Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 382




Uyển Nhi không thích Tiểu Mai đến ở nhà tôi trong mùa hè này. Tôi lờ mờ nhận ra điều đó thông qua Tuấn rách, sáng hôm nay hai thằng vừa đối luyện xong thì ngồi nghỉ ngơi tán dóc trên sân thượng.

- Ủa mà sao bữa giờ mày không đi chơi với nhỏ mắt xanh nữa? - Nó mở miệng sau khi nốc cạn chai trà đào mát lạnh.

- Uyển Nhi? – Tôi quệt mồ hôi hỏi ngược lại.

- Chứ ai nữa, cái thằng này! – Tuấn rách nhìn tôi như thể tự hỏi tại sao nó lại quen một thằng tay chơi khốn nạn đến thế, quen gái xong là bỏ quên kí ức.

Tôi thì trợn mắt ngược lại nhìn nó như thằng đầu óc trì độn, rồi bằng một chuỗi các động tác liên hoàn từ việc bưng mặt than thở không thành tiếng, đến chỉ tay vô chai trà đào đang uống dở, rồi lại gõ gõ xuống nền nhà, rồi lại chỉ vào chính tôi.

Chuỗi động tác trên ý bảo bố mày đang ở cùng Tiểu Mai đấy, mà Tiểu Mai là bạn gái tao, cũng là bạn học cùng lớp của mày, lí nào mày lại không biết hả Tuấn rách, cái chai trà đào ngon lành mày vừa uống sạch là của Tiểu Mai pha cho đó.

Nhưng ý tứ này không thoát ra khỏi miệng tôi để thành lời mà chỉ dừng lại rồi lửng lơ giữa không trung.

Vì tôi chợt nhận ra thằng bạn mình hỏi cũng có lí. Đúng thật là từ ngày Tiểu Mai chuyển sang ở tạm nhà tôi thì tôi đã không còn liên lạc gì với Uyển Nhi nữa chứ đừng nói gì là gặp gỡ đi chơi. Thực ra Uyển Nhi cũng có mấy lần gọi điện, nhắn tin rủ rê đi chơi điện tử, đi ăn sáng uống nước, nhưng tôi đều lờ đi không trả lời. Vì tôi tự cho rằng nếu cứ chơi trò im lặng thì Trình tiểu thư với sự nhạy bén của mình phải biết được là tôi đang toàn tâm toàn ý với Tiểu Mai mà thôi, mời cô em né ra cho hai vợ chồng nhà người ta đi bát phố. Hơn nữa tôi đã hứa tới Tiểu Mai là sẽ giải quyết hết các sự vụ đang dính líu tới Uyển Nhi và Dạ Minh Châu khi nàng trở về, vậy nên tôi chỉ là nam nhi đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy mà thôi.

Thấy tôi câm như hến, Tuấn rách tỏ ra bùi ngùi, chép miệng nói tiếp:

- Anh em thằng nào chả biết là mày đang phởn đời với Trúc Mai, nên tụi nó đâu có rủ mày đi đá banh với chơi net nữa. Chỉ có bữa đi coi bói là mày nổi điên hay sao nên mới đồng ý đi chung á chớ!

Đúng luôn, đám hội bạn tròn Khang mập sau mấy lần rủ đi đá banh mà tôi toàn lờ đi không tham gia thì tụi nó cũng đâm chán, chả buồn rủ rê gì nữa.

- Rồi tụi tao cũng rủ con nhỏ đó nữa, mà nó hỏi có mày không, tụi tao nói không thì nó cũng bảo không, cái xong tụi tao chả biết làm quái gì, nên toàn tự xử. Ê mà kì bây, không có mày, tụi tao đá banh vẫn ăn mấy thằng khác là sao mậy?

Câu hỏi khích đểu không rõ thật giả của Tuấn rách không lọt nổi vào tai tôi, mà trước mắt tôi lúc này chỉ là ánh mắt đượm buồn của Uyển Nhi tại quán café hôm đó, khi tôi đứng dậy bảo về trước rồi nhỏ này nói là ở lại đợi bạn. Kì thực ngoài đám tụi tôi ra, Uyển Nhi ở cái phố biển nhỏ xíu này có quen đứa bạn nào nữa đâu.

- Ừm… ! – Tôi ừ hử để tỏ ra là mình không bị lung lay gì cho lắm, dù là trong lòng đã bắt đầu thấy có một điều gì đó bứt rứt dần nhen nhóm lên.

Thấy tôi có vẻ trơ ra thản nhiên, Tuấn rách tặc lưỡi đập cái chai không vô bắp chân cho có chuyện:

- Sau đó tình cờ mấy bữa thằng Khang đi net mới thấy nhỏ đó hay ở trong quán mình chơi trên Tuyên Quang. Không biết nó có mê game tới mức dọn nhà vô trong đó ở luôn hông ta?

Uyển Nhi mê game thì có mê thật, nhưng làm gì đến nỗi dọn nhà ở luôn trong quán net. Thằng này hỏi bâng quơ cho vui hay ý nó đang chỉ tôi “nhà tạm” của Uyển Nhi, mày liệu hồn mà tìm tới an ủi tiểu thư mắt xanh dùm tụi tao vậy nhỉ?

Nhưng tôi không hỏi nó câu này mà thay bằng một thắc mắc khác:

- Mày đang tính nói Uyển Nhi buồn vì không có tao đi chơi chung à?

Nào ngờ thằng này cười phớt nói tỉnh bơ:

- Đâu có, mày tưởng mày là Đan Trường với Lý Hải hay sao mà nghĩ con gái bu theo mày hết vậy?

- Chứ mày hỏi tao nãy giờ làm chi? – Tôi đần mặt ra ngơ ngác.

- Tao hỏi cho có vậy thôi chứ chuyện của hai đứa bây tao quan tâm đếch đâu!

- …!

Hiệp hai đối luyện, tôi dần Tuấn rách lên bờ xuống ruộng, đánh nó nhừ tử như cái bịch bông vì tội ăn no rửng mỡ lôi chuyện người khác ra phơi nắng, nói cho sướng miệng dù bản thân chẳng để tâm tí ti ông cụ nào.

Nhưng hậu hoạn Tuấn rách để lại thật khó chịu, nó chỉ bâng quơ cho có còn tôi lại chẳng thể dửng dưng như không. Một cảm giác bứt rứt vô cớ dần len lỏi tâm trí rồi từ từ định hình mỗi lúc một rõ nét. Cứ như khi tôi đang bên này với Tiểu Mai thì việc bên kia Uyển Nhi buồn chán chẳng muốn đi đâu trong kì nghỉ hè là lỗi của tôi vậy.

Có lẽ điều này khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh ngày trước, khi bản thân đang vui vẻ cùng Khả Vy mà chẳng hề đếm xỉa chút gì đến cảm xúc của Tiểu Mai vậy.

Nhưng lần này khác với lần trước, rõ ràng là khác hoàn toàn.

Đó là tôi nghĩ Uyển Nhi chỉ muốn làm bạn với tôi như một đối thủ CS trong game, hay một cầu thủ đồng đội bất đắc dĩ ngoài sân bóng.

Và trên tất cả, tôi chưa hề cũng như chưa từng có ý định vượt qua ranh giới tình bạn đối với Uyển Nhi.

oOo
Buổi chiều, không rõ là do lúc trưa ăn ít (thật ra tôi tọng nhiều khủng khiếp món Tonkatsu Tiểu Mai, ních đầy một bụng) hay do nhìn bầu trời đầy mây xám xịt mà tôi tự dưng lại thấy… buồn bã, đâm ra đói bụng. Mùi đất ẩm bốc lên từ mặt đường đến nỗi đứng trong nhà ngó ra cũng có thể nghe thấy càng khiến tôi nhớ lại mùi… nem nướng.

Nghĩ là làm, tôi phi vô nhà dắt xe lao ra mở cửa.

- Sắp mưa rồi đó, anh còn đi đâu vậy? – Tiểu Mai ngạc nhiên khi thấy tôi dắt xe ngang qua, nàng đóng tờ báo lại, nhìn ra ngoài rồi hỏi.

- Anh đi mua chả cuốn nem nướng, đang thèm, em đợi chút đi! – Tôi liếm mép, hồ hởi đáp.

Rồi tôi phóng thẳng ra đường với tốc lực cao nhất, kịp nghe sau lưng tiếng gọi í ới của ông Phúc rằng nhớ mua thêm cho cả phần tao.

Chả cuốn nem nướng là một món ăn đặc sản của Phan Thiết, độ ngon của nó có thể sánh ngang với bánh xèo, bánh căn, mì quảng giò heo và bánh canh chả cá. Thành phần chả cuốn cũng không có gì đặc biệt, chỉ gồm nem nướng lửa than, trứng luộc, chả ram giòn, da heo thái sợi, cùng với một ít hành hẹ rau thơm và xoài chua rồi cuốn lại với bánh tráng mỏng. Nhưng chính kết cấu đều đặn của các thành phần cộng với hương vị nước chấm đậu phộng khiến món chả cuốn nem nướng trở thành một món ăn ngon mà mỗi khách du lịch đến Phan Thiết đều phải tận hưởng qua. Nếu không xem như là chưa đến thành phố biển này, những cư dân ở đây luôn nói như vậy.

Và tôi cũng tin vào điều đó, thế cho nên lúc này mặc kệ ông trời có đang hô phong hoán vũ trên đầu, kéo từng mảng mây dày xám xịt phủ kín tầng không thì tôi vẫn trực chỉ phi xe hướng cầu Dục Thanh với một sự hăm hở đầy phấn khích.

Gần đến chân cầu, tôi rẽ trái vào con đường gần khu di tích Bác rồi thắng xe cái kít. Kia rồi, quán chả cuốn nem nướng ngon nhất đây rồi. Một bà thím ngồi trước nhà với cái tủ kính nho nhỏ hai ngăn chứa các nguyên liệu, xung quanh là những thúng bánh tráng, lò nem nướng than cùng rổ rau, nước chấm các thứ. Tôi dõng dạc hét lớn:

- Thím bảy, cho con tám cuốn đem về!

- Có ngay, có ngay! – Bà chủ quán đã quá quen mặt tôi, đon đả tiếp khách, đôi tay thoăn thoắt cắt chả cuộn trứng.

Tôi tính nhẩm tám cuốn là thế, tôi ba cuốn, ông Phúc ba cuốn, Tiểu Mai ăn ít thì để nàng hai cuốn. Nhưng cuốn chả ở đây người bình thường ăn xong là cũng đã thấy lưng lửng bụng, còn thòm thèm thì quất thêm cuốn nữa nhưng sau đó đảm bảo no cành hông, chỉ có nước lăn đi chứ không thể bước nổi. Thây kệ, đang thèm mà, có dư thì để tối ăn tiếp.

Quán quen có khác, nhìn trời nhìn đất đợi chưa đầy ba phút tôi đã có ngay thành phẩm là một hai bọc nylon đựng chả cuốn, một bọc nước chấm và ớt xay nhuyễn.

- Vẫn còn kịp chán! – Tôi nhìn trời rồi treo bọc chả lên xe, nhấn mạnh bàn dạp dông thẳng nhà theo hướng ngược lại.

Thế nhưng cái định luật “khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra” lại… xảy ra. Mạ tộ, tôi còn chưa kịp chạy đến ngã rẽ đầu đường thì gió đã bất ngờ thổi mạnh mấy cơn ngang sườn khiến tôi mấy phen loạng choạng suýt ngã ra đường. Đành phải giảm tốc độ, tôi oằn mình chạy nép vào lề, mím môi cầu khấn ông trời đừng có oái ăm bày trò giễu cợt ngay lúc này.

Ghét của nào trời trao của đấy, vừa lầm rầm khấn xong là gió thổi mạnh hơn nữa làm cát bụi trên đường bay mù mịt từng cơn, những chiếc lá khô xoắn tít trên không theo dáng hình của gió. Từng đám mây đen xám xịt trên cao giờ như chững lại không trôi, nặng trình trịch chỉ chực rơi xuống đất.

Và những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, vừa to vừa lạnh, hạt chắc như bắp mĩ mà lại lạnh ngắt như đá bi uống café. Những hạt châu bằng nước lạnh thi nhau rơi xuống, gõ lên đầu lên cổ tôi đồm độp rồi vỡ nát. Tôi hoảng vía tính cắm đầu chạy luôn một mạch về nhà nhưng nhìn màn mưa dày đặc trắng xóa trước mắt thì đâm nản, chịu đấm ăn xôi kiểu này tôi ướt đã đành, nhưng bọc chả treo trên xe lúc này mà ướt nữa thì coi như vừa mất ăn vừa tốn tiền.

Nghĩ được vài giây, tôi quyết định chạy sát vô lề đường hơn nữa, đưa tay vuốt nước trên mặt rồi căng mắt nhìn ra được có một mái hiên gần đó, bèn tấp xe vào đụt mưa.

Dưới mái hiên đã có người đến trước tôi, cũng đứng sát vào cánh cửa sắt đang đóng, phía trước là chiếc xe đạp. Tôi cũng chả có thời gian nhìn cho rõ xem là nam hay nữ, chỉ hối hả gạt chân chống xe rồi nhảy vô trong đứng, không quên ôm theo bịch chả cuốn giờ đã lấm lem nước mưa.

Vừa lầm bầm chửi thầm trong bụng, vừa tranh thủ giũ được ít nước nào trên người thì giũ, tôi như con chuột lột ướt nhẹp vẫn nhảy loi choi đầy sức sống mặc cho ngoài kia trời đất có đang mưa gió cỡ nào.

Thế rồi cạnh bên, người kia bụm miệng cười khúc khích. Tôi nghe tiếng cười mà giật mình, chết mệ, là giọng con gái, hơn nữa lại rất quen.

Chưa kịp quay sang xác nhận xem đó là ai thì người ta đã lên tiếng trước:

- Chào Nam, hì hì!

Hóa ra đó là Dạ Minh Châu, cô nàng học trò mà tôi vừa cho tốt nghiệp được hơn một tuần trước. Nhận ra người quen, tôi mới có tâm thế nhìn lại cho rõ ràng hơn, đúng là Minh Châu thật. Cô nàng đang ôm mấy bó hoa đủ màu sắc mà tôi không biết gọi là gì, và cũng không bị ướt mem như tôi, trông vẫn yêu kiều xinh xắn như mọi khi. Chắc là đang đi giao hàng thì trời nổi gió, kịp tấp vô hiên nhà đây mà. Cũng đúng, quán chả cuốn mà tôi mới mua khi nãy khá gần nhà Minh Châu, cùng ở gần khu di tích Bác, và chỗ trú mưa này cũng gần nốt. Lúc nãy mắt nhắm mắt mở vì nước mưa chảy ròng ròng từ tóc xuống mặt nên tôi lơ luôn, thở còn chẳng kịp nói gì đến nhìn ngó người lạ.

- À, ừ… chào! – Tôi lúng búng đáp, hơi xấu hổ vì bộ dạng loi choi như giòi của mình vừa nãy, đành phải cố tỏ ra tự nhiên mà hỏi han ngược lại. – Cũng… mắc mưa à?

- Thì mắc mưa nên mình mới đứng ở đây chứ, Nam cũng vậy mà! – Cô nàng phì cười, có vẻ cảm thấy khôi hài trước câu hỏi cho có của tôi.

Nhận ra mình bị hớ, tôi quay ra rủa bản thân, hận mình sao cứ gặp con gái là lại trở nên ngu si vậy không biết nữa. Nhưng may phước là tôi rất nhanh kịp trấn tĩnh trở lại, con nhỏ kế bên dù gì chăng nữa thì cũng từng là học trò của mình, thế cho nên luận thứ bậc, tôi nằm kèo trên.

Vì vậy, tôi chuyển chủ đề ngay, không dại gì lấn sâu vô câu chuyện mà nếu cứ tiếp tục sa lầy.

- Dạo này… học toán sao rồi nhỉ?

- Cũng tốt, mình vẫn đang ôn lại mấy đề mà Nam cho hồi hè! – Minh Châu đáp, rồi chừng như cảm thấy chưa đủ vội nói thêm. – Mình cũng làm bài trong sách luyện thi nữa!

Tôi nghe mà chưng hửng:

- Hả? Chưa vô học lớp mười hai nữa mà, biết gì mà làm đề luyện thi đại học?

Minh Châu sững người có tới mấy giây rồi mới hiểu ra được vấn đề ở câu nói vừa rồi của mình, vội líu ríu giải thích:

- Á, không, ý mình là trong sách luyện thi… học sinh giỏi lớp mười một…! – Cô nàng nói mà càng về sau giọng càng nhỏ dần, mười phần ngượng nghịu.

- HẢ? Cái gì? Luyện… luyện thi học sinh giỏi? – Tôi há hốc mồm, cảm giác như vừa nghe chuyện con cá mọc cánh bay lên trời.

Trông dáng bộ tôi ngạc nhiên quá sức tưởng tượng, Minh Châu lại càng bối rối hơn nữa, ôm chặt hơn bó hoa vào lòng như một tấm khiên bảo vệ, thu mình lại, nói nho nhỏ:

- Ừ… mình có làm thử…!

- Rồi… rồi làm được không? Làm đúng không? – Tôi hỏi mà không nhận ra chính mình cũng đang hồi hộp gần chết, giọng lạc hẳn đi.

Cô nàng im lặng một hồi rồi mới cười lỏn lẻn, chầm chậm gật đầu thật khẽ:

- Ừa… được, đúng nữa…!

Nhưng cơn mưa ngoài trời mỗi lúc một to đang rơi đồm độp trên mái hiên lợp tôn khiến cho chỗ đứng hai đứa lúc này như có ai vác tới một cái trống bự gõ từng chập vào tai nghe to tổ nái.

Tôi cố hết sức lắm mới nghe được hai chữ “được” với “đúng”. Nhưng chỉ cần vậy là đủ, tôi vui sướng hết cỡ, toét miệng cười:

- Giỏi, không ngờ đó nha!

Thấy chưa, phải thế chứ. Võ Trí Nam tôi đây quả đúng là thầy giáo đại tài mà, từ một người yếu toán như Minh Châu mà tôi còn kèm cặp cô nàng được tới mức học sinh khá. Nay lại còn giải cả đề thi học sinh giỏi nữa thì ôi thôi tôi thật tình là có năng khiếu sư phạm đột biến gen rồi. Thêm bé Trân là một minh chứng hùng hồn nữa chứ, tôi phục tôi quá tôi ơi…!

Rồi hào phóng tặng thêm cái búng tay ra hiệu “number one” khiến cô nàng đỏ bừng cả mặt, và hồi hộp chờ Minh Châu nói ra câu mà tôi muốn nghe nhất.

- Cũng là nhờ công Nam dạy kèm đó, chứ không thì mình… không làm được đâu!

Chứ còn sao nữa, học hành làng nhàng cỡ như gái thì thiếu tui sao được chớ!

Nghĩ vậy nhưng tôi lại nói khác, phải tỏ ra mình là một thầy giáo rộng lượng đầy khiêm tốn:

- Có gì đâu, giải đề nhiều là được, với lại cũng là do siêng năng luyện tập, ôn đi ôn lại thôi ấy mà!

Nói đi cũng phải nói lại, tôi hoàn toàn đồng ý với chuyện thiên tài chỉ có 1% là bẩm sinh, còn lại 99% là nhờ nỗ lực. Thế cho nên ắt hẳn Minh Châu cũng phải trày vi tróc vảy, thức đêm thức hôm luyện đề giải đề nhiều lắm mới có thể đại công cáo thành, tôi cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Minh Châu đâu biết tôi đang phởn ghê lắm, có phần còn muốn giành hết công lao về mình. Cô nàng chỉ biết trước mắt lúc này là ông thầy vừa dạy giỏi lại vừa khiêm tốn, không nhận phần khen mà chỉ dành những lời có cánh để động viên đệ tử. Thế cho nên không biết Minh Châu vì xúc động quá hay sao mà hơi cúi đầu xuống, chân thành nói:

- Cảm ơn Nam nha, cảm ơn nhiều lắm…!

Tôi đang toét miệng cười tận mang tai nhưng trông thấy thế này thì có hơi quá thật, vội ngậm mồm giả lả, nâng tay có ý đỡ cô nàng đứng thẳng dậy:

- Thôi thôi đừng có vậy, tổn thọ đó trời!

Dạ Minh Châu mười phần cảm khái, lại nhìn tôi cười ngượng ngập rồi mới không biết nói gì thêm, đưa mắt nhìn ra màn mưa phía trước. Tôi cũng thế, cảm thấy không nên đào sâu vô cái chuyện dạy kèm này, thành công thì có nhưng nếu cứ hỏi han một hồi lỡ lại bị người ta tôn mình lên hàng cha chú là chuyện vạn lần không nên.

Mưa mỗi lúc một to hơn, tạo thành khung cảnh trắng xóa đầy những tia nước thi nhau lao xuống mặt đường, nếu nhìn chăm chú có khi lại có cảm giác mưa từ dưới đất bay ngược lại lên trời. Âm thanh đồm độp như hàng trăm ngàn viên bi dội trên mái hiên, rồi thành nước chảy xuống thành từng dòng trước mắt trong xen kẽ đều đặn. Hàng hoa sứ ngoài lề nảy lên từng chập, phất phơ theo gió.

Ở cạnh bên, Minh Châu vẻ như là đang ngắm mưa trong thích thú, có đôi lúc lại mỉm cười rạng rỡ. Tôi vì vậy mà không dám nhìn lâu, vội đưa mắt lảng sang chỗ khác vì sợ bị hớp hồn lãng xẹt. Hai đứa không nói thêm một lời nào nữa, chỉ lặng yên đứng nép dưới mái hiên mà nghe mưa và có chăng là theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.

Nghĩ lại thì, ngoài Tiểu Mai ra, Dạ Minh Châu là người con gái thứ hai mà tôi từng trú mưa cùng thì phải…?