Yêu Nhầm Ánh Trăng

Chương 28: Anh không có cửa với chị tôi đâu




Lúc Ngụy Hoài Nam trở về nhà đã là gần tối, Thẩm Vân nhìn con trai giờ này mới chịu mò về, quần áo nhăn nhúm, xộc xệch thì không khỏi quở trách:

“Thằng nhóc thối tha, con lại đi đánh nhau về đúng không? Bảo con đón chị con, không thấy tung tích con đâu. Cũng may là Tiểu Diên đưa chị con về.”

Vừa nghe đến tên Sở Diên, Ngụy Hoài Nam như chạm vào họng súng, cậu chàng giãy nảy lên:

“Sở Diên đưa chị con về? Mẹ kiếp, anh ta đúng là đồ gian xảo. Mẹ, chính anh ta giở trò, làm thủng lốp xe đạp con, hại con đi bộ bây giờ mới về đến nhà.”

Thẩm Vân thấy con trai vô lý đổ oan cho người tốt, không nhịn được véo cậu một cái:

“Con đừng có mà lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Sở Diên không phải người như vậy.”

Ngụy Hi Hòa cũng nói đỡ cho cậu:

“Đúng đó, Hoài Nam. Em hiểu lầm cậu ấy rồi. Hôm nay đám người Sở Diên ở trong lớp, không có ra ngoài gây sự đâu.”

Ngụy Hoài Nam cảm thấy đầu mình ong ong, giận đến xây xẩm mặt mày, không nói lên lời:

“Mẹ, chị,.... hai người, hai người rốt cuộc ăn bùa mê thuốc lú gì của anh ta? Hay bị sắc đẹp che mờ mắt rồi. Anh ta nói gì hai người đều tin à?"

"Con không nói với hai người nữa.”

Nói xong, cậu chàng ấm ức bỏ lên phòng, mặc kệ hai người dưới khuyên ngăn. Ngụy Hi Hòa vốn muốn mang cơm lên cho cậu chàng thì lại bị Thẩm Vân ngăn lại:

“Mặc kệ nó, đói thì đầu gối cũng phải bò. Thằng nhóc này, đúng là được chiều quá sinh hư mà.”

Ngụy Hoài Nam nằm trên phòng, càng nghĩ càng tức. Buổi chiều, sau khi từ chối đám bạn thân đi chơi game, cậu lấy xe thì phát hiện xe mình thủng lốp từ bao giờ. Cậu chàng nhìn chiếc xe đạp, lửa giận bốc lên đỉnh đầu, là tên không biết sống chết nào dám chọc thủng lốp xe của cậu?

Từ khi Sở Diên ra trường, Ngụy Hoài Nam chính là đại ca tiếp theo của Hoa Quang, chỉ có cậu bắt nạt người khác, chứ tuyệt không có chuyện tên nào dám chọc lốp xe đạp của cậu. Càng nghĩ càng tức, đầu óc cậu chàng xoay chuyển rất nhanh, dùng đầu gối cũng nghĩ ra đây là kiệt tác của ai.

“Con mẹ nó, Sở Diên, anh lại chơi ác như vậy. Ông đây tuyệt đối không tha cho anh đâu.”

Cậu chàng bực bội dong xe đạp đến tiệm sửa xe cạnh trường. Chiếc xe đạp của cậu là hàng ngoại, phụ tùng thay cũng phải đặt trước, chủ tiệm nói phải mất một ngày mới xong.

Ngụy Hoài Nam đành lững thững đi bộ đến trạm xe, cậu nhớ rằng Ngụy Hi Hòa cũng hay đi xe buýt về nhà.

Cậu chàng bước lên xe, lúc người soát vé đến mới chợt nhận ra, tiền của cậu đã sửa xe hết rồi, bây giờ không có một xu dính túi. Người soát vé thấy cậu loay hoay lục túi áo, khó chịu nói:

“Chàng trai trẻ, nhanh trả tiền đi, phía sau còn rất nhiều người. Ăn mặc rõ đẹp mà không có tiền trả vé xe. Nếu cậu không có thì xuống xe đi.”

Ngụy Hoài Nam quẫn bách, đối diện với ánh nhìn chỉ trỏ, bàn tán của người trên xe, khuôn mặ đỏ bừng vì xấu hổ. Trong đời cậu, chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như ngày hôm nay. Cũng may, có một bà lão tốt bụng giúp đỡ, trả tiền xe cho cậu.

Cậu chàng cũng là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác đi xe buýt, quả nhiên tư vị không dễ chịu chút nào. Xe buýt xóc nảy, lại là giờ tan tầm, dòng người chen lấn xô đẩy nhau, mùi vị tạp trần khiến dạ dày cậu chàng cuộn trào.

Ngụy Hoài Nam cảm thấy chỉ thiếu một chút nữa thôi, mình sẽ chết trên xe buýt mất.. Vừa xuống xe, cậu chàng đã tìm gốc cây nôn thốc nôn tháo, cả người nhễ nhại mồ hôi, vừa đói vừa mệt, lê lết về nhà.

Ngụy Hoài Nam nằm trên giường lớn, quằn quại, càng nghĩ càng tức, cảm thấy cơn giận này cậu nuốt không trôi.

“Sở Diên, tên khốn khiếp nhà anh. Ông đây tuyệt đối không đội trời chung với anh.”

Sở Diên bên kia đang cùng đám Phương Thành chơi game, tự nhiên lại hắt xì vài cái, cảm thấy hình như có ai đó đang mắng mình.

Sáng hôm sau.

Trước cổng lớn Ngụy gia, không chỉ có chiếc xe đạp của Sở Diên mà cả Phương Thành, Ngôn Hi Lạc cũng đến góp vui. Sở Diên nhìn vào trong, ngóng trông bóng hình của cô gái nhỏ. Thẩm Vân bước ra nhìn Sở Diên đến thì không khỏi mỉm cười:

“Sở Diên, sao con lại qua đây? Còn có Hi Lạc với Phương Thành nữa?”

Ba thiếu niên đứng thẳng hàng trước cửa lớn Ngụy gia, Ngôn Hi Lạc nhanh nhảu tiếp lời Thẩm Vân:

“Dì Thẩm, bọn con đến rủ tiểu tiên nữ đi học. Dù sao cũng là bạn cùng lớp, trên lớp cậu ấy giúp đỡ con rất nhiều.”

Nói về phần nịnh hót, Phương Thành dám chắc tên Ngôn Hi Lạc này đứng thứ hai thì không ai dám làm chủ nhật cả.

Cứ nhìn Thẩm Vân mà xem, được cậu chàng khen đến mặt mày nở hoa, cười không khép được miệng. Hết khen bà xinh đẹp, quý phái đến tiểu tiên nữ dịu dàng đáng yêu, đem người ta tâng đến tận mây xanh.

Phương Thành sờ sờ mũi, dù nghe tên Ngôn Hi Lạc này ba hoa suốt ngày nhưng cũng không thể chịu nổi kiểu này. Con hàng này đúng là một tên lẻo mép mà.

Đúng lúc đó, Ngụy Hoài Nam từ trong nhà bước ra, vừa hay gặp đám người Sở Diên. Lửa giận trong lòng cậu chàng đã bốc lên đỉnh đầu, ánh mắt nhìn Sở Diên đầy cừu hận, chỉ hận không thể xé nát khuôn mặt đang tươi cười đó đi.

Một tên ngụy quân tử, một tên lẻo mép, một tên hồ ly giảo hoạt, mẹ kiếp, đúng là vật họp theo loài mà.

Ngụy Hoài Nam nhìn Sở Diên, khóe miệng vén lên nụ cười ưu nhã, nhưng đáy mắt cậu chàng đã lạnh băng:

“Cảm ơn lòng tốt của anh Sở Diên, hôm nay chị tôi đi ô tô đến trường.”

Cậu chàng còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ lòng tốt, cả Phương Thành và Ngôn Hi Lạc đều nghe ra cậu chàng đang nói đến việc gì.

Thế nhưng, Sở Diên vẫn thản nhiên, cười đáp, dường như không liên quan đến chuyện của mình:

“Không sao. Đều là chuyện nên làm mà.”

Thẩm Vân thấy không khí giữa hai người có gì kì quái, còn nồng nặc mùi thuốc súng, bèn lên tiếng:

“Tiểu Diên à, dù sao cũng cảm ơn con nhé.Buổi sáng hôm nay chú Ngụy không đi làm, nên Bác Trần đưa hai đứa đi học rồi. Thôi, cũng muộn rồi, mấy đứa đi nhanh lên kẻo muộn học nhé.”

Thẩm Vân vừa đi vào, cùng lúc đó, bác Trần chở Hi Hòa từ trong gara ra. Ngụy Hoài Nam không còn vẻ hòa nhã ban đầu nữa, khóe môi cong lên, vẽ ra một nụ cười ác liệt. Cậu chàng kiêu ngạo nhìn Sở Diên, lại nhìn xe đạp của cậu, ánh mắt đầy thách thức:

“Sở Diên, anh có biết anh với xe đạp của anh giống nhau ở điểm gì không?”

Sở Diên nhìn cậu chàng, cũng không còn dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa, thay vào đó là khí chất cường đại nguy hiểm. Mắt phượng nguy hiểm khẽ nheo lại, ẩn dấu một tia trêu tức:

“Giống nhau ở điểm gì?”

Ngụy Hoài Nam áp sát vào tai cậu, dù thấp hơn cậu một cái đầu, thế nhưng khí thế cậu chàng cũng không hoàn toàn bị lép vế. Cậu nhỏ giọng, chỉ đủ 3 người nghe thấy.

“Đó là không có cửa với chị tôi đâu.”

Nói xong, cậu chàng ném cho Sở Diên một ánh nhìn khinh bỉ, ung dung lên xe. Ngôn Hi Lạc đứng một bên, đứng hình mất vài phút, cậu chàng mới tiêu hóa hết lời nói thấm thía của Ngụy Hoài Nam. Sau đó, cậu chàng cười phá lên như được mùa:

“Mẹ kiếp, thằng nhóc họ Ngụy này thật đáo để, miệng cũng độc thật đấy. Diên ca, cậu ta nói cậu không có cửa với tiểu tiên nữ kìa.”

Phương Thành khẽ liếc nhìn sắc mặt Sở Diên, mỉm cười:

“Lão đại à, xem ra, cậu đã đắc tội em rể tương lai này rồi. Tên nhóc này, không dễ đối phó đâu.”

Sở Diên nhíu mày nhìn về phía bóng dáng chiếc xe đã chạy, cười như không cười:

“Ngựa non háu đá.”

Nói xong, cậu gọi điện cho bác Vương, chỉ một lát sau, một chiếc Maybach sang trọng đã xuất hiện ở cửa chính Ngụy gia.

“Bác Vương, mang ba chiếc xe đạp này đi.”

“Dạ được, tiểu thiếu gia.”

Hai người lẽo đẽo theo sau Sở Diên lên xe, chiếc xe sang trọng lao vút trên đường. Ngồi trong xe, Ngôn Hi Lạc thắc mắc hỏi cậu:

“Diên ca, chúng ta sao không đi xe đạp mà lại đi ô tô vậy?”

Phương Thành nhìn Ngôn Hi Lạc như một tên ngốc. Quả nhiên là chỉ thông minh được một lúc, phần lớn thời gian não con hàng này chỉ để làm cảnh.

“Không nghe Ngụy Hoài Nam nói rằng xe đạp của lão đại không có cửa sao? Vậy đi ô tô, Diên ca đương nhiên là có cửa với tiểu tiên nữ rồi. "

Ngôn Hi Lạc ồ lên một tiếng. Xem ra, Sở Diên với Ngụy Hoài Nam, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân mà.