Sáng sớm, Trì Hải Bình cùng Hiền Vũ Tây ăn sáng, hôn nhau rồi mới ra ngoài, nhưng hôm nay Hiền Vũ Tây đi đến nửa đường lại quay về. Cấm lấy điện thoại cất kĩ trong túi sách, nàng gọi cho Phổ Tư Nam, tính để nàng ấy phải bận rộn một chút.
“Phó hội trưởng Hiền Vũ Tây, thật là vinh hạnh có thể nhận điện thoại”- Điện thoại nhanh chóng được chuyển, bên kia đã nghe giọng nói mệt mỏi đầy trách móc của Phổ Tư Nam.
“Tư Nam, cậu không thích hợp nói mấy lời móc mỉa như thế đâu”- Loại lời nói này phải để nàng nói.
“Phải nói, thói quen lên lớp người khác này của mình phải tùy xem đầu dây bên kia là ai”- Phổ Tư Nam trong lòng chắc chắn hỏi. “Có phải là hai vị lão nhân gia lại làm sao không?”
”Hiền phu nhân nếu nghe được những lời cậu nói, có thể nếp nhăn bà ấy mới vừa vất vả chữa trị đã quay về”
“A…. mình tin bà ấy vẫn còn dư vàng đi kéo nếp nhăn một lần nữa đến khi không còn chút sứt mẻ”
“A…. sáng sớm nghe giọng nói móc người của cậu thật là khiến tâm tình mình tốt hơn rất nhiều, dù sao mình cũng phải về nhà nghênh đón hai vị lão nhân gia giá lâm đây”
“Ừ… xem này, giờ chuẩn hiện tại ở trung nguyên là 7h30 sáng, một học sinh trung học thì giờ này đã đến trường, có mấy người không biết lựa giờ để tới sao?”- Phổ Tư Nam mỉa mai, nhưng không có nửa điểm kinh ngạc.
“Nếu có thể nói, mình cũng chẳng muốn thừa nhận từ trong miệng gọi hai vị nhân gia đó là gia phụ và gia mẫu”- Hiền Vũ Tây tận lực đè nén bản thân, không cần phải dùng những lời nói độc ác để hình dung hai người kia
Hai vị nhân gia đó không có nửa điểm thưởng thức, vừa ngu xuẩn lại vừa ích kỷ, chẳng qua là ban cho nàng sinh mệnh con người
Nói hai người đó ngu xuẩn ích kỷ, một chút cũng không quá sự thật, nếu không bọn họ sẽ chẳng đích thân tới chơi, cái gì cũng để bọn thủ hạ tự làm, có khi nào mà tự nhiên đại giá quang lâm.
”Sau quyền thừa kế, bọn họ lần này lại muốn gì nữa?”
“Ai biết được”- Ý nghĩ quái dị của họ nàng làm sao lí giải nổi, đương nhiên, nàng một chút cũng không muốn lí giải những tư duy quái dị đó.
“Tóm lại giúp mình xin phép nghỉ!! Cho dù bọn họ tới chơi một chút hoan nghênh mình cũng không có, nhưng ta muốn gẩy tai nghe xem nhìn xem lần này hai người đó mang tới chuyện tốt gì”- Nàng nhấn hai chữ “chuyện tốt” tăng thêm ngữ điệu, rõ rang đối với sự ghé thăm của hai người này chẳng tốt lành gì.
“Biết rồi, mình cúp điện thoại trước đây”- Phổ Tư Nam không hỏi nhiều, chỉ thở dài, bởi vì nàng biết rõ, đây không phải chuyện nàng có thể giúp được.
“Ừ”- Cúp điện thoại xong, Hiền Vũ Tây nhìn chằm chằm miếng giấy trên tay bị lật đi lật lại đến nhàu nát.
Mấy hôm trước Trì Hải Bình đang tắm rửa, nàng nhận được nội dung miếng giấy, giống như là viết ngoáy do đang bận việc, chỉ để lại cho nàng thời gian và địa âm, làm cho người khác không kịp cự tuyệt.
Quả nhiên là tác phong của hai người đó, ngoại trừ đối với lợi ích bản thân, những người khác với họ mà nói có thể tùy y’ sai khiến như hạ nhân, dù thân là con gái nàng cũng như vậy. Nghĩ đến đây, Hiền Vũ Tây không nhịn được nở nụ cười mỉa mai.
Từ lúc nàng còn nhỏ đã hiểu rất rõ một chuyện, đã ở trong nhà phú hào thì phải trả một cái giá rất lớn chính là gặp mặt mà không được thừa nhận quan hệ người thân, chẳng qua là do tham lam dục vọng.
Đúng vậy!! Cũng bởi vì dục vọng tranh đoạt trong nhà, dù có quan hệ máu mủ, cũng có thể ở trong một giây thôi vì một tờ chi phiếu mà ra tay hạ thủ.
May mắn, có một lần nàng uống phải ly nước có chứa sẵn mê dược sau bữa điểm tâm, lúc ấy Hiền gia là ông nội đem nàng năm ấy 7 tuổi sang Canada dưỡng bệnh, rời xa cái gia tộc hắc ám.
Nhưng một năm sau khi xuất ngoại, ông nội cũng bị bệnh mà qua đời, nàng sắp hành lí trở về Đài Loan. Trở về Đài Loan, nàng cũng không trở lại Hiền gia, cho đến khi nhận được thư phân chia tài sản.
Tính ra cũng đã năm năm, sáu năm không gặp, đối với nàng cũng chẳng gọi là người nhà, lần này vì cái gì mà tìm tới cửa?
Tiếng chuông cửa chói tai dồn dập vang lên, biểu hiện cho thấy người khách ngoài cửa vô cùng nôn nóng, thúc giục nàng dừng lại những suy nghĩ đứng dậy mở cửa.
Vừa mở cửa ra, một mùi nước hoa đập thẳng vào mặt khiến người ta thở không nổi, sau đó là giọng nói cao vút sắc nhọn phê bình
“Đây mà là phòng ở sau, ngay cả thang máy cũng không có, chỗ ở của người nghèo cũng thật tệ hại”- Hiền Thượng Anh vẻ mặt xem thường, nghênh ngang đi vào phòng.
Lưu Tất Trung đối với những lời nói của vợ mình không đưa ra bình luận gì, lẳng lặng nhíu mày, đi vào phòng.
MỘt trước một sau vào phòng, hai người không chút khách khí coi đó như nhà mình lựa lấy một chỗ thoải mái ngồi xuống bắt nói cao giọng.
“Ta muốn ly nước trái cây, không cần cho đường”- Hiền Thượng Anh mở miệng, giống như đang ở nhà hàng.
“Cà phê”- Dù sao cũng là vợ chồng, Lưu Tất Trung mở miệng nói câu đầu tiên không phải chào hỏi mà là mệnh lệnh.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hiền Vũ Tây cười lạnh, đối với yêu cầu này ngoảnh mặt làm ngơ, ngồi xuống đối diện, tính đi thẳng vào vấn đề.
“Lưu tiên sinh, Hiền phu nhân không biết hôm nay có chuyện gì mà khiến phiền hai vi đây tới căn nhà rách nát này?” Xưng hô cha mẹ trong nhiều năm trước đã tự lược bớt, trong kí ức của nàng chỉ có hai từ tiên sinh phu nhân.
Đối với thái độ lạnh nhạt của Hiền Vũ Tây, Hiền Thượng Anh tính tác oai, nhưng Lưu Tất Trung ra hiệu nhẫn nại, tạm thời nén giận ngồi xuống ghế salon.
Lưu Tất Trung lấy trong túi da ra một túi giấy, không vui ném lên bàn: “Đây là ảnh chục của Nhị thúc, con tự xem đi”
Tùy tiện rút ra hai tấm ảnh, Hiền Vũ Tây nhìn mà cảm thấy kinh ngạc, hai nhân vậy trong ảnh là nàng cùng Trì Hải Bình đang thân mật, ngoại trừ ảnh chụp tản bộ bên ngoài còn có cả hình ảnh tư mật.
Từ khi biết đến nay, hai người xme ra cũng chẳng xem qua phân nửa ảnh, những ảnh chụp này có thể là phần lễ vật ngoài ý muốn.
Biểu lộ kinh ngạc của nàng khiến Hiền Thượng Anh cùng Lưu Tất Trung tưởng rằng sự tình bị phát hiện mà kinh sợ.
“ta bất kể con giải thích gì, tóm lại cùng nam nhân trong bức ảnh chụp này phân giới tuyến , nữ nhân Hiền gia không có khả năng cùng tiểu tử nghèo này có quan hệ mập mờ”- Nhìn nam nhân dáng vẻ dung tục, bà không cần nghĩ cũng biết là tiểu tử nghèo. Nhẫn nhịn lâu ngày Hiền Thượng Anh cay nghiệt nói, hoàn toàn không có khí chất của qu phu nhân.
“Phải không?”- Hiền Vũ Tây xoay người vòng tay ôm lấy chân, không hề bị chọc giận, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người, nói ra : “Tin rằng đã có ngoại lệ, nhiều hơn cũng chẳng có gì khác biệt”
Người của Hiền Gia đều biết, Lưu Tất Trung cũng chỉ là tiểu tử vô danh không hơn không kém, nếu không phải nhờ Hiền Thượng Anh, hiện tại cũng không thể sống ở căn nhà cao cấp trên núi DƯơng Minh, hưởng thụ quyền lực tài phú,
“Mày nói gì?”- Nghe xong lời của nàng, Hiền Thượng Anh thiếu chút nữa từ trên salon nhảy dựng lên thét to, nhưng bị Lưu Tất Trung kéo về.
“Nói chuyện chính đi, đừng cùng con nói nhảm nữa”- Lưu Tất Trung quét mắt nhìn nàng quay đầu thản nhiên nói: “Giống như mẹ con nói, cùng nam nhân kia tách ra, chúng ta sẽ giúp con tìm đối tượng tốt hơn”
Đối tượng tốt? Hiền Vũ Tây cười lạnh, mười phần không cho là đúng.
Chỉ cần có thể giúp học có được nhiều tiền hoặc thuận lợi cho việc phân chia tài sản càng nhiều lợi ích thì cũng gọi là đối tượng tốt!
“Thật xin lỗi, ta tin tưởng lựa chọn của bản thân, không cần hai người nhiều chuyện giới thiệu đối tượng”
“Mày đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, ngoan ngoãn phối hợp, từ nay về sau mày mới có nhiều tài sản, nếu không ngay cả cọng lông cũng chẳng lấy được”- Hiền Thượng Anh lần này nhịn không được, ném cả hình tượng phu nhân đi chửi ầm lên.
Hiền Vũ Tây cười nhẹ, tức giận với nàng, chẳng qua là cảm thấy thú vị: “Để con nhắc nhở người, Hiền phu nhân, nếu như không lầm, mấy năm trước, khi phân chia tài sản mọi thứ đều ghi rất rõ, ngoại trừ căn nhà của gia gia, con không thể lấy bất cứ thứ gì của Hiền gia, chẳng lẽ vì tuổi giả mà lú lẩn quên rồi sao?”
“Mày— Nghịch nữ!”- Sắc mặt Hiền Thượng Anh lúc trắng lúc xanh, không cách nào phản kích.
“Hiền Vũ Tây đừng quên chúng ta dù sao cũng là cha mẹ con”- Lưu Tất Trung cảnh cáo, đối với đứa con gái nhiền năm không gặp này không thể xác định được cảm giác.
“Đương nhiên! Trên giấy tờ là cha mẹ”- Nếu như có thể, nàng một chút cũng không muốn thừa nhận. “Chẳng qua nếu không ngại mà nói… chúng ta có thể đi làm thủ tục tách ra, như vậy ngay cả một chút quan hệ cũng không có”
Đối với nàng mà nói đó là đại cát.
Lưu Tất Trung nghe xong, môi bĩu ra, tức giận gần như bộc phát ẩn núp sau ý chí kinh người, hai mắt sắc sảo trừng mắt nhìn nàng.
“Lưu Tiên Sinh, Hiền Phu nhân, ngoại trừ chuyện nhỏ bên ngoài này, xin hỏi có gì sao?”- Hiền Vũ Tây cười yếu ớt, ý tứ tiễn khách rõ ràng.
Lưu Tất Trung kéo Hiền Thượng Anh ngồi xuống ghế liếc Hiền Vũ Tây, bình tĩnh nói: “Người thông minh làm chuyện chuyện thông minh, người trẻ tuổi không cần quật cường, nếu không.. hậu quả khó lường…!”
Lời nói cảnh cáo, Hiền Vũ Tây không ngốc đến nghe không ra, nhưng nếu như nói như vậy mà khiến nàng cúi đầu.. hắn cũng không tránh khỏi là quá xem thường nàng.
“Sự việc chưa đến cuối, ai biết kết quả ra sao, nói không chừng thần may mắn sẽ đảo hướng quay về hướng con cũng nên”
Lưu tất Trung đối với sự khiêu khích của Hiền Vũ Tây không nói gì, chỉ lộ ra sự chế giễu sâu xa, sau đó kéo Hiền Thượng Anh đi ra cửa.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Hiền Vũ Tây hít thật sâu, bờ vai căng cứng vô lực rũ xuống. Mệt mỏi quá. !! Nàng thật hoài nghi nàng làm sao lại có thể giả vờ không quan tâm, để mặc hai người bỏ đi
Trải qua lần này, nàng cũng không còn tâm tình đi học, lắc lắc mái tóc dài, trong mắt nàng hiện ra tia nghịch ngợm
Nàng kéo cái bao nhỏ trên đầu tủ lạnh xuống bên trong có lưu lại cách liên hệ với Trì Hải Bình, gửi cho hắn một tin ngắn, sau đó chuẩn bị xuất phát trước…