Editor: Lý Châu Điểm (28/09/2022)
Sáng sớm, vẫn là một ngày âm u.
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ, căn phòng vẫn mờ tối.
Chúc Thời Vũ bị tiếng gõ cửa ầm ĩ đánh thức.
"Mới sáng ngày ra, bà gọi ầm lên làm gì, đợi con nó dậy rồi nói chuyện sau không được sao?"
"Không được! Giờ tôi phải hỏi nó cho ra lẽ, vé máy bay này là có ý gì đây?"
Tiếng mắng xối xả xuyên qua cánh cửa truyền vào tai, Chúc Thời Vũ dần tỉnh táo, chẳng còn chút buồn ngủ nào.
"Vé máy bay gì cơ ạ?" Cô mặc đồ ngủ mở cửa ra, vừa đứng vững đã thấy Chúc An Viễn và Chu Trân ném mạnh một phong thư màu trắng vào người.
"Con tự xem đi!"
Bà mới khỏi bệnh đã tức đến nỗi đỏ cả mặt, hô hấp dồn dập.
Năm nay Chu Trân mới hơn năm mươi tuổi, chẳng rõ từ khi nào hai bên tóc mai của bà đã điểm bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn.
Mấy năm qua, cha mẹ dường như già đi với tốc độ ánh sáng.
Chúc An Viễn lo lắng nhìn con gái, ông cũng chẳng kịp khuyên lơn đã vội vã cúi người đỡ Chu Trân, vuốt nhẹ vùng tim của bà.
"Bác sĩ dặn đi dặn lại là bà không được kích động mới đồng ý cho bà về nhà tĩnh dưỡng. Bà đừng trông gà hóa cuốc, cứ bình tĩnh trước đã, hỏi con xem cụ thể đã phát sinh chuyện gì."
Chu Trân nghe lời này, không biết tại sao giống như bị hắt một chậu nước lạnh. Bà bỗng tỉnh táo lại, mắt nhìn chằm chằm vào Chúc Thời Vũ.
"Vậy con giải thích đi, chuyện gì thế này."
Chúc Thời Vũ cúi đầu nhìn tấm vé máy bay trong tay.
Bên trên ghi rõ ràng thông tin chuyến bay.
Ngày kia, lúc 10 giờ sáng, từ thành phố Ôn Bắc về thành phố Bắc Kinh, họ tên in trên tấm vé là Chúc Thời Vũ.
Cô đột nhiên nhớ ra vài ngày trước cô quên đọc tin nhắn trong nhóm chat của công ty cũ. Lúc đó có người tag cô nhưng do đã nghỉ việc nửa tháng nên Chúc Thời Vũ không để ý lắm. Cô mở đoạn chat rồi lướt xuống dưới, ấn rời khỏi nhóm.
Nghĩ tới đây, cô trở về phòng, tìm điện thoại của mình rồi mở khóa. Đúng như dự đoán, trong danh sách hạn chế của Wechat có một đống tin nhắn.
Tin nhắn mới nhất là 1 ngày trước từ người lãnh đạo trực tiếp của cô.
Anh ta báo cho Chúc Thời Vũ rằng công ty không thể gọi điện thoại và liên lạc với cô bằng bất cứ hình thức nào nên đã gửi thẳng vé máy bay về nhà cô. Anh ta mong sau khi nhận được vé máy bay cô sẽ phản hồi lại.
Trước đó không lâu, để thuận tiện hơn, Chúc Thời Vũ đã đổi về số điện thoại của địa phương. Cô cũng không nhắn số mới cho đồng nghiệp ở công ty cũ.
Nhanh chóng đọc lướt những tin nhắn chưa xem, cô thở dài, xoa lông mày.
Hồi học đại học, Chúc Thời Vũ học chuyên ngành biên đạo. Sau khi tốt nghiệp, cô làm việc ở một nền tảng video trực tuyến. Bắt đầu từ vị trí trợ lý quay chụp đến lúc được thăng chức lên làm người phụ trách hạng mục, trong khoảng thời gian đó cô từng tự làm không ít nội dung quay chụp.
Trong số đó có một hợp đồng quảng cáo của thương hiệu bị trì hoãn do người đại diện bị thay đổi đột ngột. Bên khách hàng lưỡng lự không đưa ra câu trả lời chắc chắn nên công ty đành tạm dừng hợp đồng này, đến nay đã được gần nửa năm.
Tuần trước, người đại diện thương hiệu đã được quyết định, phía thương hiệu đột ngột muốn bắt đầu quay chụp lại.
Chúc Thời Vũ nghỉ việc rất vội, chỉ mới ba ngày cô đã bàn giao hết các công việc đang làm cho đồng nghiệp. Nhưng vẫn còn một số tài liệu ban đầu của dự án được lưu trong máy tính.
Trong số đó có hạng mục quảng cái này. Đa số tài liệu đã được bàn giao, nhưng có một vài chi tiết quan trọng cần cô tự mình xác nhận.
Trước đó Chúc Thời Vũ là người phụ trách nên cô đã cùng bên đối tác trao đổi trực tiếp. Hiện tại khách hàng hẹn ngày kia sẽ tới công ty mở cuộc họp về hạng mục này.
- - Nhãn hàng này là một trong những nhãn hàng nội địa hàng đầu, công ty vô cùng coi trọng. Sếp cũ có ý mời Chúc Thời Vũ bay về một chuyến, sau sẽ trả cho cô tiền thưởng và phụ cấp của hạng mục như thường lệ.
Chuyện quá gấp, dưới tình huống không thể liên lạc với cô, trợ lý đành tìm địa chỉ gia đình cô từng cung cấp, trực tiếp gửi tài liệu và vé máy bay tới.
Vì thế mới xuất hiện tình huống như sáng nay.
Chúc Thời Vũ ngồi trên ghế sô pha, cô nắm chặt điện thoại trong tay, lựa chọn vài trọng điểm giải thích ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện, phòng khách lại yên tĩnh. Chu Trân mở miệng định nói chuyện lại đột nhiên ho khan kịch liệt. Dưới sự giúp đỡ của Chúc An Viễn, khó khăn lắm bà mới ngừng ho. Bà ôm ngực, bờ môi tái nhợt.
Chúc Tư Vũ mấp máy môi, cuối cùng vẫn dừng lại.
"Mẹ không quan tâm công ty cũ của con ra sao. Dù gì cũng đã từ chức rồi, không cho phép con đi." Bà vất vả lắm mới bình phục, ngước mắt lên, sắc mặt nặng nề nói.
"Đúng đó Tiểu Vũ, con đã nghỉ việc lâu như vậy rồi, sao đột nhiên lại gọi con về chứ." Chúc An Viễn lo lắng nhìn con gái, giọng điệu không tán đồng.
"Con vẫn chưa bàn giao xong công việc, nhất định phải hoàn thành nốt. Đây là điều khoản hợp đồng đã ký với công ty." Chúc Thời Vũ kiên nhẫn giải thích, có ý muốn thuyết phục cha mẹ.
"Huống hồ cũng chỉ đi một ngày là về."
Chu Trân đẩy Chúc An Viễn ra, khó nhọc ngồi thẳng dậy. Môi bà mím thành đường thẳng, bà cứng rắn nói: "Tiền bồi thường hợp đồng bao nhiêu, mẹ trả."
Cuối cùng Chúc Thời Vũ cũng không bay về.
Sau một hồi trao đổi và xin lỗi, cuộc họp chuyển sang hình thức trực tuyến, tốn mất cả ngày trời các bên mới bàn bạc xong. Đến khi kết thúc, cô khéo léo từ chối lời mời tham dự tiệc cuối năm của công ty.
Cuộc trao đổi từ sáng đến tối chưa dừng một giây. Đóng máy tính lại, Chúc Thời Vũ đứng lên mới phát hiện ra mình khát khô cả họng, môi cũng bị tróc da.
Bởi vì chuyện này mà bầu không khí trong nhà như đóng băng. Mấy ngày liên tiếp, trên bàn ăn, mọi người đều im lặng.
Vì nhiều năm không ở nhà nên Chúc Thời Vũ khó tránh khỏi cảm giác xa lạ, mối quan hệ mới hòa hoãn hơn sau khi cô từ chức về nhà trong một đêm lại trở về như lúc ban đầu.
"Mấy hôm nay con có liên lạc với Tiểu Mạnh không?" Chu Trân đang ăn sáng đột nhiên mở miệng, tiếng bát đũa va chạm vào nhau bỗng biến mất, động tác của Chúc Thời Vũ và Chúc An Viễn không hẹn đều dừng lại.
"Có ạ." Chúc Thời Vũ trả lời, "Không thường xuyên lắm."
"Con hỏi xem hai ngày tới cậu ấy có thời gian không, mẹ và cha làm mấy món ngon, mời cậu ấy đến nhà ăn cơm, mọi người làm quen một chút."
Chu Trân coi như không có chuyện gì phát sinh, nói tiếp: "Đã lâu vậy mà chưa gặp Tiểu Mạnh, không biết dáng dấp cậu ấy ra sao."
Chúc Thời Vũ ngồi yên lặng, Chúc An Viễn chậm rãi cầm thìa múc cháo, toàn bộ quá trình không phát ra xíu tiếng động.
Qua hồi lâu.
Chúc Thời Vũ mới lên tiếng.
"Để con hỏi anh ấy."
Ảnh đại diện của Mạnh Tư Ý là một tấm hình màu trắng, thoạt nhìn giống hình một đám mây được vẽ bằng màu nước, mờ mờ không rõ, ở giữa dường như có hình giọt nước.
Chúc Thời Vũ mở đoạn trò chuyện của hai người, lướt từ dưới lên trên. Đều là những đoạn đối thoại đơn giản thường ngày, rất bình thường, lịch sử trò chuyện cũng không gián đoạn quá lâu.
Một lần lâu nhất có lẽ là hai người không liên lạc với nhau trong ba ngày.
Cũng không phải cố ý cắt đứt liên lạc với đối phương, càng không cố ý đi tìm đối phương. Chẳng qua thời gian bình thường trôi qua, bỗng nhiên nhớ tới mới phát hiện ra rằng hai người đã biến mất trong sinh hoạt của nhau vài ngày.
Đêm đó trước khi Chúc Thời Vũ đi ngủ, khoảng gần 12 giờ đêm, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn mới.
Là Mạnh Tư Ý gửi.
[ Ngủ ngon. ]
Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh trở nên yên tĩnh, chóp mũi của Chúc Thời Vũ dường như cảm nhận được nước biển vị tranh.
Nhắc tới việc mới ăn tối, Chúc Thời Vũ đặc biệt chau chuốt câu từ mới gửi cho anh.
Mạnh Tư Ý trả lời rất nhanh. Anh không hỏi nhiều mà đồng ý ngay, còn quyết định luôn ngày gặp mặt.
Chu Trân và Chúc An Viễn đều có vẻ hơi kích động, hai ông bà đã bắt đầu xuống bếp chuẩn bị đồ ăn từ sớm. Đến ngày hẹn, trời vừa hửng sáng, Chúc Thời Vũ tỉnh giấc đã nghe thấy tiếng chặt thức ăn từ trong phòng bếp.
Trên thớt xếp sẵn nhân hải sản, còn có vỏ sủi cảo đã cán sẵn.
Là món sủi cảo sở trường của Chu Trân.
Từ sau khi rời nhà đi học, Chúc Thời Vũ chưa được nếm lại lần nào.
Lúc đăng ký nguyện vọng, cô cố chấp đăng ký trường đại học ở thành phố Bắc Kinh, lại còn là chuyên ngành biên đạo nên đã trở mặt với người nhà. Mâu thuẫn dồn nén mấy năm trời, cộng thêm sau khi tốt nghiệp cô quyết định ở lại Bắc Kinh từ chối yêu cầu muốn cô trở về nhà thi công chức, cuối cùng cũng bùng nổ.
Từ đó về sau, Chu Trân chưa từng nói chuyện nhẹ nhàng với con gái câu nào.
Mạnh Tư Ý đến rất đúng giờ, còn vô cùng lễ phép tới trước nửa tiếng, khi tới nhà hai tay anh còn xách rất nhiều quà. Người mở cửa là Chúc Thời Vũ. Cô vừa mở cửa đã bị sự chuẩn bị long trọng của anh dọa sợ.
"Sao anh... đem theo nhiều quà thế?" Chúc Thời Vũ ngó vào phòng bếp, nhỏ giọng nói với anh.
"Lần đều tiên tới thăm nhà, đều là lễ phép cơ bản." Mạnh Tư Ý đứng thẳng tắp ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm chỉnh và bình tĩnh.
Chúc Thời Vũ nghe vậy bèn gật đầu không nói gì nữa, nghiêng người mời anh vào nhà.
Hai người ở trong phòng bếp đã nghe tiếng động từ lâu. Ông bà vội vàng cởi tạp dề, nhiệt tình tiếp đón anh.
"Tiểu Mạnh, cháu đến rồi đấy à. Sao lại đem nhiều quà thế, long trọng quá, lần sau không cần mang theo những thứ này, cháu cứ coi đây như nhà mình nhé."
Chu Trân cười nói thân thiết, mời anh ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách. Chúc An Viễn vội vàng nhận lấy những món đồ trên tay anh, trân trọng đặt lên mặt tủ trong phòng.
"Cháu uống trà nhé? Đây là trà Mao Tiêm chú thích nhất, hay là uống nước ấm?"
Vì Mạnh Tư Ý đến, bầu không khí lạnh nhạt trong nhà mấy ngày nay lại trở nên nhiệt tình hơn bao giờ hết. So sánh với khung cảnh nhiệt tình kia, Chúc Thời Vũ ngồi yên lặng trên sô pha càng giống người ngoài hơn.
Bữa cơm tối có sáu món ăn và một bát canh, hương sắc đều đủ, bày ở giữa bàn là món tôm phù dung tinh xảo được chế biến công phu.
"Tiểu Mạnh à, cháu nếm thử tay nghề của cô chú đi."
Hai người nhiệt tình mời Mạnh Tư Ý, chẳng mấy chốc thức ăn trong bát anh đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Món sủi cảo hải sản đặt gần Chúc Tư Vũ nhất, cô gắp một cái vào bát, mới cắn một miếng, hương vị quen thuộc xộc thẳng vào mũi.
Hơi nóng khiến khóe mắt cô cay cay.
Hương vị quen thuộc này đã bầu bạn với cô mỗi buổi sáng những năm cấp ba.
Cuộc sống cấp ba vất vả, đặc biệt là năm lớp 12, áp lực học hành càng nặng. Nhất Trung quản lý rất nghiêm, tiết tự học buổi sáng và tối không ai được phép vắng mặt, mỗi ngày cô đều phải dậy đi học từ lúc trời còn chưa sáng.
Quãng thời gian đó Chu Trân lo cô bị thiếu dinh dưỡng do học hành vất vả nên từ tối hôm trước đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu làm sủi cảo, sáng sớm hôm sau gói lại và nấu chín để cô đem tới trường.
Ròng rã một năm, hơn 300 ngày, không thiếu một buổi. Sau này bà sợ cô ăn mãi sẽ chán còn thay đổi đủ món cho bữa sáng của cô.
Trước khi xảy ra mâu thuẫn với gia đình, Chu Thời Vũ từng được hai ông bà xem như trân bảo hết lòng che chở 18 năm.
Trời mưa đưa ô, trời lạnh thêm áo, khi cô bị ốm lại chu đáo chăm sóc, chi phí ăn mặc không chỗ nào không dụng tâm làm tới mức tốt nhất. Từ nhỏ đến lớn, Chúc Thời Vũ chưa từng được phép bước vào phòng bếp.
Xuất hiện nhiều nhất trong trí nhớ của cô là từng đĩa hoa quả ăn mãi không hết được bưng vào tận trong phòng.
Là khung cảnh mỗi lần cô định đỡ đần việc nhà, Chúc Trân lại nhắc cô học bài hoặc nghỉ ngơi.
Là sự quan tâm không thể đong đếm, là vô số giây phút một nhà ba người hòa thuận.
Chúc Thời Vũ cúi đầu thật thấp, lồng ngực chua xót, đôi mắt của cô không nhịn được mà ngấn lệ, lại nhanh chóng kìm chế.
Cuối cùng cô ăn hết cả miếng sủi cảo trong bát, cũng không gắp thêm cái thứ hai.
Bữa cơm này xong xuôi, hoàng hôn đã buông xuống bên ngoài cửa sổ.
Mạnh Tư Ý gác đũa, anh rút một tờ giấy ăn như thường lệ.
Sự náo nhiệt trên bàn ăn như bỗng bị ấn nút tạm dừng, một khoảng lặng bất chợt.
Chúc Thời Vũ không rõ nguyên nhân ngẩng đầu lên, vừa khéo bắt gặp Chu Trân và Chúc An Viễn đưa mắt nhìn nhau rồi hai ông bà chuyển tầm mắt sang Mạnh Tư Ý, chuẩn bị hỏi chuyện.
Tim cô giật thót, một hồi chuông cảnh báo rung lên.
Một giây sau, Chúc Thời Vũ nghe thấy Chu Trân hỏi Mạnh Tư Ý.
"Tiểu Mạnh, cháu định bao giờ kết hôn nhỉ?"
Động tác của Mạnh Tư Ý khựng lại.
Anh quay đầu, thản nhiên nhìn Chúc Thời Vũ. Cô ngồi ở kia, góc nghiêng trắng nõn tinh tế, đôi mắt trừng lên, nửa ngày chẳng có phản ứng như bị dọa sợ ngây người.
Anh thu hồi tầm mắt, ánh mắt rũ xuống nhìn chiếc bát sứ trắng trên bàn, dáng điệu dịu dàng mà quan tâm.
"Cháu nghe Thời Vũ ạ, cháu có thể kết hôn bất cứ khi em ấy muốn."