Sáng sớm hôm sau, Ngụy Hi Hòa vừa mới đến lớp thì đã bị cô bạn thân Lý Nhất Đồng dẫn đi khắp nơi, thì thầm to nhỏ.
“Hi Hòa, cậu biết gì chưa, chúng mình sắp được đi quân sự một tháng rồi đó.”
Ánh mắt cô nàng sáng lên, không giấu nổi sự vui vẻ:
“Trời ạ, là quân sự, quân sự đó. Vào đó, chúng ta được ngắm các soái ca trong bộ quân phục rằn ri. Nghĩ đến thôi cũng đủ làm mình cảm thấy hạnh phúc rồi.”
Ngụy Hi Hòa chăm chú đọc sách, không nhịn được ngạc nhiên quay sang hỏi:
“Một tháng sao? Vậy là chúng ta sẽ phải ở trong trường một tháng.”
“Đúng đó. Nhưng cuối tuần chắc sẽ được về nhà.”
Hai người vừa nói chuyện được một lát thì tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên.
Lớp phó Từ Mộng đến trước bàn hai người, giọng điệu âm dương quái khí:
“Lý Nhất Đồng, Ngụy Hi Hòa, các cậu chiều nay ở lại trực nhật cùng bàn cuối.
Lý Nhất Đồng thấy thái độ của Từ Mộng thì tức giận đến đỉnh đầu bóc khói, không phục mà bật lại:
“Từ Mộng, cậu cố ý làm khó chúng tôi phải không? Sao lại xếp với hai bàn cuối chứ.”
Trong lớp này, ai chả biết hai bàn cuối là nhóm lão đại Sở Diên. Đừng nói là trực nhật, đến đi học cũng buổi có buổi không. Xếp với hai bàn cuối, chả phải là bọn họ sẽ phải làm hết hay sao.
“Tùy các cậu, dù sao đã xếp lịch rồi, các cậu chịu khó chút đi. Không thì nếu nhóm Sở Diên đến, tôi sẽ báo với cậu ấy.”
Nói xong, cô ta quay đi, để lại Lý Nhất Đồng đầy một bụng lửa giận. Ngụy Hi Hòa an ủi:
“Đồng Đồng, không sao đâu, một lát nữa, hai chúng ta ở lại làm cũng được.”
Đồng Đồng cũng dịu dần, ai bảo cô không quyền cao chức trọng như người ta chứ.
“Vậy là chỉ có hai chúng ta. Cậu nói xem, hai đứa con gái, một phòng học rộng như vậy, còn phải xếp lại bàn ghế nữa, đúng là ức hiếp người quá đáng mà.”
Đồng Đồng không nhịn được mà than thở:
“Con nhỏ Từ Mộng đó thật đáng ghét. Cậu đến làm cô ta mất chức hoa khôi, kiểu gì cũng sẽ gây khó dễ cho cậu. Hi Hòa, nhớ phải tránh xa con nhỏ ấy ra một chút, đừng để bị bắt nạt.”
Sau tiếng chuông, mọi người đã ổn định chỗ ngồi, duy chỉ có ba bàn cuối là vắng lặng, lớp 10B7 hiển nhiên đã quá quen thuộc với cảnh nhóm Sở Diên trốn học. Sau hai tiết anh, nhóm lão đại cuối cùng cũng đã xuất hiện ở cửa lớp, ai nấy đều bị thương, chắc là lại đánh nhau rồi.
Sở Diên ung dung, nhàn nhã đi vào khiến giáo viên Tiếng Anh giận tím mặt, vừa định cho đám gấu con này một trận thì thấy thầy giám thị từ xa đi tới. Ông chỉ đành bất lực để họ vào.
Nhóm người lão đại nghênh ngang về chỗ kèm theo là ánh mắt tò mò của bạn học xung quanh. Ngôn Hi Lạc nhanh chóng về lại chỗ ngồi quen thuộc, cảm thán:
“Cảm giác trở lại tổ quốc thật tuyệt.”
Đột nhiên, cậu chàng nhổm dậy, ánh mắt lóe sáng như đèn pha:
“Ôi, đệt. Phương Thành, dậy, dậy nhanh. Lớp chúng ta có bạn học mới, mẹ kiếp, còn là một tiểu tiên nữ xinh đẹp nữa chứ.”
Phương Thành vẻ mặt ngái ngủ cũng nhìn theo, ánh mắt liếc ngang liếc dọc:
“Đâu, có phải người ngồi cách chúng ta một bàn không. Uầy, đúng là nhìn xinh thật đấy. Dường như cô bạn này còn mang theo chút tiên khí thật.”
Hai người nhìn Ngụy Hi Hoà, ngồi thảo luận đến hăng say, quên cả đến việc mình còn đang ở trong lớp học. Thầy Hoàng – giáo viên dạy Tiếng Anh trên bảng tức đến đau tim, đã đến muộn cũng thôi đi, lại còn dám nói chuyện trong giờ của ông.
Thầy Hoàng cầm viên phấn, ném thẳng về phía Ngôn Hi Lạc. Viên phấn xé gió, lao vút về phía bàn cuối nơi Ngôn Hi Lạc và Phương Thành đang ngồi. Như cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, hai cậu chàng né qua mỗi người một bên, viên phấn bay thẳng, đập vào tường rồi vỡ làm hai.
Lúc này, hai người mới im lặng, Ngôn Hi Lạc không sợ chết cảm thán một câu:
“Lão Hoàng, nội công của thầy đúng là ngày càng thâm hậu.”
Thầy Hoàng trên bục giảng đã tức đến mức mặt mày đỏ bừng, lớn giọng quát:
“Ngôn Hi Lạc, Phương Thành, hai cậu đứng dậy cho tôi.”
“Đã đến muộn thì thôi đi, lại còn nói chuyện trong giờ của tôi, cái trường này là nhà của hai cậu à?”
Phương Thành đứng dậy, giọng điệu ngả ngớn:
“Lão Hoàng, chẳng phải thầy từng nói, trường học như ngôi nhà thứ hai của mình sao? Em coi trường học là nhà của mình là tốt mà.”
Lão Hoàng bị hai người chọc tức đến tăng xông, ông chỉ sợ đám gấu con này nói thêm một câu nào nữa, chắc chắn ông sẽ lên cơn đau tim mà chết mất.
“Cút. Hai cậu cút ra ngoài.”
Ghế ngồi còn chưa ấm mông, thế là Phương Thành cùng Ngôn Hi Lạc lại nối đuôi nhau ra hành lang đứng.
Sở Diên bị tiếng ồn làm thức giấc. Khuôn mặt thiếu niên còn vương nét ngái ngủ, ánh mắt mơ màng, áo sơ mi trắng lại càng tôn lên dáng người cực phẩm, đẹp đến nín thở.
Cậu nhìn lên bàn trên, thấy cô gái nhỏ đang cười đùa vui vẻ với bạn học. Khuôn mặt nhỏ sáng bừng, đôi mắt cong cong hình bán nguyệt mang theo sự vui vẻ, núm đồng tiền như ẩn như hiện. Chậc, thật ngọt mà, cậu không tự chủ mà liếm khóe môi:
“Xinh đẹp, khả ái, tiểu tiên nữ?”
Phương Thành và Ngôn Hi Lạc đứng ngoài chờ đến mòn mỏi mà lão đại vẫn chưa ra.
Hai cậu chàng chán nản, vừa kết thúc tiếng chuông đã phi như bay vào lớp:
“Diên ca, chúng ta đi chơi nét đi.”
Sở Diên dựa vào bàn biếng nhác:
“Đi đâu cơ?”
“Đi chơi game đó. Mấy tên bên lớp 3 vừa rủ chúng ta PK. Đi đi lão đại.”
Phương Thành thầm than, tên Ngôn Hi Lạc cũng không đến nỗi. Nếu không có Diên ca đi cùng, có mười Phương Thành cũng không thể cân được quả tạ Ngôn Hi Lạc này.
Thế nhưng, Sở Diên vẫn ngồi yên như pho tượng, giọng trầm ấm:
“Không đi. Ngôn Hi Lạc, cậu không nghe lớp trưởng nói gì sao, chúng ta còn phải trực nhật nữa.”
“Vậy nên, các cậu, hôm nay ở lại trực nhật cho tôi.”
Sét đánh giữa trời quang, Ngôn Hi Lạc đứng hình mất vài phút, dường như cậu đang nghe được một tin kinh thiên động địa. Ngay cả đến Phương Thành cũng bất ngờ kinh ngạc, không tin vào tai mình nữa.
Mẹ ơi! Lão đại hôm nay trực nhật, trời sắp có bão to hay thiên thạch sắp va vào trái đất rồi.