Tan học, Hi Hòa tạm biệt Đồng Đồng ra về. Từ phía xa, cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía cô. Thiếu niên đi ngược sáng, ánh chiều tà bao phủ bóng dáng cao lớn của cậu, khuôn mặt đẹp như vị thần mặt trời, trông cậu vừa đẹp trai lại vừa lưu manh. Thiếu niên bước đến bên cô, Ngụy Hi Hòa chậm rì cúi đầu, chợt nhớ đến chiếc áo khoác trong cặp mà cô định trả cho cậu. Nói thật, sau chuyện hồi trưa, Hi Hòa cũng có hơi chột dạ.
“Sở Diên, áo của cậu, tôi đã giặt sạch rồi. Trả cho cậu.”
Sở Diên vẫn nhìn cô gái. Cậu đưa tay nhận lấy, lúc những ngón tay hai người chạm nhau, tựa như có dòng điện xẹt qua trong người cậu.
“Nguỵ Hi Hòa, chuyện lúc trưa, tôi...”
Cô gái nhỏ đứng đó, bối rối nhìn cậu, cũng không biết trả lời ra sao. Sở Diên muốn giải thích chuyện trong quán nhưng cậu không biết giải thích từ đâu. Nếu nói cậu thích cô, nhưng liệu cô có tin không? Lần đầu tiên trong cuộc đời Sở Diên có cảm giác bất lực như vậy.
Ngụy Hi Hòa cảm thấy cứ ở lại đấy chơi trò im lặng với lão đại thì muộn mất. Nói không chừng, khi nhắc đến chuyện buổi trưa, không khéo cô lại bị cậu giết người diệt khẩu.
“Sở Diên, không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.”
Cậu ngẩn người, lúc bóng dáng cô gái nhỏ chạy xa mới sực tỉnh, trong tim như có một sợi lông vụ sượt qua. Hình như có chút ngọt ngào, đây là cảm giác thích một người sao. Sở Diên cười ngây ngô, giống như cậu nhóc mười bảy tuổi mới biết yêu lần đầu.
Ngụy Hi Hòa về đến Ngụy gia cũng đã là sáu rưỡi tối. Vừa thấy cô trở về, Thẩm Vân – vợ của Ngụy Niên đã vội vã kéo cô vào nhà, chỉ sợ ở ngoài lát nữa, gió lạnh sẽ làm cô ốm.
“Hòa Hoà, con mau vào nhà đi. Ta có pha trà gừng cho con rồi, mau vào uống đi rồi rửa tay ăn cơm.”
Ngụy Hi Hòa cảm ơn bà một tiếng rồi nhanh chóng lên lầu thay quần áo xuống ăn cơm. Thẩm Vân nhìn cô rồi cảm thán, đứa trẻ ấy ngoan ngoãn như vậy, tại sao lại không phải con gái bà chứ.
Ngụy Hi Hòa chuyển tới thủ đô là chuyện của một tuần trước. Vốn dĩ để cô học ở phía Nam, thế nhưng ông bà ngoại và Ngụy Niên – chú ruột của cô đều cảm thấy nếu học ở Thủ Đô sẽ tốt. Dù sao đây cũng là trung tâm giáo dục đầu não của đất nước.
Ngày Ngụy Niên dẫn Ngụy Hi Hòa, người vui mừng nhất không ai khác chính là Thẩm Vân. Bà từ lâu ước ao mình sẽ có một đứa con gái xinh đẹp. Thế nhưng, ông trời như chẳng chiều lòng người, sau khi sinh đứa con trai trời đánh kia, bà lại không thể mang thai nữa. Ngụy Hi Hòa đến giống như thực hiện ước mộng của bà, ban cho bà một cô công chúa nhỏ.
Ngày đầu tiên Ngụy Hi Hòa bước vào Ngụy gia, Thẩm Vân đã chuẩn bị cho cô một căn phòng xinh đẹp màu xanh ngọc, nền nã như tính cách của cô. Ngụy Hi Hòa vừa cảm động vừa vui mừng, ở bên Thẩm Vân, cô như cảm nhận được tình yêu thương của người mẹ. Ngụy Hi Hòa vừa xinh đẹp dịu dàng, lại hiểu lòng người, chính vì thế, Thẩm Vân coi cô như con gái mà chăm sóc.
Đôi khi, đến ngay cả con ruột của bà – Ngụy Hoài Nam cũng hoài nghi Ngụy Hi Hòa mới là con ruột của bà, còn mình thì được bà nhặt ở bãi rác mang về nuôi.
“Mẹ ơi, có cơm chưa, đói chết con rồi.”
Tiếng của Ngụy Hoài Nam cắt đứt dòng suy nghĩ của bà, nhìn đứa con trai trời đánh suốt ngày chỉ biết gây chuyện của mình, bà vừa bất lực vừa nuông chiều:
“Ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn với gây chuyện thôi. Con đó, học tập chị con một chút đi.”
Ngụy Hoài Nam nghe mẹ càm ràm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cậu cũng chẳng quan tâm, bước vào phòng ăn. Ngụy Hi Hòa vừa xuống lầu, cũng là lúc Ngụy Niên trở về.
Trên bàn ăn, không khí một nhà bốn người vô cùng ấm cúng. Ngụy Niên nhẹ giọng hỏi cô:
“Hi Hòa, con thấy trường mới như thế nào? Có tốt không?”
Ngụy Hi Hòa mỉm cười, đôi mắt cô cong cong giống như một vầng trăng nhỏ:
“Trường mới tốt lắm chú ạ. Bạn bè rất thân thiện, thầy cô cũng rất quan tâm con.”
Lúc này, Ngụy Niên mới yên tâm:
“Vậy là tốt rồi. Hòa Hòa nhà chúng ta học giỏi như vậy, phải cố gắng thật nhiều, ngày cách B đại không còn xa đâu.”
Thẩm Vân nghe đến chuyện đại học thì cau mày ngắt lời, gắp món sườn mà ông thích nhất vào bát Ngụy Niên, trách móc:
“Ông đó, con bé mới vào cao trung thôi. Cứ từ từ học, con nhé. Học hành kết hợp vui chơi, nghỉ ngơi mới tốt được.”
Ngụy Niên cảm thấy vợ mình nói đúng, quay sang nhìn đứa con trai hư hỏng của mình đang ăn như hổ đói, ông không khỏi oán trách:
“Còn con nữa đó, Ngụy Hòai Nam. Suốt ngày gây gổ đánh nhau, định học theo tên nhóc nhà họ Sở kia à? Ta nói cho con biết, con chỉ bằng một nửa chị con thôi, ta và mẹ con đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”
“Điểm cuối kì này, con mà không đạt điểm tiêu chuẩn, xem ta xử lí con thế nào.”
Ngụy Hoài Nam nằm không cũng bị trúng đạn, kêu nên oai oái:
“Ba à, đang lúc ăn, sao ba lại nhắc chuyện học hành gì chứ, mất cả ngon.”
Nói xong, cậu chàng đưa mắt nhìn Ngụy Hi Hòa, dường như muốn chuyển chủ đề:
“Chị, ở trường có ai bắt nạt chị không? Nếu có thì chị nói với em, em bảo kê cho chị.”
Ngụy Hi Hòa lắc đầu nhìn cậu, cười hiền. Ngụy Hoài Nam kém cô hai tuổi, nhưng lại cao hơn cô nửa cái đầu, đi ra ngoài nói là chị em, mọi người chưa chắc đã tin. Ngụy Hoài Nam có vẻ ngoài điển trai, thư sinh giống như cậu cô, thế nhưng tính cách thì lại chẳng giống chút nào, có phẩn khẳng khái, hào sảng của con trai phía Bắc.
Cậu chàng cũng rất quý Ngụy Hi Hòa, một phần là vì cô có tính cách dịu dàng, lại xinh đẹp, phần còn lại là vì cậu là con một, từ lâu đã mong muốn có thêm anh hoặc chị gái để bầu bạn. Cậu chàng cũng rất quan tâm cô, ngày đầu tiên cô đi học đã tíu tít hỏi, sợ cô bị bắt nạt.
Thẩm Vân nghe con nói thế thì trợn tròn mắt, cốc cậu chàng một cái rõ đau:
“Mẹ dạy con thế nào, không được dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Nhỏ không học, lớn định làm lưu manh à?”
“Cha, mẹ, sao hai người cứ cốc đầu con hoài vậy? Làm vậy sẽ giảm chỉ số thông minh của con đi biết không?”
“Dù đánh con thêm vài cái nữa, con cũng không thể thông minh bằng một nửa chị con đâu.”
Cậu chàng lại la lên oai oái, chọc cho ba người cười không ngớt. Lần đầu tiên, Ngụy Hi Hòa cảm giác được không khí ấm cúng của gia đình mang lại.