽ lại bỏ bữa mà tập trung luyện đàn.
Với tư cách là bạn trai nàng, tôi tuyệt không để chuyện này xảy ra được.
Rồi đầu óc tôi bắt đầu chạy hết công suất, hiệu năng mạnh mẽ như máy lạnh bốn ngựa một hơi phà mát cả phòng.
Phương án một, tôi xắn tay áo vào bếp trổ tài nấu nướng. Thôi vớ va vớ vẩn, tôi chỉ có điều chế độc dược chứ nấu nướng quái gì. Loại!
Phương án hai, cũng là phương án dễ làm nhất, ra đường mua cơm hộp về nhà. Thế nhưng chắc chắn Tiểu Mai sẽ chẳng thèm để vào mắt vì nàng luôn cho rằng ở ngoài tiệm bếp họ nấu không hợp khẩu vị. Ok, tôn trọng ý kiến của em yêu, loại!
Phương án ba, tôi sẽ về nhà ăn trưa sau đó nhỏ to với mẹ để dành một phần thức ăn rồi mang sang nhà Tiểu Mai. Nhưng giải thích làm sao với mẹ tôi để nghe lọt tai mới là vấn đề. Nói là nàng bị bệnh, thì mẹ tôi sẽ lo mà muốn qua thăm. Nói là nàng học mệt tới mức không nấu ăn nổi thì cũng không ổn. Ba tôi sẽ so sánh sao bé Mai học mệt mà cái mặt mày cứ hơn hớn chạy nhảy như trâu thế, mày bỏ học à? Cũng không ổn, nếu vậy tôi ốm đòn chết. Loại!
À khoan, bổ sung phương án ba rưỡi. Tôi sẽ vẫn về nhà ăn trưa, sau đó cũng nhỏ to với mẹ rằng “mẹ ơi hôm nay Tiểu Mai thèm ăn những món mẹ nấu”. Tuyệt, tôi quá thông minh. Đảm bảo mẹ tôi lại chẳng vui lên vì hãnh diện mà bảo tôi sang chở nàng về nhà mình ăn cùng á chớ. Ấy ấy ấy vậy cũng không ổn. Nếu thế thì lúc ba mặt một lời sẽ lòi chành ra là tôi nói láo mọi người, ba tôi sẽ cầm cây rượt tôi khắp xóm. Thôi, loại!
Chà chà, căng quá. Nam ơi, trí thông minh của mày đâu rồi? Nghĩ ngợi kiểu này đầu mình không sớm thì muộn sẽ bốc khói mất, máy lạnh bốn ngựa đang phà ra hơi nóng rồi Nam ơi!
Đang trong cơn tuyệt vọng đưa mắt thẫn thờ nhìn các bạn học sinh nam thanh nữ tú tan trường túa ra đường phố lúc này, đầu óc mụ mị của tôi bỗng nháng lên một ánh sáng. Quả là cái khó ló cái khôn, chỉ bằng một tia nhìn lướt qua cô bé xinh xắn của lớp nào đó đang tình cờ đạp xe cạnh bên, tôi đã có ngay cách giải quyết tình hình.
- “Hê hê thế này thì Tiểu Mai lại chả phục mình đáo để ấy chứ, lại còn khen mình biết chăm lo quan tâm người yêu, ga lăng các kiểu nữa. Ôi bé Mai dịu dàng thục nữ của anh ơi, cứ hãy thả hồn vào đam mê của em, thế giới này để anh lo!”
Thì bất thần một tiếng gọi giật lại kéo tôi choàng tỉnh mộng:
- Anh Nam, anh vừa ngó bé mới chạy xe ngang mình phải không?
- Hả?
Rồi tôi lãnh trọn một cái nhéo đay nghiến kèm theo lời trách móc lạnh tanh:
- Đồ mê gái này!
Trời đất ơi, quả là làm ơn mắc oán mà!
oOo
Biết thân biết phận mình đang không được hoan nghênh lúc này nên Tiểu Mai vừa đóng cổng lại là tôi cũng vọt xe chạy biến, không nằn nì tiếc nuối như mọi khi nữa. Rồi thay vì về nhà ăn cơm trưa, tôi chỉ tắm rửa thay đồ rồi xin phép mẹ cho con đi bụi.
- Mày vừa nói gì? - Mẹ tôi tưởng thật, bà lăm le cái chảo trên tay.
- Không… ái da con giỡn, cho con qua nhà bé Mai của mẹ ăn cơm! - Tôi la oai oái, lùi hẳn về sau mấy bước.
Dắt xe ra mà tôi toát mồ hôi hột, thầm nghĩ lúc nãy mà không kịp đính chính thì dám tôi sẽ ăn cái chảo vô đầu lắm. Đúng là chơi ngu lấy tiếng.
Và tôi chạy thẳng sang nhà bé Trân. Đúng vậy, con bé em này chính là phương cách giải quyết tình hình hữu hiệu nhất của tôi. Bởi Trân nấu ăn khá ngon và cũng là chỗ chị em thân thiết với Tiểu Mai, nên kiểu gì nàng cũng sẽ không bỏ bữa được nữa. Vấn đề khó khăn bây giờ là tôi không chắc Trân có chịu đồng ý hay không thôi. Tôi là tôi biết tính con bé này lắm, học về chắc chỉ lao lên phòng nằm đọc truyện và đợi cô Nguyệt gọi đến khản cổ mới chịu xuống tắm rửa ăn trưa.
Ít phút sau, tôi đứng đến rã cả cẳng trước nhà Trân, bấm chuông rụng tay, gào khan cổ họng mà chẳng thấy ai ra mở cửa.
- Quái, con nhỏ này năm nay học lớp 11 tức là cùng khối buổi sáng với mình, thì lí ra bây giờ phải có mặt ở nhà rồi chứ. Với lại còn cô Nguyệt nữa đâu rồi ta? - Tôi hoang mang nghĩ.
Càng nghĩ tôi lại càng đâm ra hoảng loạn vì trong phương cách của tôi tồn tại một lỗ hổng chí mạng, đó là không gặp được bé Trân thì coi như bỏ xừ rồi. Lỡ nói với mẹ tôi không ăn cơm, Tiểu Mai lại không nấu nướng, lại cũng chẳng chịu ăn cơm tiệm. Mà tôi thì nấu dở như hạch, được mỗi món mì tôm truyền thuyết là tạm coi như có sở trường. Còn đập trứng vào tô thì tôi lại toàn vận công bóp nát bét, lòng trắng lòng đỏ lẫn vỏ tùm lum.
Đang tuyệt vọng đến ngã quỵ đến nơi thì cứu tinh lại tới:
- Ủa, anh, làm gì đứng trước nhà em vậy? - Bé Trân từ sau trờ xe tới, vẫn mặc nguyên đồng phục áo dài.
- Trời ơi Trân ơi, chưa lần nào gặp em mà anh mừng như lần này…! - Tôi mếu máo.
- Gì đấy, anh? - Con bé khúc khích cười, thoáng đỏ mặt.
- Gọi cửa nãy giờ không ai ra mở cửa, anh tính chạy về rồi!
- Trưa nay ba mẹ em đi ăn đám cưới rồi, giờ em mới về thì không có ai ở nhà là phải!
- Mà sao giờ này em mới về nhà? Hết tiết từ 11 giờ 15 rồi mà? - Tôi thắc mắc.
Trân cười cười khoe răng khểnh dễ thương độc quyền, chỉ tay vào giỏ xe đang chứa một đống truyện tranh:
- Hì hì em đi mua truyện, chạy hết mấy nhà sách mới mua được Conan vừa ra đó nha!
- Ồ chà… anh cũng chưa đọc tập này, cho anh mượn…!
Tôi liếm môi thèm thuồng định đưa tay giật lấy quyến truyện thì bất chợt nhớ lại mục đích chính của mình:
- Không, à khoan, anh có chuyện muốn nhờ em đây…!
Không để tôi nói tiếp, Trân ngắt lời:
- Để em đoán, có phải mẹ anh kêu qua đưa đồ gì đó cho mẹ em không?
- Sai rồi, anh đi tay không mà! - Tôi lắc đầu.
Con bé hếch mũi lên ra chiều suy tư, ngẫm nghĩ một chút rồi à lên một tiếng:
- Vậy thì chắc là chuyện liên quan đến chị Mai rồi?
- Ừ, sao em biết? - Tôi giật thót người.
- Chỉ có chuyện của chị Mai mới kéo được người lười như anh chịu ra đường giữa trưa như vầy thôi, anh à!
- Lỡ đâu anh qua gặp em thì sao?
- Thì cũng chỉ có chuyện của chị Mai mới khiến anh nhờ em, vì em thân với chị nhất!
Tôi búng tay cái chóc, khen: - Thông minh, giờ đoán được anh tính nhờ em vụ gì thì anh lạy em luôn!
Trân nguýt dài:
- Hứ, em đâu cần anh lạy. Mua cho em số truyện của tuần sau là được rồi!
- À… cái này thì… dạo này kinh tế suy thoái nên…! - Tôi nhìn mớ truyện trong giỏ xe Trân mà toát mồ hôi hột, lẩm nhẩm cũng phải gần mười lăm cuốn, mua hết mớ này tôi chỉ có nước tán gia bại sản.
- Chỉ mua Conan, Ám Hành Ngự Sử, Katsu với Thiên Lang Liệt Truyện thôi! - Trân trả giá.
- Bốn cuốn thì ok! - Tôi chốt kèo, hất hàm thách thức. - Rồi, ngon đoán đi!
Lần này không thèm giả vờ suy nghĩ, con bé tuôn một tràng liên tu bất tận:
- Nếu anh đã xác nhận là chuyện liên quan đến chị Mai thì em hình dung đại khái như vầy. Chị Mai vừa xem một phim rất hay, sau đó thì mê luôn nhạc phim mà lôi Piano ra tập không ngừng nghỉ. Vì vậy chị Mai cũng không nấu ăn, tệ hơn là có thể quên ăn cơm luôn. Cho nên anh mới lo không biết làm sao, rồi mới qua nhờ tới em. Đúng chưa?
Nghe Trân phân tích đến đâu mà tôi điếng hồn đến đấy, đứng chết lặng nghe khí lạnh chạy dọc xương sống.
- Đọc… đọc nhiều Conan thì lợi hại vậy sao? - Tôi lắp bắp.
- Không, tại vì chị Mai cũng chỉ em xem “Secret” mà, ha ha ha! - Trân cười rũ rượi đến ngả nghiêng thân người trước phản ứng đần thối của tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là vậy. Tiểu Mai từng nói xem bé Trân như em gái nên chẳng lạ lùng gì khi nàng cũng giới thiệu những bộ phim hay đến cô em của mình.
- Mà sao em biết chị em sẽ bỏ ăn, không nấu nướng?
- Hồi hai người còn chưa quen nhau thì chị Mai đã có mấy lần vậy rồi, cũng xem phim âm nhạc xong mê luyện bỏ cơm!
- Hiểu rõ dữ ha!
Trân nheo mắt nhìn tôi đầy ý tứ:
- Em thì còn lạ gì bà chị của anh nữa!
- Chị của em chứ sao của anh, tụi anh bằng tuổi mà!
- Anh tự hiểu đi, đồ ngốc này!
Là sao nhỉ? Sao con bé lại bảo Tiểu Mai là chị tôi vậy ta?
Mặc tôi đứng đực mặt ra suy nghĩ, Trân căn dặn:
- Anh vô nhà đợi em xíu nhe!
- Sao không đi liền luôn? - Tôi sốt ruột hỏi.
- Cho em vô nhà thay đồ đã, sẵn coi tủ lạnh có gì hốt qua luôn chứ giờ mới đi chợ thì biết chừng nào xong!
- À… thông minh ta!
Nói rồi Trân mở cổng dắt xe vô trước, tôi lục tục theo sau. Phải công nhận lần này con bé khiến tôi nhìn bằng con mắt khác nha, có vẻ trưởng thành suy nghĩ thấu đáo hơn hẳn. Khác hoàn toàn với mấy bữa học quân sự hồi đầu năm, cứ nhí nha nhí nhảnh như vừa trốn trại thần kinh.
Mà Trân nghiêm túc lên thì có đến sáu bảy phần giống Tiểu Mai. Cũng tóc dài kẹp mái, cũng mảnh mai yêu kiều, cũng sắc sảo tinh tế, cũng… đẹp thiệt.
oOo
Tôi chở bé Trân, trong giỏ xe là thịt cá rau củ quả con bé vừa “thó” được trong tủ lạnh ở nhà.
- Trưa nắng ra đường sao không mặc quần dài, em có điên không? - Tôi càu nhàu, cố xua đi trong đầu hình ảnh đôi chân thon thả trắng muốt mà mình vừa thấy lúc nãy.
- Hứ, da em không bắt nắng, không sợ đen! - Trân nguýt dài.
Vội lảng sang chuyện khác, tôi hỏi:
- Dạo này học hành sao rồi?
- Cũng bình thường! - Trân thản nhiên đáp.
- Toán sao rồi? Có mất căn bản nữa không đó?
Câu này tôi hỏi chơi chơi cho có vì biết thừa nếu con nhỏ này mà dốt Toán là thể nào cô Nguyệt cũng sang nhà tôi cầu viện.
Nào ngờ Trân cười lớn, giật giật tay áo tôi:
- Em mất căn bản nữa rồi, thầy qua dạy em đi!
Choáng váng vì sốc, tôi thắng xe cái kít.
- Ui da, đau…! - Trân bị bất ngờ, tông thẳng đầu vô lưng tôi.
- Nói thiệt không hử? - Tôi gằn giọng.
- Em giỡn mà, vừa học vừa đọc truyện vẫn kiểm tra tám điểm vô tư… ui! - Con bé xuýt xoa.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi đạp xe quẹo vô đường Tuyên Quang.
- Lo mà học cho đàng hoàng. Mê gì không mê, suốt ngày mê truyện!
- Em còn mê nấu ăn nữa chứ bộ!
- Rồi gì nữa?
- Mê chơi Piano nữa!
- Nhiêu đó thôi hả?
- Mê xem đá banh nữa!
- Hết rồi chứ gì?
- Em… cũng mê anh nữa!
Lần này thì tôi loạng choạng tay lái, suýt nữa là cả hai té nhào đầu xuống đường.
- Hì hì, chạy cho cẩn thận nha, anh đang chở đầu bếp tới nhà bạn gái bỏ bữa của anh đó nha!
- …!
Con nhỏ này… grừ!